Phương Bạch Vũ là con lớn nhất của phó bí thư huyện ủy Phương Nhân Quý, tuy rằng Phương Nhân Quý và Uông Quốc Phú là minh hữu trên chính trị, nhưng quan hệ của con cá hai nhà lại không tốt như vậy.
Nguyên nhân là ở Phương Bạch Vũ.
Khi Uông Tuyết Đình lên cao trung học cùng trường với Phương Bạch Vũ, biết rõ Phương Bạch Vũ này thích nhất là lăn lộn ở đường phố, ỷ vào danh tiếng của cha gây sự khắp nơi, không chuyện ác nào không làm, đối với những lời cha mẹ nhắc mình nên thân cận với Phương Bạch Vũ hơn thì trực tiếp từ chối, hơn nữa cũng bảo em trai mình là Uông Quân ít lui tới với Phương Bạch Vũ thôi.
Về sau Uông Tuyết Đình lên đại học thì rời khỏi huyện Đại Hồng, Phương Bạch Vũ sau khi tốt nghiệp cao trung không tiếp tục đi học nữa, mà quay sang làm ăn, ỷ vào quan hệ của cha, cũng lăn lộn không tồi.
Nhất là mấy năm nay thế lực phái bản địa của Phương Nhân Quý phát triển lớn dần, ở huyện Đại Hồng tuy rằng không thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng đám côn đồ lăn lộn trên phố thì không dám trêu trọc hắn, hơn nữa trình độ sống của mọi người hiện tại càng ngày càng cao, rất nhiều người trên tay có tiền thì muốn đêm đi tiêu, mà do đó quán bar sông Rhine của hắn cũng trở thành nê tiêu tiền nổi danh ở huyện Đại Đồng.
Sinh ý của Phương Bạch Vũ càng làm càng lớn, bản thân hắn trên cơ bản cũng rất ít tới đây, đều vào thành phố chơi, dù sao người thì có tiền, trông cũng đẹp trai, rất nhiều nữ nhân đều chủ động thân thiết, khiến thằng ôn này cảm thấy mình càng ngày càng tốt.
Hôm nay vốn là tới đây làm việc, trong lúc vô tình nhìn thấy đám người Uông Tuyết Đình, đối với hoa hậu giảng đường thời trung học này, Phương Bạch Vũ đã sớm thèm nhỏ dãi, nếu như không phải cha của đối phương cũng là thường ủy huyện ủy, không tiện đắc tội thì hắn đã dùng sức chơi cô ta rồi.
Giờ nghe thấy lời nói của Uông Tuyết Đình, Phương Bạch Vũ bật cười: "Đình Đình, đừng có xa lạ như vậy, chúng ta dù sao cũng là bạn học cũ, những lời này của cô khiến tôi thương tâm lắm."
Uông Tuyết Đình lạnh lùng hừ một tiếng: "Phương Bạch Vũ, anh đứng có ở đó mà mèo khóc chuột nữa, anh là ai thì thời còn ở sơ trung tôi đã hiểu rồi, có chuyện gì thì nói nhanh, nếu không tôi đi đó.
Phương Bạch Vũ biến sắc, những lời này của Uông Tuyết Đình có ẩn ý, năm đó hắn ở sơ trung đã làm cho một nữ hài tử to bụng, cuối cùng dựa vào cha ra mặt mới miễn cưỡng dùng tiền xoa dịu ngườ ta, việc này trong các thường ủy huyện ủy lưu truyền rất lâu, người như Uông Tuyết Đình lớn lên ở huyện Đại Hồng thì không ai không biết.
Lúc này cô ta nhắc tới chuyện này, là nói rõ với Phương Bạch Vũ, bỏ cái mặt giả tạo của anh đi, tôi đây không dính chưởng đâu.
Phương Bạch Vũ nhìn bộ dạng của Uông Tuyết Đình, trong lòng khẽ động, nghĩ thầm cô bé này sau khi lên đại học thì càng lúc càng xinh, trước kia bộ dạng lúc nào cũng lạnh tanh, giờ thì thiên kiều bá mị, nếu như có thể đè lên thì dù chết cũng đáng.
Cười cười, Phương Bạch Vũ nói: "Đình Đình à, tới chỗ của anh sao không ngồi thêm một lúc, nể mặt chút đi." Hắn hiện tại nhìn Uông Tuyết Đình thế nào cũng thấy thuận mắt, so sánh với với những nữ tử phong trần ấy, cách ăn mặc, khí chất của Uông Tuyết Đình tuyệt đối là khác hẳn, quả thực như những ngôi sao trên TV, Phương Bạch Vũ cảm thấy, cô ta chỉ là chưa phát hiện ưu điểm của mình thôi, nếu như đê cô ta biết thành tựu hiện tại của mình, khẳng định sẽ động lòng với mình.
Nhưng lại không biết rằng, Uông Tuyết Đình lúc này chán ghét hắn tới cùng cực, so sánh với người trong lòng mình, Phương Bạch Vũ trước mặt chỉ là hạng giả vỡ như nhân sĩ thành công, thật ra thì chẳng có bản sự gì.
"Phương Bạch Vũ, anh biết rõ cha tôi mẹ không cho tiểu Quân tới những chỗ như thế này, sao còn để nó vào, anh có ý gì?" Uông Tuyết Đình nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi.
Phương Bạch Vũ cười hắc hắc: "Em nói gì vậy, anh mở quán làm ăn, nó muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, anh đâu có ép nó."
Uông Tuyết Đình bực lắm, lườm em trai mình một cái, nhưng không nói gì, dù sao cũng là em trai không ra gì, mình không thể trách người ta được.
" Đình Đình, chúng ta lâu rồi không gặp, có thời gian uống một chén không?" Phương Bạch Vũ mỉm cười nhìn Uông Tuyết Đình nói.
Uông Tuyết Đình hừ một tiếng, khinh thường liếc Phương Bạch Vũ: "Anh xứng à?"
Uông Quân ở Phía sau thì vẻ mặt phẫn nộ, hắn cũng không phải trẻ con, sao không biết Phương Bạch Vũ này là ai, người này ở trong huyện có tiếng là công tử phóng đãng, mời chị gái mình uống rượu, khẳng định không có lòng tốt.
"Uông Tuyết Đình, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt" Phương Bạch Vũ sắc mặt âm trầm, cúi đầu nói.
Vốn hắn không định cường ngạnh như vậy, dù sao phụ thân của Uông Tuyết Đình cũng là tư hữu của cha mình, đều là thường ủy huyện ủy, quan hệ cương quá cũng không hay.
Cho nên Phương Bạch Vũ trong nhất thời không dám xằng bậy, nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cách ăn mặc thanh thuần của Uông Tuyết Đình, cuối cùng không kiềm chế được khát vọng trong lòng, hắn cảm thấy những nữ nhân trước kia mình chơi đùa so sánh với nha đầu trước mặt này thì hoàn toàn chính là một đám gà đất chó giấy không đáng nhắc tới, hơn nữa, người nọ ở trên lầu đã nói với mình, chỉ cần hắn ra mặt thì chuyện sẽ không lớn.
Phương Bạch Vũ lạnh lùng nhìn Uông Tuyết Đình: "Hôm nay cô cho rằng mình có thể rời khỏi nơi này sao?"
Uông Tuyết Đình ngây ra, cô ta không ngờ Phương Bạch Vũ lại có lòng muốn giữ mình lại, nhìn nhìn người bên cạnh, đám bạn học khi Phương Bạch Vũ ra mặt thì đã biến mất, hiện tại bên cạnh chỉ còn Phương Viện và Uông Quân.
Cô ta nhíu mày, nói: "Phương Bạch Vũ, anh điên rồi à? Có tin chú Phương sẽ đánh gãy chân anh không?"
"Hắc hắc, cô yên tâm, không phải tôi bắt cô làm gì cả, người coi trọng cô là người khác." Phương Bạch Vũ cười cười nói.
Sau đó vung tay lên, nói với đám người bên cạnh: "Lôi cô ta lên, hai người còn lại thì nhốt lại cho tôi."
Hai đại hán vẻ mặt dữ tợn lập tức xông lên kéo Uông Tuyết Đình, Phương Viện đứng cạnh cô ta thì giơ tay cản, nói: "Không được, các anh không được đánh Đình Đình."
Phương Bạch Vũ ngây ra, hừ lạnh: "To gan nhỉ, dám xen vào chuyện của tao, hắn phất tay nói: "Bắt cô ta lại cho tao." Thủ hạ của hắn nghe vậy thì lập tức dùng sức đẩy Phương Viện ngã xuống: "Con đàn bà thối, cút sang một bên cho tao."
Phương Viện lập tức ngã xuống đất, Uông Quân ở bên cạnh thì gầm lên, lao về phía Phương Bạch Vũ, nhưng lại bị hai ngườ đè xuống, không thể giãy dụa.
Uông Tuyết Đình sắc mặt trắng bệch, cô ta biết, nhân vật có thể khiến Phương Bạch Vũ cam tâm trở mặt với cha mình, mình chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.
Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi nghĩ tới người đó.
Cô ta không biết là, lúc này trong đám người đã thưa dần, đang có một người bất đắc dĩ thở dài: "Chẳng lẽ, cô bé này xúi quẩy như vậy? Mỗi một lần chỉ cần mình thấy cô ta là y rằng cô ta đang bị người ta bắt nạt."
Phương Bạch Vũ cười hì hì đi đến bên cạnh Uông Tuyết Đình, vừa định lên tiếng thì bị Uông Tuyết Đình đá một phát vào đì, Phương Bạch Vũ thẹn quá hóa giận chửi ầm lên: "Nha đầu chết tiệt kia, lát nữa xem tao trị mày thế nào." Hắn hiện tại dù sao cũng đã chuẩn bị trở mặt với Uông Tuyết Đình, có người đó ở đây, Uông già cũng chỉ có thể câm điếc ngậm hoàng liên, mình không cần thiết phải chiều ả.
Nhưng tay hắn vừa mới giơ lên thì lập tức bị người ta ở phía sau tóm lại, một giọng nói nhàn nhã truyền tới: "Cha mẹ anh không dạy anh là nam nhân đánh nữ nhân là rất chuyện rất không hay à?"
Uông Tuyết Đình há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn kinh ngạc nhìn nam nhân sau lưng Phương Bạch Vũ, cô ta nằm mơ cũng không ngờ mình còn có một ngày gặp lại nam nhân này, Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ đứng sau lưng Phương Bạch Vũ, khóe mắt lại đã ươn ướt.
Bằng hữu, anh chỉ sợ không rõ đây là nơi nào rồi? Dám cản đường tôi, muốn chết à." Nhìn Lục Duệ đứng bên cạnh Uông Tuyết Đình, Phương Bạch Vũ trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, lạnh lùng nói.
Hắn trước giờ chưa từng gặp nam nhân này, có điều nhìn phản ứng của Uông Tuyết Đình, cô ta chắc là quen nam nhân này, Phương Bạch Vũ vốn đang định dằn mặt Uông Tuyết Đình rồi sau đó nói ra thân phận của đại nhân vật đang nâng đỡ mình ra để dọa Uông Tuyết Đình, nhưng không ngờ rằng nửa đường lại có Trình Giảo Kim giết ra.
Khi mình chuẩn bị đánh cô ta thì tay lại bị người ta tóm, hơn nữa khẩu khí nói chuyện của người nọ còn mang vẻ dạy dỗ cực kỳ phản cảm, điều này khiến cho Phương Bạch Vũ rất căm tức, trực tiếp mở miệng uy hiếp.
Lục Duệ lại thản nhiên nhìn Phương Bạch Vũ, một lúc sau mới nói: "Anh đánh người đã là không đúng rồi, huống chi còn là người quen của tôi, anh nói xem tôi có nên quản hay không?"
Phương Bạch Vũ không biết vì sao cứ nhìn thấy tên trước mặt cười là tức, quát to: "Cút ngay, có tin tao phế mày không?"
"Phế tôi á? Tôi cũng muốn xem anh định phế tôi thế nào, ở huyện Đại Hồng này không ngờ còn có người dám ngang nhiên nói muốn phế tôi, anh cho rằng anh là ai." Lục Duệ tức quá bật cườ, nhìn đám người trước mặt và Phương Bạch Vũ, trong ánh mắt hiện lên hàn quang, nụ cười trên mặt cũng tắt dần.
"Chú à, chú mau đi đi, đừng dính vào hắn." Uông Tuyết Đình bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng không nhìn thấy chính diện của Lục Duệ, nhưng cô ta vẫn không hy vọng Lục Duệ bị cuốn vào chuyện này.
Lục Duệ cười cười, lắc đầu, xoay người nói: "Tiểu nha đầu, cô yên tâm, thằng ôn này chẳng có bản sự gì đâu."
Vừa nó Lục Duệ vừa bực mình phất tay, giống như là đang đuổi ruồi: "Bắt hết lại."
Phương Bạch Vũ nghe vậy thì cười nhạo : " Anh cho rằng mình là Gia Cát Lượng à, phất tay cá là chúng tôi bay hết ư?"
Không đợi hắn nói xong, trong đám người chưa rời khỏi quán lập tức có hơn hai mươi nam nhân trẻ tuổi thần sắc nghiêm túc lao ra, tay đấm chân đá rất lưu loát, thủ hạ của Phương Bạch Vũ vốn còn đang diễu võ dương oai lập tức ngã hết.
Lại thấy Lục Duệ mỉm cười với Phương Bạch Vũ, không mặn không nhạt nói: "Anh cũng không phải ruồi bọ, tôi phất phất tay có thể đập được mới lạ.".