Rể Quý Trời Cho

Chương 597: Người thô tục thiếu hiểu biết




Trong phòng ngủ.
Lâm Thanh Diện mặt mày bất lực nhìn Hứa Bích Hoài, đi đến trước vali tìm quần áo để thay.
Lúc này Hứa Bích Hoài mặt mày đỏ bừng xấu hổ ngồi trên giường, một tay đang túm chặt quần áo của mình, ở vị trí ngực đã bị xé rách một mảng.
“Đây là bộ đồ mà em cẩn thận lựa chọn mang đi, đồ khốn nhà anh, vậy mà lập tức xé rách nó, người ta lần này tổng cộng mang theo có hai chiếc váy, giờ mới lên thuyền thì bị anh làm hư một cái rồi.” Hứa Bích Hoài có chút oán trách mở miệng.
“Anh cũng không ngờ em đột nhiên... nói thế, còn tưởng em muốn anh làm cái gì, nhất thời không nhịn được, cho nên...” Lâm Thanh Diện có chút vô tội mở miệng.
Hứa Bích Hoài bị nói như thế, mặt lại càng đỏ, rất rõ ràng có hơi xấu hổ trước những suy nghĩ vừa rồi của cô.
Sau khi thay quần áo xong, Lâm Thanh Diện nhìn Hứa Bích Hoài còn đang túm chặt váy của mình, bèn mở miệng nói: “Đừng giữ nữa, không phải nói tầng thứ 8 có biểu diễn trang phục sao, chúng ta lát nữa đến đó xem thử, nếu như có cái nào đẹp thì mua, coi như anh đền cho em không phải được rồi sao.”
Hứa Bích Hoài bất lực liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lại cúi đầu liếc nhìn chiếc váy đã bị xé rách của mình, mở miệng nói: “Dù sao cũng bị xé rách rồi, anh mau qua đây, chuyện vừa rồi muốn làm phải làm cho xong.”
Lâm Thanh Diện bỗng sững người, mở miệng nói: “Nhưng, em bây giờ đang có thai...”
“Aiya, em đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói sau 3 tháng có thể làm vài chuyện nhẹ nhàng.” Hứa Bích Hoài mặt mày xấu hổ nói.
Lâm Thanh Diện không ngờ Hứa Bích Hoài vậy mà còn đi hỏi bác sĩ vấn đề này, đột nhiên có chút giở khóc giở cười.
“Anh vừa mặc quần áo.” Lâm Thanh Diện lại nói một câu.
“Cởi ra là được rồi, con người anh sao lại lôi thôi như vậy chứ.” Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vừa nghe thấy lời này lập tức có hơi không phục, trực tiếp đi đến trước mặt Hứa Bích Hoài, ấn cô lên giường, dùng giọng nói của bá đạo tổng tài, nói: “Em nói ai lôi thôi lằng nhằng?”
Hứa Bích Hoài không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thanh Diện, vội vàng ngoảnh sang một bên, lồng ngực phập phồng.
Trong phòng xuân quang vô hạn, du thuyền mang số hiệu Trân Châu lúc này nhổ neo, bắt đầu chạy về phía đảo Ánh Trăng.
Sau bữa trưa, Lâm Thanh Diện dẫn Hứa Bích Hoài mặt mày vui thích đi hỏi vụ biểu diễn trang phục, nhân viên tiếp đón nói với bọn họ buổi biểu diễn trang phục lập tức sắp bắt đầu, có điều nếu như Lâm Thanh Diện bọn họ muốn, có thể khiến thông báo buổi biểu diễn của tầng thứ 8 chờ bọn Lâm Thanh Diện đến thì bắt đầu.
Điều này thể hiện rõ đãi ngộ cao cấp của khách vip tầng cao nhất, mặc kệ là biểu diễn của tầng nào, chỉ cần bọn họ muốn, có thể bất cứ lúc nào biến hành.
Nhân viên tiếp đón sau khi dặn dò kỹ lưỡng với Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, bèn nói hai người có thể cầm vé thuyền đến tầng 8 rồi, buổi biểu diễn sau khi bọn họ đến sẽ bắt đầu.
Hai người xoay người đi về phía thang máy, nhân viên tiếp đón vừa xoay người, một bóng người lại xuất hiện ở trước mặt anh ta, chính là Dương Mạnh Sơn.
“Hai người bọn họ đi đâu làm gì?” Dương Mạnh Sơn mở miệng hỏi.
“Thưa anh, hai vị đó đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục.” Nhân viên tiếp đón thành thật trả lời.
Dương Mạnh Sơn sau khi nghe thấy lập tức mỉm cười, hỏi: “Tôi nghe nói quần áo dùng cho biểu diễn trang phục ở chỗ các anh có thể trực tiếp mua?”
“Phải thưa anh, nếu như thích thì có thể trực tiếp mua.” Nhân viên tiếp đón trả lời.
“Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi cũng đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục.” Dương Mạnh Sơn mở miệng.
Nhân viên tiếp đón gật đầu, lại liên lạc với người bên phía tầng 8, đẩy số lượng khách vip đến tầng 8 xem biểu diễn trang phục thành 3 người.
Dương Mạnh Sơn nhìn theo bóng lưng của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài mà cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Quần áo trên du thuyền giá cả đều không thấp, tên ăn bám đó chắc chắn không mua nổi, đến lúc đó mình tùy tiện mua một bộ tặng cho mỹ nữ, tên ăn bám đó có thể biết được sự chênh lệch với mình, hy vọng anh ta đến lúc đó có thể biết khó mà lui, đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mình nữa.”
...
Tầng thứ 8.
So sánh với căn phòng một phòng khách một phòng ngủ của tầng cao nhất, phòng ở đây rõ ràng có hơi lạnh, khách của tầng 8 đều ở trong căn phòng có diện tích tương đối nhỏ, không gian bên trong không lớn, sau khi để một chiếc giường đôi thì chỉ có thể để một cái bàn.”
Có điều tốt xấu gì chỗ này cũng tính là tầng tương đối cao cấp, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, so với những buồng ở tầng dưới, đã coi như rất xa hoa rồi.
Hứa Thông và Tiểu Đình lúc này đang ở một phòng trong đó, Tiểu Đình mặt mày hiếu kỳ nhìn bài trí trong căn phòng, mở miệng nói: “Chỗ này cũng quá sang trọng rồi, vậy mà còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng, sắp bằng với một phòng trong phòng khách sạn rồi.”
“Đó là đương nhiên, em cũng không xem thử chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền mới có thể lên chiếc du thuyền này, nếu như không làm cho sang trọng một chút thì thật có lỗi với số tiền chúng ta bỏ ra.” Hứa Thông mặt mày đắc ý.
“Anh nói chúng ta ở đây đã như này rồi, phòng trên tầng cao nhất sẽ như thế nào?” Tiểu Đình mở miệng hỏi một câu.
“Nghe nói tầng cao nhất chỉ có 10 vị khách, bọn họ chiếm cả một tầng, phòng ở đều có một phòng khách một phòng ngủ, so với chỗ này của chúng ta thoải mái hơn nhiều.” Hứa Thông mở miệng.
Tiểu Đình lập tức lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ, mở miệng nói: “Em khi nào mới có thể đến tầng cao nhất ở thử, vậy thì cả đời này đều không có gì tiếc nuối nữa.”
“Có thể ở tầng cao nhất, người nào không phải có giá trị tài sản quá trăm tỷ, chúng ta vẫn đừng nghĩ đến điều đó nữa, em nên nghĩ chỗ em ở bây giờ đã rất tốt rồi, ít nhất so với Hứa Bích Hoài và tên chồng phế vật đó của cô ta đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa bọn họ không chừng đã bị đuổi xuống rồi.” Hứa Thông mở miệng nói.
Tiểu Đình lập tức cười nói, nói: “Lại chả, chỗ của bọn họ đâu có tư cách so sánh với chúng ta, 2 đồ nhà quê tưởng tượng thật buồn cười.”
“Được rồi, đừng nói đến bọn họ nữa, buổi biểu diễn trang phục chắc sắp bắt đầu rồi, chúng ta bây giờ qua đó.” Hứa Thông mở miệng.
Hai người cùng nhau ra khỏi phòng, đi về phía đại sảnh của tầng 8, buổi biểu diễn trang phục được tổ chức ở đó.
Lúc này trong đại sảnh đã có không ít người, ở trung tâm đã dựng một sàn catwalk, bên dưới là từng hàng ghế ngồi, từ ngoài vào trong, chất lượng chỗ ngồi ngày càng tốt, trong cùng còn trực tiếp đổi thành sô pha, chỗ đó, chính là chuẩn bị cho khách tầng trên cùng.
“Ông xã, chỗ ngồi của chúng ta ở đâu?” Tiểu Đình nhìn những hàng ghế đó thì mở miệng hỏi.
“Chúng ta chỉ là vé phổ thông của tầng 8, chắc có thể ngồi ở vị trí giữa.” Hứa Thông mở miệng.
Tiểu Đình gật đầu, trong lòng nghĩ ở giữa đã rất không tệ, còn chiếc sô pha đó, cô ta không dám hy vọng.
Hai người đi đến phía cửa, định bước vào, lúc này nhân viên công tác lại cản hai người bọn họ lại.
“Không phải đã đến thời gian biểu diễn rồi sao? Tại sao không cho vào?” Hứa Thông hỏi một câu.
“Xin lỗi, buổi biểu diễn hôm nay sẽ có khách của tầng trên cùng đến xem, bọn họ sau khi đến chúng tôi mới bắt đầu biểu diễn.” Nhân viên công tác giải thích.
Hứa Thông sững người, trong lòng có hơi cảm thán, có tiền quả nhiên có thể làm tất cả, nếu như anh ta có thể kết giao bạn bè với một vị khách trên tầng cao nhất, ngày sau chắc chắn sẽ càng bay cao bay xa.”
Khi hai người đợi ở đó, Tiểu Đình đột nhiên đưa tay, chỉ về một hướng, mở miệng nói: “Ông xã anh mau nhìn kìa, là hai kẻ quê mùa đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.