Tào Công Minh vừa đi thì liền an bài Từ Nhân Anh đi sai người chuẩn bị, dù sao bí thư tỉnh ủy toạ đàm với các lãnh đạo huyện ủy, công tác an toàn vẫn phải chuẩn bị một chút, hơn nữa bởi vì nhân số ít, bàn trong phòng họp huyện ủy cũng phải bày lại.
Từ Nhân Anh không dám chậm trễ, vừa đi ra ngoài vừa rút điện thoại gọi người.
Dặn dò xong, Đào Ngọc Cường nhìn nhìn các thường ủy của huyện ủy, nói: "Mọi người tới phòng họp chờ bí thư Hoàng."
Mấy người đều gật đầu, cùng nhau tới phòng họp huyện ủy.
Ánh mắt Lục Duệ chớp động, gọi huyện ủy nhân viên công tác của văn phòng huyện ủy tới, sau khi nói nhỏ một trận thì vỗ vỗ đối phương đối phương: "Đi đi."
Người đó kích động nhìn Lục Duệ, gật đầu đáp ứng rồi bước nhanh đi.
Khi đám người Hoàng Thế Hùng tới phòng họp thì đi cùng y quả nhiên như Tào Công Minh đã nói, chỉ còn lại bộ trưởng tổ chức tổ chức Đường Ba, bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy Mã Hồng Nhạn cùng với phó tỉnh trường Hồng Chí Viễn.
Lãnh đạo thị ủy tỉnh ủy khác xem ra đều bị Hoàng Thế Hùng đuổi đi rồi, người còn lại chắc là cùng y điều tra nghiên cứu.
Nhìn thấy mấy vị lãnh đạo đi vào, các thường ủy huyện ủy huyện Đại Hồng đang ngồi ư ghế lập tức đều đứng lên, thái độ cung kính chào Hoàng Thế Hùng.
Hoàng Thế Hùng cười ha ha, vẻ mặt rất thân thiết, đi đến chiếc ghế ở giữa rồi ngồi xuống, mỉm cười nói với mọi người: "Mọi người ngồi xuống đi, tôi theo các ngươi tâm sự với các anh một chút, mọi người cũng đừng câu thúc, hôm nay chúng ta chỉ là tùy tiện tham thảo các vấn đề trên công tác mà thôi."
Nhìn thấy y như vậy, mọi người cũng đều rất cao hứng, dù sao bí thư tỉnh ủy có thể hạ mình trao đổi hòa ái dễ gần với chúng mình như vậy, đối với mà nói cơ sở nào mà nói thì cũng đều là một chuyện đáng để hưng phấn, chỉ có điều hưng phấn thì hưng phấn, mọi người vẫn không thể để mất lý trí, tuy rằng ngồi trên ghế, nhưng không ai dám dựa lưng.
Đều ngồi thẳng.
Lục Duệ dứt khoát mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm hướng thẳng về phía trước, dù sao trong lòng hắn cũng biết, Hoàng Thế Hùng nếu muốn toạ đàm với các thành viên huyện ủy huyện Đại Hồng, mình không cần phải cố ý biểu hiện làm gì, rồi sẽ tới phiên mình lên tiếng.
Hơn nữa lúc này mình vẫn an phận một chút thì tốt hơn, không thể để người ta cảm thấy một phó bí thư như hắn lại quá mức khệnh khạng, che lấp cả quang mang của huyện trưởng và bí thư huyện ủy.
Hoàng Thế Hùng cười ha ha, y rất hài lòng với biểu hiện của Lục Duệ, tuổi còn trẻ nhưng có đầu óc, không hề có biểu hiện của thiếu niê đắc chí, người như vậy thích hợp sống trong quan trường nhất.
" Đáng tiếc, hắn không phảilà người của Hoàng hệ ta." Hoàng Thế Hùng thầm ám ở trong lòng, bất đắc dĩ nghĩ đến điều này.
Nghiêng đầu nhìn về phía Đào Ngọc Cường, Hoàng Thế Hùng cười nói: "Đồng chí Đào Ngọc Cường, hôm nay nghe xong báo cáo của các anh, tôi cảm thấy rất cao hứng, cũng rất vui mừng.
Xem ra ban lãnh đạo của huyện chính phủ và huyện ủy huyện Đại Hồng vẫn rất có sức chiến đấu, các anh đối với văn minh tinh thần và văn minh vật chất của đối với thủy chung vẫn duy trì hai tay cùng nắm, hai tay cùng cứng, đây là điều đáng được khẳng định."
Đào Ngọc Cường lập tức cảm thấy mình cả người giống như là đang bany lên, ngàn vạn lỗ chân lông toàn thân giống như được ăn tham quả thoải mái vô cùng, giống như có mỹ nữ đang ghé vào tai mình nỉ non: "Thật lợi hại thật lợi hại." Nếu như không phải một tia lý trí cuối cùng trong đầu đang nói với hắn, phải bảo trì trấn định, phải bảo trì trấn định, Đào Ngọc Cường sẽ đứng lên hét lớn mấy tiếng, xua đi hết sự bực tức trong lòng.
Trước khi mình mất lý trí, Đào Ngọc Cường cuối cùng cũng cảm kích nói với Hoàng Thế Hùng: "Bí thư Hoàng, được ngài thừa nhận là vinh hạnh huyện Đại Hồng chúng tôi, cũng là phương hướng để chúng tôi tiếp tục cố gắng."
Xua tay, Hoàng Thế Hùng cười nói: "Vừa rồi trên cuộc họp cán bộ tôi đã nói rồi, huyện Đại Hồng nếu muốn phát triển trường kỳ, nhất định phải đi trên con đường liên tục phát triển, phải hướng ánh mắt lâu dà một chút, đừng chỉ cực hạn trên tài nguyên khoáng sản.
Về điểm này, huyện chính phủ huyện ủy các anh có quy hoạch gì chưa?"
Đào Ngọc Cường sửng sốt, đầu ong một tiếng, trong nháy mắt đã từ cơn vui vừa rồi tỉnh táo lại, nghe thấy câu hỏi vừa rồi của Hoàng Thế Hùng, hắn lập tức hiểu được dụng ý của Hoàng Thế Hùng hôm nay, sau khi nhìn huyện trưởng Lý Tú Quân, Đào Ngọc Cường hiểu rất rõ, nếu như mình không cho người ta một đáp án hài lòng, vậy hắn sẽ rất mất mặt trước bí thư tỉnh ủy và lãnh đạo tỉnh ủy.
Nghĩ đến đây, Đào Ngọc Cường bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đón ánh mắt của Hoàng Thế Hùng rồi cười nói: "Bí thư Hoàng, là như vầy, ngài cũng biết đấy, con đường phát triển kinh tế của huyện Đại Hồng từ trước tới nay đều là dựa vào sản nghiệp liên quan tới khoáng sản, đối với chiến lược liên tục phát triển này, nói thật chúng tôi có lòng nhưng không có sức."
Hoàng Thế Hùng nghe thấy lời nói của hắn thì dần dần dần dần nhăn lại, hừ một tiếng, lộ ra vẻ từ chối cho ý kiến.
Vào lúc này, liền nghe thấy Đào Ngọc Cường nói tiếp: "Cũng may tỉnh ủy quan tâm tới sự phát triển của huyện Đại Hồng chúng tôi, bí thư Hoàng tự mình điểm tướng đưa đồng chí Lục Duệ tới, thành tích của anh ta ở huyện Thuận An được một người công nhận, đối với ngành nghề nông nghiệp đặc sắc này cũng có giải thích độc đáo, cho nên chúng tôi quyết định, để đồng chí Lục Duệ phụ trách khối này."
Nói xong, Đào Ngọc Cường vẻ mặt tươi cười nói với Lục Duệ: "Đồng chí Lục Duệ, tiếp theo sẽ do anh giới thiệu về quy hoạch phát triển nông nghiệp đặc sắc của huyện Đại Hồng chúng ta với bí thư Hoàng và tỉnh ủy tỉnh ủy."
Lục Duệ ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm mấy ngày hôm trước khi tôi đề xuất chuyện này với anh thì anh đâu có kiên nhẫn lớn như vậy, còn mỹ kỳ danh kỳ danh viết để tôi phụ trách, lúc ấy trên cuộc họp thường ủy cũng không biết là tên hỗn đản nào luôn miệng nói muốn phát triển khai thác mỏ, đối với nông nghiệp đặc sắc mà lão tử đề xuất thì châm chọc khiêu khích, còn nói cái gì Thuận An khác với Đại Hồng, phải nhập gia tuỳ tục.
Hiện tại lại đến lão tử đến lão tử, đúng là kẻ lươn lẹo.
Chỉ có điều trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Lục Duệ vẫn không để lộ ra ngoài mặt, ngược lại còn mỉm cười gật đầu nói với Đào Ngọc Cường: "Cám ơn sự tín nhiệm của bí thư Đào."
Nói xong, Lục Duệ hắng giọng, chậm rãi nói: "Bí thư Hoàng, các vị lãnh đạo, huyện Đại Hồng chúng tôi nằm ở chỗ giao giới của bốn thành thị như Tất Phương, Thuận An, có thể nói giao thông vô cùng tiện lợi, mà theo đó chúng tôi có một ưu thế mà không một địa phương khác nào có thể sánh bằng, dân cư thành thị chung quanh không ngừng gia tăng, phát triển càng lúc càng nhanh, rau xanh và thịt trứng bọn họ cần cũng sẽ càng lúc càng nhiều, tôi đã làm một cuộc điều tra, chi tiêu cho rau thịt nội thành Tất Phương và nội thành Dương Minh đã tới gần ba mươi triệu tệ Hoa Hạ, đây là một thị trường lớn cỡ nào.
Cho nên tôi cho rằng, huyện Đại Hồng chúng tôi nên hướng tới cung cấp rau xanh, thịt cá cho nội thành xung quanh, như vậy như vậy, mới có thể bước lên con đường nông nghiệp đặc sắc mà bản thân chúng tôi cần phát triển."
Lục Duệ nói xong những lời này, thở hắt ra một hơi, không ngờ phát hiện các lãnh đạo, bao gồm cả bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng cũng đang trợn mắt há hốc miệng nhìn mình, thật giống như nghe thấy chuyện bất khả tư nghị gì đó.
Thật ra không thể trách đám người Hoàng Thế Hùng có biểu hiện như vậy như vậy, loại ý tưởng mà Lục Duệ nói, ở đời sau là phổ biến phổ biến, các huyện nằm tiếp giáp với các quanh thân thường thường chính là dựa vào biện pháp này để phát triển, nhưng đây là quan niệm sau khi trải qua tuyên truyền và phổ cập hình thành được hình thành, hiện giờ là năm 2003, Lục Duệ nói ra những điều này, khiến tất cả mọi người có chút không theo kịp.
Dù là Hoàng Thế Hùng thân ở địa vị cao nhiều năm, hiểu chính sách địa phương và Trung ương rõ như lòng bàn tay, một trận đầu váng mắt hoa.
Cũng may y trải nhiều mưa gió, kiến thức và tư tưởng cũng hơn người khác, rất nhanh đã khôi phục lại từ thất thần, hơn nữa rất nhanh đã hiểu rõ những gì Lục Duệ nói có gì đặc sắc.
Mới nghe thì thấy ý nghĩ này của Lục Duệ có chút không đáng tin, hoặc là không tiến thủ, một lòng chỉ muốn nuôi lợn bán thịt, nhưng tĩnh tâm lại mà nghĩ, Hoàng Thế Hùng lại phát hiện những gì Lục Duệ nói không sai, nếu như thực sự có thể toàn lực phát triển ngày nuôi trồng, chỉ với hai khối thị trường như thành phố Tất Phương và thành phố Dương minh cũng đủ cho huyện Đại Đồng phát triển rồi, không, thậm chí nhiều huyện huyện hơn cũng có thể mở rộng hướng đi này.
Theo tiếng vỗ tay của Hoàng Thế Hùng, trong tiểu phòng họp tiếng vỗ tay như sấm.
Hoàng Thế Hùng mỉm cười: "Tiểu Lục à, nhưng ý tưởng này của cậu thì địa phương nào cũng có thể thực hiệ, vậy chỗ đặc sắc của huyện Đại Hồng các cậu là ở đâu."
Người khác cũng gật đầu, phó tỉnh trường thường vụ Hồng Chí Viễn nhìn chằm chằm Lục Duệ, dù sao y cũng là phó tỉnh trường thường vụ nắm xây dựng kinh tế.
Ý tưởng của Lục Duệ đối với Hồng Chí Viễn mà nói thì rất có ý nghĩa, xây dựng kinh tế quan trọng nhất chính là vấn đề một cái phương hướng, nếu như có thể tìm được phương hướng chính xác thì làm gì cũng dễ.
Lục Duệ cười cười, nhìn thoáng qua cục trưởng cục nông nghiệp huyện Đại Hồng Mạnh Khánh Phong không biết vào văn phòng họp từ lúc nào, đang ngồi ở trong góc, bỗng nhiên nói: "Bí thư Hoàng, tôi giới thiệu cho ngài một nhân tài nhé?"
Hoàng Thế Hùng sửng sốt, lập tức cười nói: "Tốt, tôi cũng muốn xem nhân tài được cậu đề cử là thế nào."
Mạnh Khánh Phong lúc này rất kích động, cả người có cảm giác lâng lâng muốn bay, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy mình có thể thăng chức rất nhanh, vừa rồi hắn Lục Duệ phái người gọi hắn tới thì còn có chút bất ngờ và không thể tin được, nhưng nghe thấy lời nói của Lục Duệ, hắn biết, cơ hội của mình tới rồi.
Quả nhiên, Lục Duệ nghe thấy lời nói của Hoàng Thế Hùng thì mỉm cười, chỉ chỉ Mạnh Khánh Phong đang ngồi ở trong góc, nói: "Bí thư Hoàng, vị này là đồng chí Mạnh Khánh Phong, ay là cục trưởng cục nông nghiệp của huyện Đại Hồng chúng tôi, tin rằng tình huống của huyện Đại Hồng thì anh ta là người hiểu rõ nhất."
Hoàng Thế Hùng thầm gật đầu, Lục Duệ có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được mấu chốt phát triển của huyện Đại Hồng, hơn nữa có thể không tham công, đây là điều rất hiếm có.
Phải biết rằng, Hoàng Thế Hùng rất rõ ràng, Lục Duệ đối với xây dựng kinh tế rất có tài, nhưng muốn trong ngắn hạn chế định ra sách lược phát triển huyện Đại Hồng thích hợp thì nếu như không có ai đứng ra giúp đỡ thì rất khó.
Cười Hòa ái, Hoàng Thế Hùng nói với Mạnh Khánh Phong: "Đồng chí Mạnh Khánh Phong, vậy để anh giới thiệu một chút con đường phát triển nông nghiệp của huyện Đại Hồng nhé.".