(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 15: Phượng Hoàng cùng bay (ngũ)




Đại cung chủ thấp giọng nói: "Tà thuyết! Rõ ràng là xàm ngôn! Chuyện của ta, ngươi thì biết cái gì chứ?"
Phó cung chủ vốn không thuộc phái động thủ chỉ ôn nhu nói: "Đại ca đừng vội mắng đệ, chuyện năm đó xảy ra huynh mắng chửi đệ còn chưa đủ sao? Vì chuyện của huynh, nghe theo lệnh của lão cung chủ che giấu giúp huynh, đệ đã phải chịu cái oan khuất này bao nhiêu năm, đứng ra gánh vác cái ác danh bán đứng huynh trưởng này, huynh có biết không? Kỳ thật chuyện này rất đơn giản, huynh nhìn Tư Phượng liền có thể hiểu. Mặt nạ của nó cũng đã bị người ta tháo xuống, vì sao mà nó vẫn phải chịu phản phệ Tình nhân chú còn huynh thì không? Tình nhân chú này có lẽ trước nay chưa từng có ngoại lệ."
Đại cung chủ cười lạnh một tiếng, rõ ràng là khinh thường phải tốn nước bọt với người này nói chuyện.


Liễu Ý Hoan cất tiếng nói: "Hắn cùng mẹ Tư Phượng lưỡng tình tương duyệt, cho nên Tình nhân chú từ lúc mẹ Tư Phượng tháo mặt nạ của hắn xuống tất đã được giải. Lời này của người thực ngu xuẩn mà!"
Phó cung chủ tuyệt nhiên chẳng hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn vỗ tay cười nói: "Không sai! Chính là lưỡng tình tương duyệt! Chỉ có hai người thực sự lưỡng tình tương duyệt, nguyện ý sống bên nhau, không buông tay không lìa xa nhau, Tình nhân chú mới được giải. Đại ca, Tình nhân chú của huynh thực sự đã được cởi bỏ sao?"
Hắn càng nói Liễu Ý Hoan càng thấy người này thật ngốc, không khỏi cười lạnh một tiếng, cũng lười phải đôi co với người này.
Nhưng dường như Vũ Tư Phượng lại nghe ra được chút manh mối, nói khẽ: Phó cung chủ, ý của người chẳng lẽ là, tình nhân chú. . . vẫn chưa được cởi bỏ?"


Phó cung chủ cười nói: "Vẫn là con thông minh. Đại ca ta luôn cho mình là người thông minh nhưng lại không hề hay biết hài tử của huynh ấy mới là người thông minh thật sự. Không sai, kỳ thực Tình nhân chú chưa bao giờ được giải, chỉ là huynh ấy tự cho rằng đã được cởi bỏ mà thôi. Vậy thì để ta nói rõ ràng chân tướng truyện mười tám năm trước đi!"
Đại cung chủ lạnh nhạt nói: "Được! Ta cũng muốn xem mồm chó của người làm sao mà phun ra được ngà voi! Mau nói đi!"
Phó cung chủ nói: "Đại ca cũng đừng nên nóng giận, chuyện này từ đầu đến cuối đều là lão cung chủ phân phó, ta chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi. Mà tất cả những việc này đều là vì Ly Trạch cung, sao có thể tùy hứng cảm rỡ như huynh. Huynh vừa mới nói là câu chuyện tài tử giai nhân, vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân mà thuyết thư hàng ngày đều luyên thuyên văng nước bọt trong quán trà. Nhưng sự thật không phải như vậy. Huynh không phải tài tử mà Hạo Phượng kia tất cũng chẳng phải là giai nhân. Năm huynh xuất cung trải nghiệm hồng trần quả thật có gặp nữ nhân tên Hạo Phượng kia. Cây trâm năm đó cũng là sự thật. Nhưng đệ biết rõ, đây là hai sự việc hoàn toàn không liên quan đến nhau."


"Kỳ thực trước khi huynh xuất cung, lão cung chủ đã phân phó đệ phải luôn theo sát nhất cử nhất động của huynh. Người nói huynh tuy thông minh thiên phú nhưng tính tình lại càn rỡ hay làm bậy, tự phụ lại nóng nảy bộp chộp, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Là người không làm được đại sự. Ỷ vào thân thể mang huyết thống mười hai lông vũ, thường hay vi phạm cung quy, mọi người không thể làm gì cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Người này một khi đã nhìn trúng ai liền không kể thủ đoạn phải đoạt cho bằng được. Hạo Phượng cô nương kia cũng thật đáng thương mới lọt vào mắt huynh. Rõ ràng là một cô nương thanh thanh bạch bạch trong sáng đáng yêu lại bị huynh nhìn trúng. Huynh suốt ngày bám dính lấy nàng, nàng ta ngự kiếm huynh cũng ngự kiếm, nàng ta ăn cơm huynh cũng ăn cơm, nàng ta ngủ một giấc huynh liền đứng ngoài cửa canh chừng, một tấc cũng không rời, dọa cô nương nhà người ta đến muốn sinh bệnh."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Đại cung chủ lạnh lùng chặn họng. "Bậy bạ! Toàn là hồ ngôn loạn ngữ! Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng nói lung tung!"
Phó cung chủ cười nói: "Bậy bạ sao? Cứ coi như đệ nói bậy bạ huynh cũng nên nghe cho hết đi. Hạo Phượng cô nương kia cũng là lần đầu xuất môn, không may bị thất lạc đồng môn. Một mình ở lại chờ đồng môn nàng trở lại tìm. Kết quả là huynh cứ quấn lấy nàng ta, dọa nàng ta hết chạy từ nơi này sang nơi khác, từ Cách Mộc Nhĩ chạy trốn đến núi Long Hậu. Làm cách nào cũng không cắt đuôi được huynh, nàng ta đánh cũng không lại huynh, mang huynh ngược lại huynh lại càng vui vẻ , hiển nhiên là loại háo sắc bỉ ổi. Cuối cùng nàng phát hỏa liều mạng với huynh, có lẽ nói hơi khó nghe, huynh cũng không thèm khách khí với nàng ta nữa liền độc ác ra tay đả thương. Thương thể nặng đến nổi nàng không thể cử động. Sau đó huynh lại mang nàng ta về một trấn phụ cận núi Long hậu, lấy danh nghĩa là chữa thương cho nàng ta nhưng mục đích lại là giam lỏng nàng ta ở đó."
"Hạo Phượng kia cũng không phải nữ tử bình thường, tính cách khá mạnh mẽ, khi tỉnh lại nhìn thấy huynh liền muốn tự sát. Kết quả là tự sát không thành còn bị huynh cưỡng bức. Đại ca, đệ hiểu huynh yêu nữ tử này đến tận xương tủy, nhưng lại không hiểu rõ thế nào là yêu, không biết làm sao đối tốt với người mình yêu.Nàng đánh huynh, mắng chửi huynh, huynh liền đau khổ chật vật. Nhưng huynh cũng không chịu buông tha nàng ngược lại còn đày đọa nàng, nạt nộ nàng, cứ thế chỉ càng khiến nàng ta hận huynh. Sau khi nàng ta bị huynh cưỡng bức thì tinh thần uể oải, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Nàng mới là một tiểu nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, bị huynh bức cười thỉnh thoảng cũng sẽ nâng khóe miệng nặng nề lên, nhưng trong lòng vẫn thầm tìm cơ hội để trốn đi. Nhưng huynh lại coi sóc nàng ta quá mức chặt chẽ, dù nàng ta tắm gội hay đi vệ sinh cũng một bước không rời. Đại ca à, trong mắt nàng ta khi đó, huynh chính là một kẻ điên. Nàng ta có thể yêu một kẻ điên sao? Huynh căn bản không hiểu nổi ái tình, cây trâm kia cũng không phải tín vật như huynh nói. Tuy rằng đúng là huynh tặng nó cho nàng ta nhưng đến lúc sắp chết nàng ta còn rút nó ra đáp trả huynh. A a, đại ca à, nàng trước giờ chưa từng yêu huynh, huynh lại nhớ nàng mãi không quên, còn cho rằng nàng ta là người tháo bỏ mặt nạ của mình. Vậy thì Tình nhân chú sao có thể không phản phệ ?"
"Thời điểm huynh bị Tình nhân chú phản phệ, toàn thân cứng nhắc không thể động đậy, nàng liền thừa cơ trốn đi. Huynh đã quên sao ? Khi đệ cùng lão cung chủ tìm được huynh, huynh khóc đến thập phần thương tâm, tâm thần bát loạn. Lão cung chủ sợ huynh xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền lệnh cho đệ ở lại trông chừng huynh còn tự mình đi tìm nữ tử kia, chỉ mong nàng ta cho huynh một câu trả lời thỏa đáng, bởi vì chuyện huynh nói cho chúng ta là nương theo cái nhìn chủ quan của huynh. Lão cung chủ rất yêu thương huynh, không muốn huynh đau khổ liền đuổi theo, bắt được nữ tử kia về. Nữ tử kia liền khóc lóc cầu xin lão cung chủ buông tha cho mình, đem toàn bộ sự việc kể lại rõ ràng. Huynh biết không, lúc đó lão cung chủ phẫn nộ vô cùng, tuy vậy vẫn cho huynh và nữ tử đối chất. Đệ đều tận mắt chứng kiến, đại ca! Hạo Phượng kia vừa thấy huynh liền bị dọa đến phát run, vùi vào một góc tường không dám nhúc nhích, bộ dạng huynh khi đó như muốn lao vào gϊếŧ nàng, nàng liền sợ đến hôn mê bất tỉnh. Lúc này đệ cùng lão cung chủ đã minh bạch liền mang huynh về Ly Trạch cung. Không ngờ nữ tử kia bị kinh hách quá độ, hạ thân bị nhuốm một mảng đỏ, lúc đó chúng ta mới biết nàng đã mang thai, vội vội vàng vàng tìm bà đỡ đến xem cho nàng tiện thể chăm sóc cho nàng."
"Lão cung chủ cũng hiểu rõ tính khí huynh ra sao nên Người không cho phép hài tử đó được xuất hiện trên cõi đời này. Nhưng lúc đó huynh nửa điên nửa dại, hoàn toàn không tỉnh táo, chỉ cần trái ý huynh dù chỉ một chút huynh đều như lên cơn. Lão cung chủ đang có việc cần làm, không thể ở lại lâu liền bảo đệ lưu lại chăm sóc huynh, còn Người thì quay về Ly Trạch cung trước. Thế là đệ ở lại chăm sóc huynh hơn nửa năm.
Năm nữ tử Hạo Phượng kia sinh hạ Tư Phượng, lão cung chủ cùng mấy người nữa lại tới. 
Người thấy Tư Phượng thừa hưởng huyết thống mười hai lông vũ của huynh nên động lòng trắc ẩn, không xuống tay gϊếŧ nó.
Nhưng Người lại không thể không gϊếŧ chết Hạo Phượng kia. Nàng ta ôm ghì Tư Phượng nhất quyết không buông.
Hài tử lúc đó mới sinh liền oa oa khóc kêu đói, lão cung chủ đành phải mang Tư Phượng ra hải ngoại, tạm thời gửi cho một gia đình Kim sí điểu để họ nuôi dưỡng.
Đệ cũng đoán được lần này lão cung chủ trở về nhất định sẽ muốn gϊếŧ chết Hạo Phượng kia.
Nàng ta chỉ suốt ngày khóc lóc, không thì cũng ngồi đến phát ngốc trong góc nhà.
Đệ không nhẫn tâm nên thừa lúc đại ca không chú ý mà lén lút thả cho nàng ta đi.
Lại không nghĩ đến, nàng ta sau khi trở về sư môn lại bị chính đồng môn của mình bức ép đến tự sát.
Sau khi huynh nhận được tin này liền độc thân độc mã lao đến Điểm Tình Cốc gϊếŧ người, đồng thời cướp thi thể Hạo Phượng về, chôn nàng ở phía sau núi Long Hậu.
Lão cung chủ hay tin cũng gấp gáp trở về, thấy huynh bị Tình nhân chú phản phệ, đau đớn quằn quại, chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh."
"Sau chuyện đó, liền giống như lời huynh nói, huynh vừa đau khổ vừa căm hận người tu tiên đến điên cuồng. Nếu tình trạng cứ tiếp tục như vậy, huynh nhất định không tránh khỏi kiếp bị Tình nhân chú phản phệ mà chết. Huynh thân mang huyết thống mười hai lông vũ cao quý, từ sớm đã được xác định là Đại cung chủ tương lai, nhưng lại luôn tùy hứng bậy bạ, lão cung chủ lúc bấy giờ đối với huynh đã thất vọng cực độ, cuối cùng đành phải hạ chú đối với huynh, khiến kí ức của huynh biến đổi thành như bây giờ. Chỉ có như vậy, huynh mới không phải chịu sự đau đớn do Tình nhân chú phản phệ, một cái mạng này của huynh cũng mới có thể lưu lại.
A a, huynh vẫn luôn cho rằng lão cung chủ hận huynh vi phạm giới luật mới chia quyền lực Ly Trạch cung làm hai, nhưng sự thật là do huynh khiến người vô cùng thất vọng. Thân là một cung chủ đứng đầu Ly Trạch cung lại tùy hứng bảo thủ, Người làm sao có thể yên tâm giao toàn bộ Ly Trạch cung vào ta huynh ? Bí mật này, đệ dấu trong lòng cũng đã mấy chục năm, bây giờ Tư Phượng đã lớn, cũng đã đến lúc cho nó biết sự thật. Huynh cũng không cần tự lừa dối bản thân nữa. Huynh đã rõ ràng chưa? Đến lúc này huynh đã rõ ràng lời của ai mới là thật chưa?"
Lời hắn vừa dứt, bên bờ biển chỉ còn lại một mảng tịch mịch, không có một ai lên tiếng.
Chỉ nghe tiếng sóng vuốt ve bờ cát phát ra những âm thanh nhè nhẹ.
Những giọt mưa tí tách rơi lất phất cũng dày hơn, trời càng ngày càng mưa to.
Những giọt nước to đổ rào rào xuống mặt đất, khoét vào làn cát mịn màng.
Vũ Tư Phượng cả người ướt đẫm, mái tóc ướt sũng nước dính bết vào khuôn mặt, mặt trắng bệch không chút huyết sắc nhưng đôi mắt lại lấp lánh như chứa muôn vàn tinh tú trời cao, sáng rỡ, lấp lánh song thần tình lại có chút quỷ dị.
Môi hắn khẽ động giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không có thanh âm nào bật ra, chỉ có tiếng cười trầm thấp, thập phần cay đắng chua xót.
Đại cung chủ đột nhiên cười lên ha hả, nụ cười như muốn xóa trăm mối ngổn ngang trong lòng, nâng tay chỉ thẳng vào mặt Phó cung chủ, cổ tay run nhè nhẹ.
"Nói dối! Tất cả chỉ là dối trá! Người là tên tiểu nhân gian xảo! Ta sớm đã biết trong lòng người có âm mưu gì, lại không ngờ được người vì mục đích của bản thân mà có thể yêu ngôn hoặc chúng đến mức này! Ngươi cho rằng ta tin ngươi sao? Ta tin ngươi hay là tin tưởng chính mình?"
Hắn thở dốc, hai mắt đỏ sậm, trong cực kì giận dữ nanh ác.
Phó cung chủ ôn nhu nói: "Đại ca, cứ coi như đệ lừa huynh đi. Huynh cũng đừng nên giận dữ mà tổn hại đến thân thể. Đại sự còn chưa thành!"
Đại cung chủ lại ngơ ngác nhìn người đối diện, lẩm bẩm nói: "Không sai, là người lừa ta... là người gạt ta. . . đều là nói dối. . ."
Sắc mặt hắn lộ rõ vẻ hốt hoảng, lúc xanh lúc hồng, rõ ràng là tâm trạng đang bất ổn, Liễu Ý Hoan cảm thấy hoảng quá, lớn tiếng nói: "Được rồi! Được rồi mà! Lời của hắn chẳng qua chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, ngươi sao có thể tin những gì hắn nói chưa! Hắn nói như vậy là cố tình muốn chọc giận ngươi! Ta ở Ly Trạch cung nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ nghe nói có chú thuật có thể thay đổi ký ức."
Phó cung chủ cười khẽ, ôn nhu nói: "Đại ca, là đệ lừa huynh. Những lời huynh nói đều là sự thật, phượng hoàng cùng bay, kiều kiều kỳ vũ, người cùng Hạo Phượng kia là lưỡng tình tương duyệt, mối tình đẹp khiến chúng sinh hâm mộ không thôi. Nàng ta cũng chưa chết, huynh quay đầu lại mà xem, nàng đứng ở ngay phái sau huynh đó, còn đang cười với huynh kìa..."
Giọng điệu hắn chân thành, ngôn từ nhỏ nhẹ lại khiến người ta lạnh tóc gáy. Liễu Ý Hoan lạnh lùng nói: "Ngươi nói đủ chưa? Câm miệng lại cho lão tử!"
Đại cung chủ lại dường như không hề tỉnh táo, chỉ ngơ ngẩn nhìn vào chỗ Phó cung chủ vừa chỉ, nửa buổi mới nhẹ nhàng cất tiếng gọi: "Hạo Phượng"
Một dòng máu tươi hoa lệ từ khóe miệng tràn ra, hai vai hắn sụp xuống không chút sức lực.
Phượng hoàng cùng bay, phượng hoàng cùng bay...Kỳ thực chỉ là hắn tự huyễn hoặc bản thân thôi sao?
Là vậy sao?
Trước mắt hắn dường như hiện ra đôi mắt sáng rỡ long lanh của thiếu nữ ấy, cái liếc mắt kiều diễm e lệ của nàng.
Nàng nhìn hắn, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh ban mai... nhưng bỗng chốc nụ cười xinh đẹp ấy biến thành căm phẫn, biến thành thù hận.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như nhìn kẻ thù, chứa đầy hận ý, như xuyên thủng lồng ngực hắn, máu tươi từ đỉnh đầu nàng tràn xuống, thấm ướt mái tóc đen mượt của nàng, nhuộm đỏ gò má bạch ngọc cùng xiêm y trắng thanh thoát của nàng.
Nàng nói, giọng nói chứa đầy cừu hận: "Ta thà chết cũng không muốn ở bên cạnh ngươi!"
Lòng ngực hắn đau xót kịch liệt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cao lớn đổ gục xuống mặt đất.
Vũ Tư Phượng nhanh nhẹn tiến lên đỡ lấy hắn, vội la lên "Cha!"
Hắn mở mắt ra, hốt hoảng nhìn người đang ôm lấy mình, nâng tay khẽ vỗ lên mặt người đối diện, thấp giọng nói: "Tư Phượng, con mau đi đi. Đi càng xa càng tốt, không nên trở lại nơi này. Cha không bảo hộ được cho con."
Vũ Tư Phượng vội vàng bắt mạch cho hắn, trong lòng không khỏi cả kinh, mạch hắn lúc nhanh lúc chậm, lúc nhanh thì như nổi trống, lúc chậm thì yếu ớt như tơ nhện.
Hiển nhiên là dấu hiệu của việc tính mạng đang nguy hiểm, lại cộng thêm tâm trạng đang đau đớn thống khổ, đây rõ ràng cho thấy là Tình chú phát tác!
Trong lòng không khỏi lo sợ, run giọng nói: "Cha! Người, người thực. . ."
Đại cung chủ cố gắng hít thở, ngón tay lại tăng thêm lực, gắt gao giữ lấy cổ tay Tư Phượng.
Tư Phượng bị đau lại không dám hất ra, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Hạo Phượng! Hạo Phượng! Nàng muốn đi đâu?"
Vũ Tư Phượng chỉ thấy cổ họng nghẹn lại, đắng ngắt. Lúc này cần mở miệng khuyên bảo nhưng chung quy vẫn không nói được lời nào.
Thân thế hắn nguyên lai là như vậy. Mẹ hắn, cha hắn, thì ra là như vậy... Thế nhưng lại là như vậy. . . !
Từ phía sau vang lên từng tiếng bước chân nhỏ vụ, Vũ Tư Phượng đột nhiên đứng dậy, lạnh lẽo quay sang chỗ khác, lại thấy Phó cung chủ đang đứng ở ngay bên cạnh, ánh mắt sắc bén xuyên qua mặt nạ nhìn chằm chằm vào hắn, thật lâu sau mới nói: "Còn không mau mang cha người vào trong chữa thương. Còn cần huynh ấy đi Âm Phủ một chuyến để lấy Quân Thiên hoàn."
Vũ Tư Phượng lạnh nhạt nói: "Người cố ý nói những lời đó, đến bây giờ còn muốn giả nhân giả nghĩa sao? Đừng cho là ta không rõ, Người cố ý khiến cha ta tâm thần không ổn định, tình nhân chú phát tác, như vậy liền có thể đối phó ta."
Phó cung chủ hoảng sợ cười nói: "Hài tử này, ngươi nói gì vậy!"
Vũ Tư Phượng chẳng thèm để tâm đến hắn, chỉ xoay người nói: "Người chớ vội đắc ý, đừng tưởng rằng nếu Ly Trạch cung thiếu phụ thân ta, Người có thể nắm quyền chí tôn. Các trước lão ở phía sau cửa đều nhìn thấy, Người cho rằng bọn họ sẽ giúp người mang huyết thống mười hai lông vũ như ta hay là ủng hộ một Kim sí điểu sáu lông vũ bình thường như Người?"
Phó cung chủ cũng không trả lời, có lẽ hắn cũng không nghĩ đến thiếu niên trước mắt có thể quật cường đến vậy.
Không thể chờ đến lúc người này hoàn toàn trưởng thành, để lâu dài, so với phụ thân của người này có khi còn khó giải quyết hơn.
Nếu có thể thì ngay lúc này giải quyết thì càng hay.
Hắn vừa động sát ý, lại nghe Vũ Tư Phượng lạnh giọng nói: "Hiện tại có phải Người đang muốn gϊếŧ ta để ta sau này không phải là vật cản trở của Người phải không?"
Tâm tư của hắn bị vạch trần, chỉ đành ngượng ngùng cười, cuối cùng cũng không xuống ta hạ thủ.
Vũ Tư Phượng đạm nhiên nói: "Người là người thông minh, cần phải hiểu rằng gϊếŧ ta bây giờ chẳng có lợi ích gì cho Người cả. Không bằng bây giờ chúng ta làm một giao dịch đi, Người chỉ cần hứa hảo hảo chăm sóc cha ta. Ly Trạch cung hết thảy sẽ đều do người chủ trì, Người vẫn là Phó cung chủ như trước, còn cha ta vẫn yên vị Đại cung chủ không thay đổi. Như vậy, ta sẽ đi Âm Phủ lấy Quân Thiên hoàn, mặt khác cũng hứa với người, vĩnh viễn không trở lại Ly trạch cung nữa. Thế nào, Người có muốn trao đổi hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.