Rể Quý Trời Cho

Chương 523: Ngộ nhỡ nhìn thấy




“Anh Lâm, thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ cậu ta vậy mà thuê phòng dạng thuê chung này, người đó thật sự quá không đáng tin, hơn nữa còn nói linh tinh, tôi đối với anh Lâm chỉ có sự sùng bái, tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư gì khác, anh Lâm nhất định đừng hiểu lầm.”
Lâm Thanh Diện căn bản không có nghĩ nhiều, Vân Thanh Hằng nói như này, ngược lại khiến anh có loại cảm thấy nguy cơ nào đó.
“Tôi tiếp tục giúp anh Lâm tìm một căn phòng khác, lần này tôi tự tìm, nhất định sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa.” Thấy Lâm Thanh Diện không nói chuyện, trong lòng Vân Thanh Hằng càng thêm rối, vội vàng chuyển lực chú ý.
“Không cần đâu, nếu đã thuê rồi thì đừng phiền phức nữa, yêu cầu của tôi đối với chỗ ở không có quá nhiều.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Vân Thanh Hằng cắn môi, cảm thấy có hơi hổ thẹn, có điều Lâm Thanh Diện đã có thái độ như thế, cô ta cũng không cố chấp đi đổi, quan trọng nhất là cô ta căn bản không có kinh nghiệm thuê phòng, có tìm nữa cũng chưa chắc đã tìm tốt hơn nam sinh kia.
Lâm Thanh Diện thấy bộ dạng hổ thẹn của cô, trong lòng bèn cảm thấy Vân Thanh Hằng coi trọng mình quá rồi, như thế ngược lại khiến bản thân có hơi không thích ứng được.
Anh suy nghĩ một lát, mở miệng nói với Vân Thanh Hằng: “Cô đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự qua đó xem, trong nhà cô chắc còn có việc, trở về trước đi.”
“Không cần, tôi đi cùng anh Lâm xem thử, nếu không trưởng khoa sẽ trách tôi.” Vân Thanh Hằng vội vàng nói.
“Vừa rồi nam sinh đó cũng nói rồi, phòng đó còn có người của trường chúng ta, cô ở trong trường chắc là người nổi tiếng, nếu như bị bọn họ nhìn thấy cô với tôi cùng thuê phòng, có thể sẽ có liên tưởng không hay, vì tránh một số phiền phức không cần thiết, vẫn là tự tôi đi.” Lâm Thanh Diện lại tìm cớ.
Anh không biết vận đào hoa của mình từ khi nào lại trở nên dữ dội như vậy, vừa đến thành phố T, liên tiếp có hai cô gái nhiệt tình với anh như thế, điều này khiến anh có hơi không chịu nổi, cho nên nhất định phải tránh ra.
Vân Thanh Hằng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, trong lòng bỗng có hơi thất vọng, thật ra cô ta không để ý người khác nói thế nào, nếu như có người hiểu lầm cô và Lâm Thanh Diện, trong lòng cô ta vẫn có hơi vui mừng.
Đáng tiếc bây giờ chính Lâm Thanh Diện nói ra, cô ta không có lý do từ chối.
“Vậy... vậy được, anh Lâm, nếu như có vấn đề gì, nhất định phải gọi điện cho tôi, tôi sẽ lập tức đến.” Vân Thanh Hằng mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau khi nhận lấy chìa khóa, xoay người đi về phía tiểu khu.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thanh Diện đi vào, Vân Thanh Hằng thở dài, trong lòng nghĩ cùng Lâm Thanh Diện có chút tin tức, cô ta vui mừng còn không kịp, dù sao rất nhiều người ở bên nhau, đều bắt đầu từ tin tức.
Trong một chung cư phức tạp.
Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm từ sân bay trở về, đầu tiên về đến căn phòng bọn họ thuê, định đi tắm thay quần áo rồi đến trường.
Hai người đều không có quen ở ký túc, cộng thêm điều kiện gia đình cũng không tệ, cho nên bèn cùng nhau ra ngoài thuê phòng.
Lúc này Diêu Hân Du vừa từ trong phòng tắm đi ra, tóc còn ướt, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ thể lồi lõm rõ ràng lung linh cực kỳ.
“Tiểu Hàm, chủ nhà nói tầng trên của chúng ta có người thuê rồi sao, khi nào chuyển vào?” Diêu Hân Du vừa lau tóc của mình, vừa mở miệng.
Lưu Hiểu Hàm lắc đầu, nói: “Nghe nói hôm nay sẽ đến, có điều thời gian cụ thể thì không biết.”
“Tớ nghe nói người thuê tầng trên, hình như là nam, cũng không biết có đáng tin không, đừng phải là tên biến thái, hai cô gái chúng ta, chắc chắn sẽ chịu thiệt.” Diêu Hân Du mở miệng nói.
Lưu Hiểu Hàm gật đầu, nói: “Nếu như giống như mấy người mới chuyển đến dưới lầu, chúng ta cũng nên chuyển đi sớm.”
Diêu Hân Du ừm một tiếng, sau đó cỡ chiếc khăn tắm quấn trên người xuống, cầm quần áo trên sô pha, định mặc.
Lưu Hiểu Hàm nhìn thấy Diêu Hân Du không chút kiêng kỵ như vậy, bỗng có hơi đỏ mặt, có hơi không dám nhìn thẳng vào cơ thể của Diêu Hân Du.
“Hân Du, cậu thay đồ như vậy, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì sao.” Lưu Hiểu Hàm mở miệng.
“Sợ cái gì, dù sao nơi này chỉ có cậu, lẽ nào tớ còn sợ một cô gái như cậu nhìn.” Diêu Hân Du mặt mày thản nhiên nói.
Lời nói của cô vừa dứt, cửa phòng bị người khác mở ra, Lâm Thanh Diện từ bên ngoài đi vào thì đập thẳng vào mặt cảnh này, chính là Diêu Hân Du định thay quần áo.
Diêu Hân Du ngoảnh đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, sau đó, một tiếng hét vang vọng khắp cả chung cư.
Lâm Thanh Diện mặt mày ngại ngùng, vội vàng xoay người, không dám tiếp tục nhìn về đằng sau nhiều thêm.
Diêu Hân Du vội vàng cầm quần áo trên sô pha, che chắn bộ phận quan trọng của mình, sau đó xông vào trong phòng của mình.
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi không biết bên trong có người đang thay quần áo.” Lâm Thanh Diện có hơi áy náy nói.
Lưu Hiểu Hàm nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, trong lòng thấy có hơi kỳ lạ không biết Lâm Thanh Diện thế nào lại đến đây.
“Cô ấy đã vào phòng rồi, anh có thể xoay người lại.” Lưu Hiểu Hàm mở miệng.
Lâm Thanh Diện lúc này mới quay người lại, nhìn sang Lưu Hiểu Hàm.
Anh cũng không ngờ, vậy mà đến căn phòng mình thuê lại nhìn thấy hai người Lưu Hiểu Hàm và Diêu Hân Du.
“Lâm Thanh Diện, anh sao lại đến đây? Anh không phải đi theo hai chúng tôi đến đây chứ?” Lưu Hiểu Hàm có hơi cảnh giác nhìn Lâm Thanh Diện.
Mặc dù trên máy bay ấn tượng của Lưu Hiểu Hàm đối với Lâm Thanh Diện không tệ, có điều Lâm Thanh Diện đột nhiên xuất hiện ở nơi bọn họ ở, Lưu Hiểu Hàm vẫn rất nghi hoặc.
“Phòng bạn bè thuê giúp tôi chính là nơi này, tôi cũng không ngờ hai cô lại ở đây.” Lâm Thanh Diện nói rồi, lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay mình với Lưu Hiểu Hàm.
Lưu Hiểu Hàm lúc này mới bừng tĩnh, thì ra người thuê tầng trên chỗ bọn họ, vậy mà là Lâm Thanh Diện.
Trước đó Lưu Hiểu Hàm còn lo lắng nam sinh cùng thuê chung với bọn họ liệu có phải là người không đáng tin hay không, bây giờ sau khi biết là Lâm Thanh Diện, cô ta cũng thở phào.
Ít nhất Lâm Thanh Diện nhìn trông chính trực, so với mấy nam sinh mới chuyển tới ở dưới lầu trông đáng tin hơn.
Hai ngày trước dưới lầu bọn họ chuyển đến mấy nam sinh nhìn trông giống lưu manh, cô và Diêu Hân Du khi xuống lầu, nhìn thấy mấy người đó mở cửa uống rượu, nhìn thấy hai cô còn huýt sáo.
Lúc này Diêu Hân Du đã mặc xong quần áo, từ bên trong đi ra, cô ta tức giận đùng đùng lườm Lâm Thanh Diện, mở miệng quát: “Anh là cái đồ biến thái! Vậy mà còn dám bám lấy chúng tôi không đi, anh thật sự tưởng hai cô gái chúng tôi sẽ sợ anh sao! Anh mau cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi bây giờ báo cảnh sát!”
Lưu Hiểu Hàm thấy Diêu Hân Du mặt mày tức giận, vội vàng giải thích: “Hân Du, Lâm Thanh Diện là người thuê tầng trên của chỗ chúng ta, vừa rồi là hiểu lầm.”
“Cái gì! Cậu nói người thuê tầng trên của chúng ta chính là cái tên biến thái lại còn mặt trắng này?’ Diêu Hân Du lập tức trợn to mắt.
Lâm Thanh Diện nghe thấy Diêu Hân Du gọi mình như vậy, lập tức nhíu mày, nhìn sang cô ta nói: “Vừa rồi tôi không cố ý nhìn cô, tôi có thể xin lỗi cô, nhưng cô nói tôi như thế, có phải quá không lịch sự rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.