Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 266: Ai Cũng Có Suy Nghĩ Riêng






Phát biểu trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy, kiếp trước Lục Duệ kiếp trước thì giống như người si nói mộng, nhưng đối với Lục Duệ hiện tại mà nói th hoàn toàn chính là một chuyện cực kỳ nhẹ nhãng, trải qua hơn hai năm rèn luyện, hắn sớm đã bỏ đi được sự non nớt ngây ngô, hơn nữa nông nghiệp đặc sắc của trấn Hạ gia là một tay mình làm ra, Lục Duệ cũng không cần phải cố ý thổi phồng làm gì, chỉ cần có thể suy nghĩ vốn có và ví dụ là được, cho nên, khi Lục Duệ giới thiệu xong tình huống thì ánh mắt nhìn hắn của mọi người đã thay đổi.
Bản thân Lục Duệ có lẽ không ý thức được, nông nghiệp địa vực đặc sắc mà hắn đề xuất rốt cuộc ý nghĩa thế nào, nhưng những lãnh đạo tỉnh ủy như Hoàng Thế Hùng, Hướng Như Bách lại nhạy cảm nhận thấy được, này Lục Duệ đề xuất, hoàn toàn có thể mở rộng toàn tỉnh thậm chí là nhiều địa khu hơn.
Có điều khiến bọn họ tò mò là, Lục Duệ tuổi chỉ hơn hai mươi, vì sao có sức quan sát tốt như vậy, có thể nghĩ ra phương pháp làm giàu hay như vậy?
Chuyện này cũng là về sau Lục Duệ mới biết được, hắn lúc ấy liền cười khổ không thôi, mình thuần túy là chiếm tiện nghi được trùng sinh, phải biết rằng, loại nông nghiệp đặc sắc phát triển ở ven thành thị này cùng với ngành gia công nông sản phẩm kiểu dựa núi thì ăn núi, dựa vào thì uống nước này là ý tưởng tương lai sau khi chuyên gia nông nghiệp Hoa Hạ và cán bộ cơ sở tiếp thu ý kiến quần chúng thì rút ra được, mình bởi vì bởi vì được trùng sinh, cho nên mới có thể đề xuất hệ thống đi đầu này.
Lúc này phát biểu của Lục Duệ đã xong, trên mặt Hoàng Thế Hùng lộ ra nụ cười tán dương, vỗ vỗ tay nói: "Rất không tồi, rất tốt, lời nói của đồng chí đồng chí tôi gợi ý rất lớn, từ trong đó cũng thấy được hy vọng của công tác cơ sở, các đồng chí, trong công tác chúng tôi phải phát huy loại tư tưởng tiến thủ khai thác, chấp chính vì dân này.
Đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên đầu, cố gắng đề cao trình độ phát triển sản xuất, đề cao trình độ đời sống của nhân dân.
Tài nguyên khoáng sản của Huyện Đại Hồng phong phú, kể ra huyện Đại Hồng còn là huyện huyện khai thác mỏ tiếng tăm lừng lẫy của tỉnh G chúng ta, có điều tôi muốn hỏi một câu mọi người, tài nguyên khoáng sản của huyện Đại Hồng còn có thể khai thác được bao lâu nữa?"
Câu này của Hoàng Thế Hùng vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ngẩn ra.

Ngay cả hai người Trương Hạo Vinh và Trương Thiên Hào sắc mặt cũng thay đổi.
Bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường thì mặt không chút thay đổi vẫn nhìn về phía trước, trong lòng thì lờ mờ có dự cảm xấu, quả nhiên, liền nghe thấy giọng nói của Hoàng Thế Hùng vang lên trong lễ đường.
" Người phụ trách cục khoáng vụ của Huyện Đại Hồng có tới không?"
Trong những người ngồi dưới có một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng lên, trên đầu tựa hồ đã túa mồ hôi, Lục Duệ nhận ra hắn, cục trưởng cục trưởng Lãnh Thạch Nguyệt của cục hoáng vụ huyện Đại Hồng, hắn hắn chỉ là phó cục trưởng xếp sau cùng có cục hoáng vụ, nghe nói sống rất thê thảm, có điều lần này khi Điền Hoa rơi đài, cục hoáng vụ cục hoáng vụ cục trưởng đến phó cục trưởng thường vụ tất cả đều bị liên lụy mà mất chức, kết quả cũng tiện nghi cho vị phó cục trưởng này, trở thành người đứng đầu của cục khoáng vụ.
Lúc này cả người Lãnh Thạch Nguyệt đều cứng ngắc, đờ đẫn nhìn nhìn các lãnh đạo ba cấp tỉnh thành phố huyện trên đài chủ tịch, há miệng thở dốc muốn lên tiếng, nhưng lại phát hiện lời nói lại rất khó thoát ra được khỏi miệng, trong lòng lo lắng đến nỗi sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra như tắm.
Giờ là mùa đông mà, người bên cạnh Lãnh Thạch Nguyệt phát hiện người này đang run rẩy, có điều nghĩ kỹ thì cũng hiểu được, bên trên là bí thư tỉnh ủy nắm giữ đại quyền sinh sát của một tỉnh, đừng nói đừng nói tới nhưng lãnh đạo thành phố và tỉnh khác, không thấy được ngay cả phó bí thư huyện ủy Phương ngày thường luôn diễu võ dương oai cũng phải ngồi dưới đài ư, bên trên người nào mà chẳng là người mình không thể trêu vào?
Há miệng thở dốc, nhưng Lãnh Thạch Nguyệt lại không nói được gì, có lẽ nhìn ra được là hắn đang khẩn trương, Hoàng Thế Hùng mỉm cười nói: "Đồng chí này đừng gấp, cũng đừng lo, anh chỉ cần nói ra số liệu mà mình biết là là được."
Có lẽ là được lời nói của bí thư tỉnh ủy cấp cho lực lượng, Lãnh Thạch Nguyệt chậm rãi mở miệng nói: "Bí thư Hoàng, dựa theo kết quả thăm dò của viện đo vẽ bản đồ, tài nguyên khoáng sản của huyện Đại Hồng còn có thể chống đỡ được năm mươi năm!"
Hoàng Thế Hùng gật đầu, giơ tay lên ấn hờ xuống: "Anh ngồi xuống đi, đáp án này rất chuẩn xác."
Nói xong, Hoàng Thế Hùng nhìn toàn bộ hội trường, giọng nói bình thản vang vọng trong hội trường: "Năm mươi năm! Nói cách khác, này cơm tài nguyên này chúng ta còn có thể ăn được thế kỷ thế kỷ nữa.

Nhưng, năm mươi năm sau thì sao?"
"Năm mươi năm sau rất nhiều người ở đây, bao gồm cả tôi chắc đã nằm trong quan tài rồi, khẳng định là không biết tình huống khi đó.
Nhưng, tin rằng rất nhiều đồng chí trẻ tuổi vẫn còn, nhất là các cán bộ vừa ba mươi khẳng định là vẫn sống, tôi muốn hỏi mọi người một chút, đối mặt với câu hỏi của hậu thế, các anh sẽ trả lời như thế nào."
Toàn trường lặng ngắt như tờ, không ai dám nói gì, cũng không ai dám phát ra thanh âm gì.
" Lục Duệ đồng chí, cậu cảm thấy có biện pháp nào có thể thay đổi tình huống hiện tại hay không?" Hoàng Thế Hùng đột nhiên hỏi.
Lục Duệ sửng sốt, lập tức đáp theo bản năng: "Đi theo con đường liên tục phát triển, phát triển sản nghiệp đa nguyên hóa."
"Ha ha ha.
.

." Hoàng Thế Hùng bỗng nhiên bật cười, nghiêng đầu nói với Lục Duệ: "Nếu đồng chí tiểu Lục đã có tư tưởng này, vậy anh cậu kết hợp với tình huống của huyện Đại Hồng, nói xem huyện Đại Hồng trong tương lai sẽ đi con đường phát triển phát triển như thế nào."
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, lúc này cho dù là người có dốt đến mấy cũng có thể nhìn ra, đại hội cán bộ toàn huyện hôm nay rõ ràng là bí thư tỉnh ủy muốn cất nhắc Lục Duệ, giống như chính là đang đặc biệt mở cho hắn, mấy câu có thể chuyển tới trên người Lục Duệ, chẳng lẽ phía sau thằng ôn này thực sự có hậu trường lớn nào đó ư, mà khiến bí thư Hoàng không thể không tỏ thiện ý như vậy?
Lục Duệ lại không nghĩ nhiều như vậy, cho dù là trong lòng rất kinh hãi, nhưng hắn vẫn ổn định tâm thần, chậm rãi nói: "Bí thư Hoàng, tôi cảm thấy huyện Đại Hồng nếu như muốn phát triển, hoàn toàn có thể đi theo con đường nghiệp gieo trồng khác với những địa khu khác.
Thậm chí còn phát triển nhanh hơn cả huyện Thuận An."
Hoàng Thế Hùng sửng sốt, y chỉ thuận miệng hỏi, hy vọng Lục Duệ sẽ giới thiệu ý tưởng nông nghiệp đặc sắc với mọi người.
Nhưng không ngờ rằng Lục Duệ thực sự đã chuẩn bị cho phát triển nông nghiệp đặc sắc ở huyện Đại Hồng, cau mày, Hoàng Thế Hùng cười nói: "Nếu như vậy, vậy chốc nữa cậu hãy báo có với tôi."
Nghĩ một chút, Hoàng Thế Hùng nói tiếp: "Nếu như cậu có thể biến huyện Đại Hồng thành giống như huyện Thuận An, tôi sẽ tự mình thỉnh công cho cậu, hiện tại gia công sản phẩm trúc đặc sắc của huyện Thuận An đã ra khỏi biên giới, tiến ra thế giới, đây là niềm kiêu ngạo của tỉnh G chúng ta, cậu đã nói huyện Đại Hồng có tiền cảnh còn tốt hơn cả Thuận AN, vậy mấy ngày nữa cậu dẫn đường, để chúng tôi đi xem thử xem huyện Đại Hồng rốt cuộc có ưu thế gì."
Nghiêng đầu cười nói với bí thư thị ủy Tất Phương Trương Hạo Vinh: "Đồng chí Hạo Vinh, các anh về trước đi, đừng để ảnh hưởng tới công tác của thị lý, chúng tôi đi xem chung quanh một chút."
Phó bí thư tỉnh ủy Hướng Như Bách Ở bên cạnh cũng cười nói: "Đúng vậy, nếu đã xuống điều tra nghiên cứu, nếu không đi xem cơ sở thì sao có thể gọi là thực tiễn thật sự?"
Hoàng Thế Hùng gật đầu, nói với Đào Ngọc Cường ở bên cạnh: "Mấy ngày nay phiền các đồng chí của Đại Hồng rồi."
Loại chuyện tốt này chỉ ngại ít chứ chẳng ngại phiền, , Đào Ngọc Cường liên tục gật đầu nói: "Không phiền, không phiền chút nào cả, đây là vinh dự của huyện chính phủ và huyện ủy Đại Hồng chúng tôi mới đúng."
Hoàng Thế Hùng cười ha ha, nóivới Trương Hạo Vinh: "Vậy hôm nay đến đây thôi."

Sau khi hội nghị kế thúc, Lục Duệ đang muốn đi theo các khác khác của huyện lý thì phó thư ký trưởng tỉnh ủy Tào Công Minh đi tới nói: "Đồng chí của Huyện ủy Đại Hồng ở lại một chút, bí thư Hoàng muốn nói chuyện với mọi người."
Tất cả mọi người sửng sốt, mấy thường ủy của huyện Đại Hồng thì lập tức sung sướng, ngay cả phó bí thư đảng uỷ Phương Nhân Quý trước giờ luôn hỉ nộ không lộ ra mặt cũng tỏ vẻ kích động, không ngờ bí thư tỉnh ủy còn đặc biệt muốn nói chuyện với đám người chúng mình.
Bí thư huyện ủy Đào Ngọc Cường thì càng cao hứng hơn, dù sao lãnh đạo tỉnh ủy cũng coi trọng công tác của huyện Đại Hồng, bất kể là thế nào thì hắn là bí thư huyện ủy cũng chẳng thiếu được chính tích.
Đây là ưu việt của người đứng đầu, người phía dưới làm việc không tốt thì hoàn toàn chính là bọn họ chấp hành bất lực, nhưng nếu như làm ra thành tích gì, vậy thì chính là mình lãnh đạo tốt.
Giả vờ dè dặt nhìn các thường ủy chung quanh, Đào Ngọc Cường cung kính nói với Tào Công Minh: "Thư ký trưởng Tào, lát nữa nói chuyện ở đây hay là ở trong phòng họp huyện ủy? Để tôi còn sai người đi dọn dẹp." Dù sao cũng vừa mới xong, rất nhiều chuyện cần bố trí.
Tào Công Minh cau mày nghĩ nghĩ rồi gật đầu cười nói: "Vậy thì chuẩn bị một chút đi, chọn phòng họp huyện ủy cũng được, bí thư Hoàng chỉ là mọi người với mọi người, lãnh đạo tỉnh ủy nói chuyện có chuyện đi trước rồi, chỉ còn lại tỉnh trưởng Hồng, bộ trưởng Đường và bộ trưởng Mã."
Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua Lục Duệ đang đứng bên cạnh,, cười nói bí thư Lục, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lục Duệ nghe vậy liền sửng sốt, lập tức cung kính ân cần thăm hỏi: "Chào thư ký trưởng Tào."
Tào Công Minh cười cười, gật đầu nói: "Bí thư Lục không tồi, ha ha." Nói xong, xoay người bước đi.
Hắn đi như vậy, người khác nhìn Lục Duệ càng thêm cổ quái, người có thể khiến phó thư ký trưởng tỉnh ủy khách khí, chẳng lẽ bối cảnh của phó bí thư Lục thực sự thông thiên ư?
Người Trong quan trường thật ra chính là có khuyết điểm như vậy, khi đối mặt với chuyện mình không biết, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn cẩn thận một chút, dù sao anh không nắm bắt được đối phương, nếu như tùy tiện kết thù, vạn nhất ngày sau có một ngày anh nhìn nhầm, tiểu nhân vật không đáng để vào mắt trước kia một bước lên cao thành đại nhân vật, người ta nếu nghĩ đến mối bất hòa khi xưa, bắt anh ra trút giận thì chắc chắn là chết rất thảm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.