"Anh!" Phương Bạch Vũ cả kinh, vừa muốn nói thì liền nhìn thấy sắc mặt của Lục Duệ bỗng nhiên nghiêm lại: "Mau dẫn người của anh cút đi, đừng có ở đây làm xấu mặt bí thư Phương nữa."
Phương Bạch Vũ bị ngữ khí nghiêm khắc của Lục Duệ, nhìn khuôn mặt chẳng lớn hơn mình bao nhiêu của Lục Duệ, lúc này không biết vì sao lại phát ra một loại uy nghiêm mãnh liệt, khiến Phương Bạch Vũ từ nhỏ không sợ trời không sợ đất cảm thấy mình nếu như còn dám chống đối với người thanh niên này, hắn sẽ không chút do dự thu thập mình.
Loại cảm giác này rất thật, giống như hùng sư vương giả trong rừng nhìn con thỏ con.
Vẻ mặt Lục Duệ rất lạnh lùng, tựa hồ là vô tình nhìn lướt lên trên lầu, nó: "Nói với người ở trên, tôi tên là Lục Duệ, hắn nếu không phục thì có thể đến huyện ủy Đại Hồng tìm tôi."
Nói xong, Lục Duệ kéo tay Uông Tuyết Đình, cứ như vậy trực tiếp đi qua Phương Bạch Vũ, tới cửa trước.
Da đầu Phương Bạch Vũ lúc này có chút run lên, Lục Duệ?
Cái tên này hắn cũng không xa lạ gì, cha hắn Phương Nhân Quý không chỉ một lần trong bưã cơm nhắc tới cái tên này, vị phó bí thư đảng uỷ tuổi không lớn nhưng thủ đoạn rất cao này, Phương Nhân Quý không chỉ một lần dặn con trai, đừng có chọc tới hắn, nếu không thì mình cũng không tiện ra mặt.
Không ngờ Lục Duệ lại xuất hiện ở đây, mắt thấy Lục Duệ đang kéo Uông Tuyết Đình ra cửa lớn, Phương Bạch Vũ trong nhất thời không biết nên làm như thế nào, nếu như thực sự chọc vào vị phó bí thư thần bí này, vị đại nhân vật phía sau mình rốt cuộc có thể bảo vệ mình hay không?
Vào lúc này, một giọng nói từ lầu hai vang lên.
" Bí thư Lục, biệt lai vô dạng."
Lục Duệ dừng chân, chậm rãi xoay người, nhìn một người tuổi còn trẻ từ lầu hai chậm rãi đi xuống, khóe miệng phác ra một nụ cười: "Hoàng công tử, không ngờ anh cũng biết tiểu nhân vật như tôi."
Người Từ lầu hai đi xuống không ngờ là Hoàng Bưu, cũng chính là người trẻ tuổi lần đó đi ở bên cạnh Hoàng Bác Văn, theo như lời của Hoàng Bác Văn thì là con trai của chú Hai nhà hắn.
Giữa Hai người kể ra đã là lần thứ ba gặp mặt, lần đầu tiên là khi Lục Duệ liên hoan ở trường đảng, Hoàng Bác Văn dẫn Hoàng Bưu và một đám người chặn ở khách sạn Shangri-La của Khương Đào, con trai của Khương Trường Hữu, sau khi đám người hỗn chiến, khi Lục Duệ ra mặt khuyên can Hoàng Bác Văn thì Hoàng Bưu thấy Lục Duệ.
Lần thứ hai chính là ngày Uông Tuyết Đình bị người ta đánh thuốc, Lục Duệ gọi điện thoại cho Hoàng Bác Văn, bảo huynh đệ Hoàng gia tới xử lý Khương Đào.
Đối với thân phận của Lục Duệ, Hoàng Bưu từ chỗ Hoàng Bác Văn cũng biết được một chút, biết rằng cái tên này hình như có quan hệ rất sâu với một đại gia tộc ở kinh thành, hơn nữa thằng cha này hình như còn rất nổi danh trong giới hoàn khố kinh thành, chuyện cụ thể thế nào thì hắn không rõ lắm.
Có điều tính tình của Hoàng Bưu tuy rằng lỗ mãng, song cũng biết một điểm, người mà ngay cả Hoàng Bác Văn cũng không dám tùy tiện trêu chọc thì mình khẳng định không thể trêu vào.
Hôm nay hắn là đến huyện Đại Hồng làm việc, công ty nhà Hoàng Bưu muốn nhập một lượng than đá ở đây, vừa hay thị trưởng Trương Hạo Vinh thành phố Tất Phương là Hoàng Thế Hùng một tay đề bạt, cho nên hắn tìm tới bộ thự đắc lực của Trương Hạo Vinh ở huyện Đại Hồng là Phương Nhân Quý, Phương Nhân Quý cũng rất thống khoái, gọi điện thoại cái là giải quyết chuyện này.
Bởi vì ngày mai mới đi, buổi tối hôm nay Hoàng Bưu dưới sự dẫn dắt của Phương Bạch Vũ đi chơi, trong lúc vô tình ở lầu hai nhìn thấy Uông Tuyết Đình, lập tức rúng động, liền bảo Phương Bạch Vũ mời cô ta lên lầu uống một chén.
Hắn đã từng gặp Uông Tuyết Đình một lần, nhưng lần đó đèn ở trong ghế lô quá tối, Hoàng Bưu căn bản không thấy được bộ dạng của Uông Tuyết Đình, hơn nữa khi tiễn Uông Tuyết Đình ra, ngoài ghế lô chỉ có mấy người Lục Duệ và Hoàng Bác Văn, Hoàng Bưu vội vàng đi xử lý Khương Đào.
Kết quả là, cho tới lúc Lục Duệ xuất hiện th Hoàng Bưu mới biết, cảm thấy mình lại gặp gỡ vị bí thư Lục này rồi.
"Thật là ngại quá, bí thư Lục, tôi không biết vị tiểu thư này là bằng hữu của anh." Hoàng Bưu tươi cười nói với Lục Duệ.
Vẻ mặt của Lục Duệ vẫn rất thân thiết, giống như là bạn tốt lâu năm với Hoàng Bưu vậy: "Hoàng thiếu khách khí gì, chuyện hôm nay đắc tội."
Trong mắt Hoàng Bưu hiện lên hàn mang, nhìn đám người đang chế trụ thủ hạ của Phương Bạch Vũ, trầm giọng nói: "Bí thư Lục, anh đây là?"
Cười ha ha, Lục Duệ lộ ra vẻ mặt thần bí, thản nhiên nói: "Chuyện bí thư Hoàng dặn dò, xin hãy giữ bí mật."
Biến sắc, Hoàng Bưu lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Anh yên tâm, chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài." Nói xong thì mỉm cười nói với Uông Tuyết Đình: "Vừa rồi không biết tiểu thư là bằng hữu của bí thư Lục, có chỗ nào đắc tội thì xin được bỏ quá cho."
Uông Tuyết Đình bị Lục Duệ nắm tay, sắc mặt đỏ lên, khẽ gật đầu nhưng không nói gì.
Lục Duệ gật đầu với Hoàng Bưu, cười nói: "Tôi còn có việc phải làm, chúng ta khi nào rảnh gặp sau."
Hoàng Bưu cười cười: "Lúc nào anh tới tỉnh thành, tôi và đại ca sẽ mời, lần trước anh ấy một mực muốn mời anh ăn cơm."
Trước mắt Lục Duệ hiện lên người trẻ tuổi sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trong ánh mắt giống như cất giấu vô số tâm sự đó, cười cười đáp ứng, vừa ra đến trước cửa thì bỗng nhiên quay đầu nói với Hoàng Bưu: "Hoàng thiếu, có rảnh thì gặp huyện trưởng Trình thì cám ơn giúp tôi."
Hoàng Bưu nhìn đám người Lục Duệ rời khỏi thì lông mi nhíu lại, lập tức nhớ tới lý lịch trước khi Lục Duệ nhậm chức, cười cười lắc đầu.
" Hoàng thiếu..." Phương Bạch Vũ Ở bên cạnh lúc này mới dám nhích lại gần, thấp giọng nói với Hoàng Bưu, theo hắn, Lục Duệ này thật sự là rất thần bí, không ngờ ngay cả nha nội tỉnh thành như Hoàng Bưu cũng phải khách khí với hắn, khiến mình thật sự là trăm mối đắn đo không được giải đáp.
Nghiêm mặt, Hoàng Bưu lạnh lùng nhìn Phương Bạch Vũ, trầm giọng nói: "Bảo người của anh ngậm cái miệng lại! Chuyện tối nay nếu bị tiết lộ ra ngoài thì lão tử sẽ lấy đầu hắn." Vừa nói vừa trừng mắt lườm Phương Bạch Vũ: "Đừng cho là tôi không hiểu tâm tư của anh, chuyện này dừng ở đây, anh nếu không muốn lão tử nhà mình bị cách chức thì cố mà nuốt chuyện này vào bụng, ngay cả với lão tử của anh cũng không được nói, nếu không, đừng nói tôi không cứu được anh, cho dù Trương Hạo Vinh cũng không làm gì được đâu."
Phương Bạch Vũ đều cũng bị dọa cho choáng váng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lục Duệ có bối cảnh đáng sợ như vậy, nhìn đám người đi bên cạnh hắn, rõ ràng thân phận không bình thường, nhóm người này rốt cuộc tới đây để làm gì? Mình tuy rằng không đoán được, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, có điều nghe khẩu khí của Hoàng Bưu, chắc không phải là nhằm vào mình.
Đợi đã, Phương Bạch Vũ đột nhiên nhớ tới lúc vừa rồi Lục Duệ nói chuyện với Hoàng Bưu, trong lúc vô tình nhắc tới một câu.
" Chuyện bí thư Hoàng dặn dò?"
"Bí thư Hoàng có thể dọa cho Hoàng Bưu thành như vậy? Ngay cả thị trưởng Tất Phương Trương Hạo Vinh cũng chịu không nổi, trời ạ! Thân phận của Người này thế nào vậy.
Hoàng Thế Hùng! Bí thư tỉnh ủy Hoàng Thế Hùng! Trừ người đứng đầu danh phù kỳ thực của tỉnh G này ra, còn ai có thể khiến nha nội như Hoàng Bưu sợ đến vậy.
" Hoàng thiếu, anh yên tâm, chuyện này tôi có chết cũng không nói ra." Phương Bạch Vũ dè dặt cam đoan, nhìn nhìn thần sắc của Hoàng Bưu đã hơi giãn ra, lại thấp giọng cười nói: "Nhưng, vị bí thư Lục này thực sự không phải là nhắm vào chúng ta mà đến ư?"
Hắn là người nhà mình thì biết chuyện nhà mình, lão đầu tử tuy rằng không làm ra chuyện gì sai, có điều ở huyện Đại Hồng này lâu như vậy, có mông ai mà sạch đâu, cái này gọ là hiểu cha không ai bằng con, cha mình háo quyền không háo lợi, thâm ô nhận hối lộ thì không, nhưng mấy cái quà cáp qua lại nho nhỏ thì cũng nhận một ít.
Hoàng Bưu lạnh lùng nhìn Phương Bạch Vũ, thản nhiên nói: "Chỉ cần lão tử anh không liên quan tới chuyện lần đó thì không sao."
Thật ra, Hoàng Bưu nghĩ quá nhiều rồi, Lục Duệ vốn là định mượn da hổ làm cờ, mượn danh nghĩa của Hoàng Thế Hùng để dọa Hoàng Bưu, dù sao chuyện hôm nay nếu như truyền ra, đối với kế hoạch của mình cũng cực kỳ bất lợi, dù sao Hoàng Bưu khẳng định không dám đi hỏi Hoàng Thế Hùng, chẳng lẽ hắn muốn chạy đến văn phòng bí thư tỉnh ủy hỏi: "Ông phái Lục Duệ đi làm gì thế?"
Cho Hoàng Bưu mười lá gan cũng không dám, cho nên Lục Duệ chắc chắn Hoàng Bưu khẳng địnnhưng sẽ giúp mình bịt kín toàn bộ chuyện này.
Nhưng hắn cũng không ngờ Hoàng Bưu lại nghĩ nhiều quá, thực sự cho rằng ông bác mình Hoàng Thế Hùng phái Lục Duệ đi tra vụ án gì, chẳng những giúp bịt chuyện này mà còn nghiêm lệnh cho Phương Bạch Vũ không dc để lộ tin tức.
Nhất là lời nói thăm hỏi Trình Nghi của Lục Duệ trước khi đi, lại khiến Hoàng Bưu càng tin vị bí thư trẻ tuổi này khẳng định có quan hệ rất sâu với bác mình, Trình Nghi từng cộng sự với Lục Duệ ở huyện Thuận An, điểm này cả nhà Hoàng gia đều biết, nghe nói vị bí thư Lục này cùng Trình Nghi hợp tác rất tốt, có điều cũng chỉ là nghe nói mà thôi, hôm nay nghe thấy Lục Duệ mình gửi lờ hỏi thăm tới Trình Nghi, chứng tỏ là muốn nói rõ với Hoàng Bưu, quan hệ với tôi và Hoàng gia các anh không tồi, chúng ta là người một nhà.
Sau khi có tâm tư này, Hoàng Bưu sao có thể làm hỏng chuyện của Lục Duệ?
Không nói tới chuyện này nữa, Lục Duệ kéo hai chị em Uông Tuyết Đình và Phương Viện ra khỏi quán bar, sau khi ra ngòai, Lục Duệ gật đầu với Vương Mậu Đức vẫn một mực đi theo mình, Vương Mậu Đức lấy điện thoại ra, cũng không biết là nói gì, một lát sau có mấy trước xe hơi đỗ trước mặt họ, Lục Duệ cười nói với Uông Tuyết Đình: "Lên xe đi."
Uông Tuyết Đình tò mò nhìn Lục Duệ, nhưng không lên xe, mà là hỏi: "Người vừa rồi gọi anh là bí thư Lục, anh thực sự là phó bí thư huyện ủy mới tới đó ư?"
Vươn tay sờ sờ mũi, Lục Duệ bật cười: "Nếu như huyện Đại Hồng không có phó bí thư huyện ủy nào khác tên là Lục Duệ thì chỉ sợ người cô nói chính là tôi rồi.".