Rể Quý Trời Cho

Chương 357: Tên xui xẻo




“Ai nói với anh tôi đang yêu đương?” Chung Linh Nhi nhìn chằm chằm Bạch Tùng, trong mắt mang theo sự lạnh lùng.
Bạch Tùng không nghĩ tới Chung Linh Nhi lại đột nhiên biến thành như vậy, cũng sửng sốt một chút, theo đó nghiêng đầu nhìn Ngụy Vân Hiên, mở miệng nói: “Ngụy... Ngụy Vân Hiên nói.”
Chung Linh Nhi nhìn về phía Ngụy Vân Hiên, lạnh lùng nói: “Nếu anh còn dám nói bậy bạ, tôi cho người may cái miệng anh lại.”
Ngụy Vân Hiên run cầm cập, không biết tại sao Chung Linh Nhi đột nhiên tức giận như vậy, vội vàng giải thích: “Chung Nhi, lần trước không phải em cùng một người đàn ông tới quán anh cùng ăn cơm sao? Em còn nói anh ta là người đàn ông của em, cho nên anh cho là...”
“Anh ta không phải người đàn ông của tôi, anh ta chính là một tên khốn kiếp, một tên đàn ông gian dối, phụ lòng!” Vừa nhắc tới Lâm Thanh Diện, Chung Linh Nhi tức không chịu nổi, đủ loại từ học được từ trong phim đều tuôn ra.
Mấy người thấy Chung Linh Nhi nói như vậy, trao đổi ánh mắt với nhau, Bạch Tùng mở miệng hỏi: “Chung Nhi, có phải cô bị người kia lừa hay không?”
“Anh mới bị lừa, Chung Linh Nhi tôi thông minh như vậy, làm sao có thể bị lừa, rõ ràng là anh ta mắt mù, không thấy được điểm tốt của tôi, thật tức chết tôi.” Chung Linh Nhi tức giận nói.
Mấy người họ đều cho là Chung Linh Nhi bị Lâm Thanh Diện lừa gạt tình cảm, dù sao chỉ có người bị lừa gạt tình cảm mới nói như vậy, mà bọn họ không biết là Chung Linh Nhi chỉ vì phát tiết khó chịu trong lòng mình, mới nói Lâm Thanh Diện như vậy.
“Chung Nhi, thật ra thì bọn tôi bảo cô kêu tiểu tử đó đến, chính là muốn kiểm định thay cô, nếu người này dám lừa cô, vậy bọn tôi càng không thể bỏ qua anh ta, nếu không bây giờ cô kêu anh ta đến đây, cứ nói anh ta tới đây dùng cơm, đến lúc đó bọn tôi thay cô dạy dỗ anh ta một trận, thế nào?” Bạch Tùng nhân cơ hội này mở miệng nói.
Chung Linh Nhi vốn là muốn từ chối Bạch Tùng, dù sao bọn họ căn bản không biết mình đang tức giận cái gì, nhưng cô ta thay đổi ý nghĩ, mình cũng đích thân đưa Lâm Thanh Diện lên giường rồi, mà Lâm Thanh Diện cũng không có cảm giác với mình, nghĩ tới đây, cô ta tức giận, cảm thấy nếu như có thể để cho đám Bạch Tùng dạy dỗ Lâm Thanh Diện một trận, mình cũng có thể được trút giận.
Cho nên cô ta hỏi Bạch Tùng một câu: “Anh chắc chắn có thể giáo huấn người kia sao?”
“Đó là đương nhiên, tôi đã nghĩ xong cách, tuyệt đối sẽ khiến anh ta phải chịu đau khổ, cô chỉ cần kêu anh ta tới là được rồi.” Bạch Tùng tự tin nói.
Chung Linh Nhi gật đầu, lấy điện thoại mình ra, bấm số Lâm Thanh Diện, trong lòng vừa nghĩ nếu Lâm Thanh Diện không nghe điện thoại của cô ta, bây giờ cô ta lập tức vọt tới nhà họ Lâm tìm Lâm Thanh Diện tính sổ.
Cũng may sau khi đổ chuông hai tiếng, bên kia đã nhận máy.
“Bây giờ anh lập tức đến tìm tôi, nếu như trong nửa giờ không đến, tôi... Tôi...” Chung Linh Nhi suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra phải lấy cái gì để uy hiếp Lâm Thanh Diện: “Dù sao anh buộc phải tới!”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Có điều mấy giây sau, cô ta ý thức được dường như mình quên gì đó.
Ngụy Vân Hiên nhìn chằm chằm Chung Linh Nhi, dè dặt hỏi: “Anh ta biết chúng ta ở đâu không?”
Mặt Chung Linh Nhi nhất thời đầy lúng túng, lúc này mới nhớ tới mình căn bản không nói với Lâm Thanh Diện mình ở đâu.
“Anh cho là tôi ngu sao? Tôi chỉ không muốn nói quá nhiều lời với anh ta mà thôi, tôi sẽ dùng tin nhắn nói cho anh ta biết chúng ta ở đâu.” Chung Linh Nhi tức giận nói.
Ngụy Vân Hiên vội vàng gật đầu, không dám nói gì nữa.
Tại nhà họ Lâm.
Lâm Thanh Diện đang ngồi trong phòng khách, ngồi đối diện là ông Độ và một người đàn ông mặt đầy cung kính, người đàn ông này tuổi tác chừng năm mươi, tóc đã hơi bạc màu.
Người này chính là chủ tịch của địa sản Bạch Ngọc, Bạch Trì Công, hôm nay tới là nói chuyện hợp tác với nhà họ Lâm, vừa hay biết được chuyện chủ nhân nhà họ Lâm đổi người, cho nên đang làm quen Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện lúc này đang cầm điện thoại của mình, mặt ngơ ngác, vừa rồi Chung Linh Nhi gọi điện thoại tới cho anh, tức giận rống một câu bảo mình qua tìm cô ta, nhưng lại không nói cô ta ở đâu.
Có điều không quá mấy phút, Chung Linh Nhi gửi cho anh một địa chỉ, phía sau còn kèm một icon tức giận.
Lâm Thanh Diện nhìn cái icon kia, ngược lại còn cảm thấy Chung Linh Nhi hơi đáng yêu.
Nghĩ đến hai ngày nay mình chỉ xử lý chuyện của nhà họ Lâm, hoàn toàn ném chuyện của Chung Linh Nhi ra khỏi đầu, đêm đó Chung Linh Nhi khóc lóc từ trong phòng mình đi ra.
Đúng lúc chuyện của nhà họ Lâm cũng đã xử lý xong hết rồi, Lâm Thanh Diện cũng cần buông lỏng một chút, thuận tiện trấn an Chung Linh Nhi, cho nên anh nói với ông Độ và Bạch Trì Công một câu: “Tôi còn có chút chuyện, hôm nay tạm không nói nữa.”
Bạch Trì Công không dám có ý kiến gì, vội vàng nói: “Thật là quấy rầy ông chủ Lâm, tôi hôm nay cũng do vận khí tốt, mới biết được tin tức nhậm chức của ông chủ Lâm, tuổi của con trai tôi cũng không kém ông chủ Lâm bao nhiêu, có thời gian tôi giới thiệu nó cho ông chủ Lâm biết, ông chủ Lâm cho dù để nó làm tiểu đệ của mình, cũng là vinh hạnh của địa sản Bạch Vân tôi.”
Lâm Thanh Diện gật đầu với ông ta, nói: “Sau này có chuyện gì ông giao phó cho ông Độ là được, còn về chuyện tôi nhậm chức, không muốn truyền ra ngoài.”
Bạch trì công vội vàng gật đầu, không dám sơ suất.
Sau đó Lâm Thanh Diện để ông Độ sắp xếp cho anh một chiếc xe, đi ra ngoài.
Không bao lâu, đến quán cơm Chung Linh Nhi nói, Lâm Thanh Diện từ trên xe bước xuống, bảo tài xế lái xe về.
Anh đi vào trong quán cơm, tìm được phòng bao của Chung Linh Nhi, sau khi đẩy cửa vào, lập tức cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ trong phòng bao đó.
Trong phòng bao gian trừ cơm Chung Linh Nhi, không ngờ còn có Ngụy Vân Hiên ngày đó trở về từ khách sạn, còn về những người khác Lâm Thanh Diện đều không nhận ra.
Lúc này bao gồm Chung Linh Nhi ở bên trong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, điều này làm trong lòng Lâm Thanh Diện thấy rất kỳ lạ.
Có điều anh cũng không để ý, đi về phía Chung Linh Nhi, mở miệng nói: “Chung Nhi, thật sự xin lỗi, hai ngày nay tôi mải bận bịu chuyện trong nhà, chưa kịp tìm cô, chẳng lẽ cô còn đang giận tôi sao?”
Chung Linh Nhi bĩu môi, nói: “Ai giận anh chứ, anh đừng tự xem mình là quan trọng nữa, tôi chẳng có tâm trạng đi giận anh đâu.”
Lâm Thanh Diện cười cười, cũng không nói gì, vừa nghe đã biết Chung Linh Nhi đang giận lẫy.
“Chung Nhi, lúc đó không phải anh nói với em tối nay chuẩn bị cho em hoạt động kích thích sao, nếu em đã ăn no, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Ngụy Vân Hiên cười nói với Chung Linh Nhi.
“Được đó.” Chung Linh Nhi lập tức gật đầu, sau đó từ trên ghế đứng lên.
Cô ta nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Tôi bảo anh tới, là muốn cho anh biết, bổn cô nương không phải không ai theo đuổi, những người ở đây đều không hề kém cỏi, hôm nay anh theo bọn tôi, anh sẽ biết, bọn họ so với anh thú vị hơn nhiều.”
“Như vậy là tốt nhất, chỉ mong trong bọn họ có thể có một người cô thích.” Lâm Thanh Diện cười nói, đây là lời thật lòng của anh, không có ai hy vọng Chung Linh Nhi có thể tìm được một người mình thích hơn anh.
Chung Linh Nhi thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, lập tức siết chặt quả đấm, nước mắt thiếu chút nữa lại tràn ra, bị cô ta cưỡng ép đè xuống.
Người này, một chút cảm giác với mình cũng không có sao? Anh chẳng lẽ không nhìn ra mình đang cố ý sao, anh nói như vậy, quả thực là làm người ta quá đau lòng.
Đám người Bạch Tùng và Ngụy Vân Hiên đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo ý cười lạnh, rất nhanh bọn họ sẽ để Lâm Thanh Diện biết, chọc giận Chung Linh Nhi, sẽ là kết cục thế nào.
Cả đám ra khỏi quán cơm, đi về hướng quán bar gần đây.
Trên đường Lâm Thanh Diện đi bên cạnh Chung Linh Nhi, vì chuyện đêm hôm đó nói xin lỗi với Chung Linh Nhi, nhưng Chung Linh Nhi căn bản không muốn để ý tới anh, dọc đường đi đều cúi đầu, không nói một lời.
Bạch Tùng thấy Chung Linh Nhi như vậy, trong lòng càng hận Lâm Thanh Diện, người này lại dám để Chung Linh Nhi chịu ấm ức lớn như vậy, thật là tội không thể tha thứ, chờ lát nữa nhất định phải để anh nếm thử mùi vị hối hận.
Đến cửa quán bar, Bạch Tùng không dẫn mọi người vào quán bar, mà là vào một cái cửa nhỏ bên cạnh quán bar, cửa đó thông với dưới đất, ở cửa có một người đàn ông xăm mình cả người đầy bắp thịt, Bạch Tùng nhét một xấp tiền vào người đàn ông đó, tên đó lập tức cười cho bọn họ vào.
Xuống dưới đất, mọi người rất nhanh nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng hoan hô và tiếng gào thét, Bạch Tùng dẫn mọi người đi vào bên trong, rất nhanh, bọn họ thấy cách đó không xa có một võ đài, bốn phía võ đài đầy kín người, đều đang nhiệt huyết sôi trào hoan hô cho võ sĩ ở trên đài.
Chung Linh Nhi thấy võ đài đó, mắt cũng sáng lên, đối với kiểu thi đấu nguy hiểm này, cô ta cảm thấy rất hứng thú.
“Nơi này là đấu trường quyền anh dưới lòng đất do nhà tôi đầu tư, mấy ngày qua bọn tôi tìm tới mấy võ sĩ có thực lực cao cường, hôm nay đúng lúc có thi đấu của bọn họ, tôi nghĩ Linh Nhi nhất định sẽ thích.” Bạch Tùng mở miệng cười nói.
Chung Linh Nhi bước nhanh đi về phía võ đài, trong lòng cô ta bây giờ đang buồn rầu, cần khung cảnh thế này để phát tiết, rất nhanh cô ta cũng hoan hô theo đám người ở bốn phía võ đài.
Lâm Thanh Diện cũng nhìn chằm chằm hai võ sĩ trên võ đài, phát hiện thực lực của võ sĩ ở đấu trường quyền anh dưới lòng đất Kinh Đô này so với Hồng Thành tốt hơn rất nhiều, thực lực của hai võ sĩ trên đài đều theo kịp Lý Huỳnh Thái.
Không bao lâu, một trận đấu kết thúc, tâm tình của Chung Linh Nhi trở nên tốt hơn nhiều.
Lúc này Bạch Tùng và Ngụy Vân Hiên bốn mắt nhìn nhau, sau khi hai bọn họ nói gì đó ở bên tai Chung Linh Nhi, Chung Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó đi theo hai bọn họ cùng đi sâu vào trong võ đài quyền anh dưới lòng đất.
Lâm Thanh Diện thấy vậy cũng đi theo, lúc đi tới một chỗ không người, Chung Linh Nhi nói Lâm Thanh Diện ở đây chờ một lát, cô ta muốn cùng bọn Bạch Tùng đi thương lượng một ít chuyện.
Lâm Thanh Diện cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đứng tại chỗ chờ.
Qua không bao lâu, võ sĩ chiến thắng trên võ đài kia dẫn theo một đám người đến chỗ Lâm Thanh Diện, những người này đều là võ sĩ cao cấp nhà Bạch Tùng tìm tới, bọn họ chính là làm theo lệnh của Bạch Tùng, tới dạy dỗ Lâm Thanh Diện.
Lúc này đám người Bạch Tùng đang đứng ở cách đó không xa nhìn về nơi này, trên mặt đều lộ ra nụ cười như đang cười trên nỗi khổ của người khác.
Chung Linh Nhi thì quái dị lo lắng nhìn tình hình bên kia, mặc dù cô ta muốn muốn dạy dỗ Lâm Thanh Diện để trút giận, nhưng chung quy trong lòng cô ta vẫn đau lòng cho Lâm Thanh Diện.
“Để nhiều người như vậy đi đối phó một mình anh ta, có phải không được thỏa đáng hay không, lỡ như xảy ra chuyện phải làm sao?” Chung Linh Nhi mở miệng.
“Linh Nhi, tên này không phải lừa cô sao, cô còn quản sống chết của anh ta làm gì, hơn nữa tôi cũng giao phó rồi, chỉ là để bọn họ dạy dỗ tên này một chút mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện.” Bạch Tùng cười nói.
“Đúng vậy Linh Nhi, lúc này em đừng lo nghĩ cho anh ta nữa, anh ta lừa em, nên bị trừng phạt.” Ngụy Vân Hiên cũng phụ họa nói.
Chung Linh Nhi suy nghĩ thấy cũng đúng, mình gọi Lâm Thanh Diện tới, không phải là để anh ta chịu khổ cho mình hả giận sao, mình không nên có bất kỳ thương hại gì với tên phụ bạc này.
Lúc này một người đàn ông chạy tới trước mặt Bạch Tùng, mở miệng nói: “Cậu chủ, chủ tịch đến, bảo là muốn gặp anh, có chuyện quan trọng nói với anh.”
Nói xong, người đàn ông đó đưa tay chỉ cách đó không xa, Bạch Trì Công đang cười đi tới bên này.
Bạch Trì Công đến tìm Bạch Tùng, dĩ nhiên là vì chuyện chủ nhân mới của nhà họ Lâm, nếu như Bạch Tùng có thể trở thành bạn với chủ nhân mới nhà họ Lâm, đối với nhà họ Bạch của ông ta mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt.
“Ta biết ngay tiểu tử con ở đây.” Bạch Trì Công mở miệng cười, sau khi thấy Chung Linh Nhi cũng lịch sự chào hỏi cô ta.
Bạch Tùng cũng cười cười, mở miệng nói: “Ba, ba tới thật đúng lúc, ba mau tới đây, con đang để một đám võ sĩ dạy dỗ một tên xui xẻo, ba có chuyện gì thì đợi tiểu tử đó bị dạy dỗ rồi nói sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.