Rể Quý Trời Cho

Chương 522: Thuê chung




Văn phòng trưởng khoa.
Chung Trí đang ngồi trước bàn bàn việc, lúc này cửa văn phòng được mở ra, Vân Thanh Hằng dẫn Lâm Thanh Diện đi vào, sau khi Chung Trí nhìn thấy, vội vàng buông đồ trong tay xuống, mặt mày tràn ngập ý cười đứng dậy.
“Cậu Lâm, cậu có thể đến trường chúng ta làm giáo sư thỉnh giảng thật sự là vinh hạnh của chúng tôi, cậu chiều nay có thời gian không, tôi định mở một đại hội trong học viện, giới thiệu cậu Lâm.” Chung Trí nhìn Lâm Thanh Diện mở miệng.
Lâm Thanh Diện mỉm cười với Chung Trí, mở miệng nói: “Tôi không quá thích hội trường nhiều người, giới thiệu thì không cần, đến khi lên lớp sinh viên cũng biết tôi là ai.”
Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Chung Trí cũng không cố gượng ép, chỉ có thể từ bỏ, sau đó liếc nhìn Vân Thanh Hằng ở một bên, mở miệng nói: “Thanh Hằng, em dẫn cậu Lâm đi xem văn phòng của mình trước, thuận tiện giúp cậu Lâm sắp xếp chỗ ở.”
Vân Thanh Hằng lập tức gật đầu.
Chung Trí lại nhìn sang Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu Lâm, chỗ này của tôi còn có ít việc chưa xử lý xong, không đi được, cho nên tạm thời chỉ có thể để Thanh Hằng đi cùng cậu đi làm quen với tình trạng của trường, chúng tôi không hơn những người có người đó, có thể có chỗ chiêu đãi không được chu đáo, hy vọng cậu Lâm có thể lượng thứ.”
“Trưởng khoa Chung chê cười rồi, tôi cũng không phải người nhiều việc gì, ông cứ làm việc đi, lát nữa để Thanh Hằng dẫn tôi đi làm quen nơi này một chút, còn lại không cần các ông nhọc lòng.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Cậu Lâm quả nhiên không câu nệ tiểu tiết, đây mới là phong phạm của người tài thật sự.” Chung Trí mặt mày tràn ngập sự tán thưởng nhìn Lâm Thanh Diện.
Sau đó Vân Thanh Hằng bèn dẫn Lâm Thanh Diện rời khỏi văn phòng của trưởng khoa, hai người cùng đi đến văn phòng mà Chung Trí sắp xếp cho Lâm Thanh Diện.
Diện tích của văn phòng này rất lớn, gần như sắp bằng văn phòng của trưởng khoa, đây là văn phòng đặc biệt chuẩn bị cho giáo sư viện lịch sử của đại học Phú Đán, Chung Trí lấy ra cho Lâm Thanh Diện dùng, đối với Lâm Thanh Diện đã là rất coi trọng rồi.
“Anh Lâm, nếu như anh không hài lòng về bài trí của nơi này, cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giúp anh bài trí theo ý anh muốn.” Cùng Lâm Thanh Diện cô nam quả nữ ở trong văn phòng, Vân Thanh Hằng vẫn có hơi ngại.
“Không cần đâu, như thế này là được, thời gian tôi dùng văn phòng này chắc cũng sẽ không quá nhiều.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Vân Thanh Hằng bỗng sững ra, cô ta vốn dĩ còn nghĩ, Lâm Thanh Diện đến trường của bọn họ làm giáo sư thỉnh giảng, khi bình thường không có chuyện gì thì chắc đều sẽ ở văn phòng, như thế cô có thể lấy danh nghĩa thỉnh giáo Lâm Thanh Diện mà tiếp tục nhiều hơn với Lâm Thanh Diện.
Bây giờ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói mình sẽ không thường xuyên ở trong văn phòng, trong lòng Vân Thanh Hằng không khỏi có hơi thất vọng.
Nghĩ cũng phải, người có thân phận như anh Lâm, có thời gian lên lớp một tiết đã là không tệ rồi, sao có thể luôn ở trong văn phòng chứ.
“Anh Lâm, tiết học công khai đầu tiên của anh định vào thứ 2 tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ thông báo trước cho anh, nếu như cần chuẩn bị thứ gì, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuẩn bị đầy đủ.” Vân Thanh Hằng nói tiếp.
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Hai người đều tầm mặc mấy phút, Vân Thanh Hằng đột nhiên cảm thấy có hơi ngại, nhất thời không biết nên nói gì với Lâm Thanh Diện.
“Vậy... vậy tôi bây giờ dẫn anh Lâm đến chỗ ở, tôi nhờ một bạn học tìm chỗ ở giúp anh Lâm.” Một lúc sau, Vân Thanh Hằng mới nói một câu.
Lâm Thanh Diện gật đầu, đi theo Vân Thanh Hằng rời khỏi văn phòng, hai người vừa đi ra bên ngoài hàng lang thì đụng ngay phải Mã Tuấn Tài đi ra lấy nước.
Mã Tuấn Tài nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Vân Thanh Hằng từ trong văn phòng giáo sư đi ra thì liền sững người, lại nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Vân Thanh Hằng, trong lòng lại sinh ra ý ghen tị.
“Thanh Hằng, hai người đến văn phòng giáo sư làm cái gì? Tôi nhớ chỗ này còn chưa có phân cho giáo sư nào cả?” Mã Tuấn Tài mở miệng hỏi một câu.
Ước mơ của anh ta là trở thành giáo sư của viện lịch sử, mà chỗ này trống một văn phòng dành cho giáo sư, anh ta luôn cho rằng là trưởng khoa giữ lại cho anh ta.
Anh ta cảm thấy bản thân rất có khả năng khi 30 tuổi, thuận lợi trở thành phó giáo sư, đến lúc đó văn phòng này, cũng sẽ trở thành văn phòng riêng của anh ta.
“Trưởng khoa sắp xếp văn phòng này làm văn phòng riêng của anh Lâm, em dẫn anh Lâm đến xem thử.” Vân Thanh Hằng mở miệng.
Mã Tuấn Tài nghe thấy lời này, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp mất, trong lòng đương nhiên bực tức.
“Thanh Hằng, em có thể nhầm rồi, văn phòng này được chuẩn bị cho giáo sư tại chức của trường chúng ta, văn phòng của giáo sư thỉnh giảng, bình thường đều ở dưới lầu, tôi thấy em vẫn là dẫn anh Lâm này đi xuống dưới lầu xem đi.” Mã Tuấn Tài mới mở miệng.
“Thầy Mã, đây là sắp xếp của trưởng khoa.” Vân Thanh Hằng nhíu mày nói với Mã Tuấn Tài một câu.
“Hừ, xã hội bây giờ thật sự đủ lộn xộn, có người vì bản thân mà dát vàng lên người, vậy mà có thể mặt mày ngồi ở vị trí mình không nên ngồi, tiếp tục như thế, còn có mấy ai thật lòng đây.” Mã Tuấn Tài trực tiếp nói ra sự bất mãn của mình.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Mã Tuấn Tài, mỉm cười nhìn anh ta, mở miệng hỏi: “Thầy giáo này là đang hoài nghi tôi không có đủ trình độ ngồi vào văn phòng này sao?”
“Không phải nghi ngờ, là tuổi tác của anh như thế, làm sinh viên còn không khác mấy, làm giáo sư, thật sự coi chúng tôi là kẻ ngốc sao.” Mã Tuấn Tài khí thế cũng không yếu.
“Ha ha, nếu đã như thế, thứ 2 tôi lên lớp, anh có thể đến nghe thử, đến lúc đó anh sẽ biết tôi có tư cách ngồi trong văn phòng này hay không.” Lâm Thanh Diện trả lời.
“Không cần anh nói, tôi cũng sẽ đến, sợ đến lúc đó nhìn thấy, chỉ là một trò cười.” Mã Tuấn Tài khinh thường nói.
Lâm Thanh Diện không tiếp tục quan tâm đến Mã Tuấn Tài, đi về phía bên kia cầu thang, Vân Thanh Hằng vội vàng đi theo, mặt mày có hơi khẩn trương.
Mã Tuấn Tài nhìn bóng lưng của hai người mà hừ lạnh một tiếng, hậm hực đi về phía nhà vệ sinh.
“Anh Lâm, thầy Mã nói chuyện có hơi thẳng một chút, anh tuyệt đối đừng để ý.” Vân Thanh Hằng có hơi căng thẳng nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Những năm nay, tôi chịu những ánh mắt và nụ cười giễu cợt như vậy đã không đếm nổi nữa, nếu như thật sự để ý, tôi sợ rằng sớm đã bị bức chết rồi. Tôi sẽ lấy ra bản lĩnh thật sự, khiến những người này tâm phục khẩu phục.”
Vân Thanh Hằng nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, đột nhiên cảm thấy trong ngữ khí không chút để tâm của Lâm Thanh Diện có sức nặng vô cùng, điều này khiến cô ta càng thêm rõ ràng cảm nhận được sự quyến rũ tồn tại trên người Lâm Thanh Diện.
Loai cảm giác đó khiến trái tim của Vân Thanh Hằng phải đập nhanh hơn vài phần.
Nửa tiếng sau, hai người di đến một tiểu khu cách đại học Phú Đán không xa, chỗ ở mà Vân Thanh Hằng nhờ bạn học tìm giúp chính là ở đây.
Vân Thanh Hằng có hơi sốt ruột liếc nhìn đồng hồ của mình, sau đó mặt mày tràn ngập ý xin lỗi nói với Lâm Thanh Diện: “Anh Lâm, thật sự xin lỗi, tôi đối với chuyện thuê phòng không hiểu lắm, cho nên chỉ có thể nhờ bạn học làm giúp, cũng không biết cậu ta tìm cho là căn phòng như thế nào.”
“Không sao, có thể ở là được.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Thấy người bạn học đó của mình còn chưa đến, Vân Thanh Hằng bèn gọi điện cho cậu ta.
Không lâu sau, một nam sinh chạy đến trước mặt hai người, đưa chìa khóa cho Vân Thanh Hằng, thuận tiện nói số phòng.
“Đàn chị Thanh Hằng, phòng em tìm cho chị là một chung cư phức hợp, có hai tầng trên dưới, hai phòng bên dưới được hai nữ sinh của trường chúng ta thuê rồi, phòng phía trên còn trống, em đã thuê hết tầng trên rồi.”
Vân Thanh Hằng lập tức nhíu mày, mở miệng nói: “Phòng cậu thuê là loại phòng thuê chung đó sao?”
“Phải, người của trường chúng ta đều thích ở loại thuê chung này, rẻ lại thiết thực, chung cư đó là cái tốt nhất em biết, chị và bạn trai chị vào ở, rất thích hợp.” Nam Sinh nói rồi, còn mỉm cười xấu xa liếc nhìn Lâm Thanh Diện.
Vân Thanh Hằng mặt mày bỗng chốc đỏ ửng, lườm nam sinh đó, hận không thể ăn cậu ta: “Cậu nói linh tinh...”
“Khụ khụ, không có chuyện gì thì em không làm phiền hai người nữa, tôi còn chưa chơi game xong, lát nữa sẽ bị đá ra mất.” Nam sinh hận căn bản không đợi Vân Thanh Hằng giải thích, bèn xoay người chạy đi.
Vân Thanh Hằng tức đến giậm chân, sau đó lén lút liếc nhìn Lâm Thanh Diện, chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.