Rể Quý Trời Cho

Chương 356: Lâm thanh diện nhất định là của tôi




Nhà cũ nhà họ Lâm.
Trong phòng làm việc của Lâm Trung Thiên khi đó.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm một đống tài liệu trên bàn, từ sau khi tiếp nhận nhà họ Lâm, chuyện cần anh xử lí có thể nói là khá nhiều, anh đã ngồi trước bàn hai ngày rồi.
Sản nghiệp nhà họ Lâm thật sự quá lớn, Lâm Thanh Diện vừa tiếp nhận nhà họ Lâm, nhiều chuyện cần đích thân xem qua, tất nhiên cũng chỉ có mấy ngày mới tiếp nhận sẽ hơi bận rộn, vài ngày nữa sẽ thoải mái thôi.
Vì từng có kinh nghiệp thành lập tập đoàn Thiên Dương, đối với việc làm sao để quản lí một gia tộc, Lâm Thanh Diện cũng có một ít kinh nghiệp, thế nên cũng không tỏ ra quá căng thẳng.
Không bao lâu, ông Độ từ ngoài đi vào, đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
"Lâm Tài Thu vẫn đang mang theo một đám người gây chuyện ở ngoài cửa, bảo cậu trả tiền lại cho bọn họ, hoặc là để bọn họ tiếp tục gia nhập vào nhà họ Lâm." Ông Độ nói.
"Cứ để bọn họ gây chuyện, đều là người trưởng thành cả rồi, cần phải chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Nếu ngày mai bọn họ vẫn tới nữa thì cứ cho người ra tay với bọn họ, không cần nể tình." Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Ông Độ gật đầu, khá khâm phục trước sự quả quyết của Lâm Thanh Diện.
"Trong hai hôm nay chi trưởng của nhà họ Lâm về cơ bản đều đã biết chuyện nhà họ Lâm đổi gia chủ, tôi dặn bọn họ đừng để lộ chuyện này ra như lời cậu, nội bộ nhà họ Lâm biết là được. Trước mắt thì người bên ngoài vẫn chưa biết cậu đã trở thành gia chủ mới của nhà họ Lâm." Ông Độ nói.
Lâm Thanh Diện ừ một tiếng, anh không thích rêu rao, tính cách cẩn thận được hình thành qua nhiều năm như thế, kinh nghiệm nói cho anh biết, giấu dốt là một chuyện vô cùng có lợi cho chính mình.
Có lẽ rêu rao khắp nơi sẽ cho người ta một cảm giác thỏa mãn và hư vinh trong lòng, nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng hề có gì mong đợi với cảm giác thỏa mãn này. Anh cũng không phải là một người trẻ chán đời một bước lên trời, anh chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi, thế nên cũng không có gì để mà khoe khoang.
"Chiều hôm nay tôi có thể xem xong những tài liệu này, xử lí xong lần chuyển giao này, sau này chuyện của nhà họ Lâm cần nhờ ông Độ xử lí rồi." Lâm Thanh Diện nở một nụ cười tin tưởng với ông Độ.
Ông Độ bất đắc dĩ thở dài, nhưng cũng không từ chối, chuyện này hai hôm trước bọn họ đã nói xong rồi.
Tuy đã thành công lấy lại nhà họ Lâm, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn có có chuyện mình phải làm, hơn nữa anh vẫn thích Hồng Thành hơn, đối với anh thì kinh đô có quá nhiều hồi ức đau lòng.
Thế nên Lâm Thanh Diện quyết định sau khi anh rời đi sẽ để ông Độ thay mặt anh xử lí những chuyện của nhà họ Lâm.
Có thể nói ông Độ là quản gia của nhà họ Lâm trong nhiều năm rồi, rất quen thuộc với những chuyện của nhà họ Lâm, hơn nữa dựa vào sự hiểu biết của Lâm Thanh Diện đối với ông Độ thì ông ta chắc chắn sẽ không phản bội nhà họ Lâm, thế nên Lâm Thanh Diện vẫn rất yên tâm khi để ông Độ làm việc này.
"Cậu không định ở lại kinh đô thật sao? Nhà họ Lâm có thể cho cậu một phương trời rộng lớn hơn, nơi này mới là sân khấu của cậu." Ông Độ nói.
"Tôi cũng không cần sân khấu gì, tôi chỉ làm chuyện mình nên làm thôi, tôi còn chuyện quan trọng hơn cần làm, kinh đô không thích hợp với tôi." Lâm Thanh Diện cười.
Thấy Lâm Thanh Diện kiên định như thế, ông Độ cũng không nói gì thêm, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc,để Lâm Thanh Diện chuyên tâm xem tài liệu.
...
Biệt thự nhà họ Chung.
Chung Linh Nhi đau buồn nằm co quắp trên giường, cô ta ôm chặt đầu gối của mình, trên mặt đầy nước mắt.
"Linh Nhi, con mở cửa để ba vào đi, con đã không ăn uống gì suốt một ngày rồi, nếu tiếp tục thế con sẽ đói chết mất." Ở ngoài cửa, giọng nói của Chung Thiên Nguyên vang lên.
Chung Linh Nhi không hề đáp lại, cứ như không nghe thấy.
Ở ngoài cửa Chung Thiên Nguyên bất đắc dĩ thở dài, từ sau cái hôm mà Lâm Thanh Diện ngủ lại nhà ông ta một giấc, Chung Linh Nhi đã trở thành thế này, ông ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng động não một chút là biết ngay, chắc chắn là Lâm Thanh Diện đã ngả bài với Chung Linh Nhi rồi.
"Linh Nhi, con phải nghĩ kĩ, Lâm Thanh Diện là người đã kết hôn, hơn nữa bây giờ cậu ta đã trở thành chủ nhà họ Lâm, con và cậu ta không có khả năng. Con nên nhân lúc còn sớm mà buông tha đi, trần đời còn nhiều đàn ông tốt lắm, không kém Lâm Thanh Diện đâu." Chung Thiên Nguyên thấm thía nói một câu.
Một lúc sau, bên trong cũng không có phản ứng gì, Chung Thiên Nguyên không biết làm sao, đành xoay người rời khỏi nơi này.
Chung Linh Nhi ngẩn người trên giường một lúc lâu, trên màn hình chiếc laptop trước mặt cô ta đều là một vài lời giới thiệu về Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ở các website của Hồng Thành.
Trong đó có một bài báo liên quan tới Hứa Bích Hoài mà Chung Linh Nhi đã xem rất lâu.
Cùng lúc đó, điện thoại của Chung Linh Nhi đổ chuông, cô ta nhìn qua theo bản năng, trong lòng mong rằng đó là tin nhắn mà Lâm Thanh Diện gửi tới cho mình.
Hai ngày nay cô ta cho rằng Lâm Thanh Diện sẽ đến tìm mình, nhưng không hề, hai hôm nay Lâm Thanh Diện vẫn đang bận việc chuyển giao công việc ở nhà họ Lâm nên quên cô ta mất rồi.
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn mà Ngụy Vân Hiên gửi tới.
"Chung Linh Nhi, ra ngoài đi chơi đi, anh và cậu Tùng tổ chức một bữa, đều là bạn bè em biết thôi, tối nay bọn anh chuẩn bị cho em một trò chơi rất vui, rất kích thích, chắc chắn em sẽ thích."
Thấy không phải là tin nhắn của Lâm Thanh Diện, vẻ mất mát trên mặt Chung Linh Nhi cũng nhiều hơn mấy phần.
Một lúc lâu sau, Chung Linh Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó cô vỗ mặt mình, nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài trên màn hình laptop, tự nhủ: “Muốn tôi buông tha ư, không có cửa đâu! Lâm Thanh Diện nhất định là của tôi rồi, ai cũng không cướp được!"
Sau đó cô ta xuống giường đi rửa mặt và trang điểm.
Cô ta đã tự giam mình trong phòng hai ngày, nếu trong lòng đã ra quyết định, vậy thì cô ta nhất định phải nâng cao ý chí chiến đấu.
Ít nhất là phải no bụng trước.
Nếu Ngụy Vân Hiên mời mình đi chơi, vậy mình cứ đi ra ngoài giải sầu, sau khi trở về sẽ suy nghĩ kĩ càng kế hoạch của mình.
Chung Linh Nhi vẫn trang điểm theo kiểu như tối hôm đó, cô ta quyết định sau này không thể để người khác đối xử với mình như một cô gái nữa, cô ta phải trở nên trưởng thành.
Trang điểm xong xuôi, Chung Linh Nhi trả lời tin nhắn của Ngụy Vân Hiên, hỏi anh ta địa chỉ, sau đó thì để tài xế của Chung Thiên Nguyên đưa cô ta tới nơi.
Chung Thiên Nguyên không hỏi Chung Linh Nhi muốn đi đâu, theo cái nhìn của ông ta, Chung Linh Nhi chịu đi ra ngoài là tốt rồi, ông ta cũng cảm thấy Chung Linh Nhi nên đi ra ngoài giải sầu.
...
Bên trong một khách sạn năm sao cao cấp ở thủ đô.
Trong một phòng bao sang trọng, Ngụy Vân Hiên đang ngồi chung với mấy người đàn ông có khí chất bá đạo mà cao quý, ăn mặc thời thượng.
Ngồi ở bàn này đều là những cậu chủ nhà giàu nổi tiếng ở thủ đô, tuy gia thế cũng những người này không kinh người như nhà họ Lâm và thương hội Thiên Nguyên, nhưng tất cả đều là cậu chủ của xí nghiệp hay gia tộc hạng đầu thủ đô.
Hơn nữa trong nhóm người này không ít thì nhiều đều có ý với Chung Linh Nhi, tất nhiên, cái mà những cậu chủ từng thưởng thức vô số cô gái này nhìn trúng không phải là sự đáng yêu của Chung Linh Nhi, mà là sự lớn mạnh của thương hội Thiên Nguyên.
Sở dĩ Ngụy Vân Hiên gọi những người này ra chung là vì đối phó với Lâm Thanh Diện.
Những cậu chủ đỉnh cấp như bọn họ không thể có được Chung Linh Nhi, thế mà một kẻ tầm thường như Lâm Thanh Diện, thậm chí còn là kẻ như thằng rẻ rách thì có tư cách gì mà có được Chung Linh Nhi?
Thế nên Ngụy Vân Hiên tổ chức bữa này, gọi Chung Linh Nhi đến là để đối phó với Lâm Thanh Diện.
Đợi lát nữa Chung Linh Nhi đến rồi, bọn họ sẽ xúi giục Chung Linh Nhi gọi Lâm Thanh Diện tới luôn, đến lúc đó thì có thể dùng thủ đoạn của mình để dạy Lâm Thanh Diện cách làm người rồi.
Bên cạnh Ngụy Vân Hiên là một người đàn ông mà giữa hai lông mày để lộ một ít khinh thường, người này tên Bạch Tùng, là cậu chủ của Bất động sản Bạch Vân, xí nghiệp bất động sản nổi tiếng thủ đô.
Ở kinh đô Bất động sản Bạch Vân có sức ảnh hướng rất lớn, kinh doanh bất động sản phất lên như diều gặp gió, rất nhiều hạng mục nổi tiếng ở kinh đô đều dưới danh nghĩa bất động sản Bạch Vân. Bất động sản Bạch Vân có thể kinh doanh phát đạt là vì hai năm trước nhận lấy một hạng mục từ nhà họ Lâm.
Mọi người đều biết địa vị của nhà họ Lâm ở kinh đô này, bất động sản Bạch Vân có thể nhận lấy hạng mục của nhà họ Lâm cũng đủ để nói rõ thực lực của bọn họ rồi. Thế nên sau đó có rất nhiều người muốn hợp tác với Bất động sản Bạch Vân, chính là vì độ nổi tiếng của nhà họ Lâm mà Bất động sản Bạch Vân cũng phát triển như thế.
Sau khi Bất động sản Bạch Vân trở nên hưng thịnh ở kinh đô này, được coi là cậu chủ của Bất động sản Bạch Vân, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Bạch Tùng cũng cao hơn, anh ta cho rằng chỉ có cô cả của thương hội Thiên Nguyên mới có thể xứng đôi với mình.
Thế nên hai năm nay vẫn cứ theo đuổi Chung Linh Nhi, chỉ tiếc kết quả y chang Ngụy Vân Hiên, anh ta cảm thấy chỉ có Chung Linh Nhi mới xứng với mình, nhưng từ trước đến nay Chung Linh Nhi chưa hề đáp lại.
Lần này nghe Ngụy Vân Hiên nói có người thành công trước bọn họ một bước, hơn nữa còn là một thằng rẻ rách nghèo nàn, trong lòng Bạch Tùng tất nhiên khá khó chịu, thế nên muốn xem xem rốt cuộc là thần thánh phương nào đã cướp mất Chung Linh Nhi.
Nếu thật sự là một thằng rẻ rách nghèo hèn, vậy anh ta chắc chắn không không khách khí.
"Ngụy Vân Hiên, cậu chắc người cướp mất Linh Nhi của chúng ta chỉ là một thằng nghèo rẻ rách?" Lúc này một người đàn ông hỏi.
"Chắc chắn một trăm phần trăm, đêm đó anh ta còn đi cùng Linh Nhi đến khách sạn của tôi ăn cơm, các anh biết thằng đó đi tới khách sạn của tôi bằng cách nào không? Là đi xe đạp công cộng đó!" Ngụy Vân Hiên nói.
"Mẹ nó chứ, dám đi xe đạp công cộng đến ăn cơm với Linh Nhi, xem ra thật sự là một thằng nghèo rẻ rách rồi, không biết anh ta làm cách nào để có được tâm hồn thiếu nữ của Linh Nhi đây." Mấy người đều khinh thường ra mặt.
"Dù có thế nào thì tôi cũng ổn hơn thằng nghèo rẻ rách kia chứ, tuy nhà tôi không sánh bằng thương hội Thiên Nguyên, nhưng tài sản đâu phải một thằng nghèo có thể tưởng tượng ra nổi, sao Linh Nhi lại coi thường tôi chứ?" Một người đàn ông xúc động nói một câu.
Bạch Tùng nghe được lời nói của người đó, lập tức nghiêng đầu nhìn anh ta, người nọ cảm nhận được sát khí từ Bạch Tùng thì sợ hết hồn, vội vàng nói sang kiểu khác: “Tất nhiên là tôi cũng không mơ mộng đến Linh Nhi, dù sao cuối cùng Linh Nhi cũng là của cậu Tùng đây thôi. Tôi tin rằng cậu Tùng nhất định sẽ cướp lấy Linh Nhi từ trong trong thằng nghèo kia."
Lúc này ánh mắt của Bạch Tùng mới dịu xuống.
"Dù cho tên đó có phải là kẻ nghèo hèn hay không, cứ chờ Linh Nhi tới thôi, trước tiên phải nghĩ cách để Linh Nhi gọi anh ta đến rồi nói sau, chỉ cần tên đó dám tới, tôi tự có cách đối phó với anh ta." Bạch Tùng lạnh lùng nói.
Mấy người xung quanh bắt đầu hùa theo, trong lòng bọn họ đều biết, bọn họ cũng không tranh được Bạch Tùng, chi bằng giúp Bạch Tùng đối phó tình địch, như vậy thì Bạch Tùng có thể mang ơn bọn họ rồi.
Không lâu sau, cửa phòng bao bị đẩy ra, Chung Linh Nhi đi vào trong, cô ta không hề khách sáo với mấy người này, trực tiếp ngồi xuống trước bàn, cầm đồ trên bàn lên ăn.
Đói lâu thế rồi, cô ta đã muốn ăn từ lâu.
Nhóm người Bạch Tùng đang ngồi đều kinh ngạc trước kiểu trang điểm trên mặt Chung Linh Nhi.
Đây đúng là quá đẹp rồi!
Hoàn toàn khác với tính cách tinh quái khi trước của Chung Linh Nhi.
Chung Linh Nhi thấy bọn họ đều nhìn mình chằm chằm, nói: “Mấy anh nhìn tôi chằm chằm làm gì, chưa thấy dung nhan của cô đây à?"
"Linh Nhi, em đẹp quá." Bạch Tùng không nhịn được mà khen ngợi.
"Chuyện này còn cần anh nói à." Chung Linh Nhi bĩu môi.
Tuy bị dỗi một câu nhưng Bạch Tùng cũng không để ý, sau khi nhìn thấy Chung Linh Nhi lúc trang điểm, Bạch Tùng càng thiêm kiên quyết mình phải có được Chung Linh Nhi.
Anh ta đảo mắt, cười với Chung Linh Nhi rồi nói: “Linh Nhi, bọn anh nghe Ngụy Vân Hiên nói em yêu rồi, dù sao hôm nay chúng ta cũng ra đây chơi, hay là em gọi anh ta đến luôn đi, giới thiệu cho bọn anh được không?"
Chung Linh Nhi nghe thấy lời nói của Bạch Tùng, động tác ăn lập tức dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.