(Quyển 5) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 14: Phượng Hoàng cùng bay (tứ)




Đại cung chủ vẫn một mực trầm lặng, Liễu Ý Hoan thấy hắn cố chấp như thế trong lòng không khỏi phát giận, lạnh nhạt nói: "Được, ngươi không nói, ngươi không nói vậy để ta nói! Cũng để cho Tư Phượng biết cha mình là hạng người gì! Tư Phượng ngươi nghe cho kĩ, năm cha ngươi xuất môn. . ."
Đại cung chủ đột nhiên dang tay, Liễu Ý Hoan lập tức cảnh giác bảo vệ trước người, quát: "Làm gì? Muốn động thủ sao?!"
Đại cung chủ phất tay áo, điềm nhiên nói: "Không được hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi thì biết cái gì chứ?"
"Không sai, ta quả thực cái gì cũng không biết."
Liễu Ý Hoan cười cười, "Người biết rõ lại không chịu hé miệng một câu, người không biết rõ ta đây cũng là nghe mấy lời đồn xằng bậy bên ngoài, thay vì để hài tử của ngươi suy nghĩ lung tung không bằng chính ngươi đàng hoàng kể lại rõ ngọn ngành đầu đuôi cho nó nghe. Ngươi nhẫn tâm đem Ly Trạch cung cục diện đang rối rắm như vậy đặt vào tay nó vậy mà lại không cho nó biết nguyên do là sao?"


Đại cung chủ tiếp tục không nói chuyện, bỗng nhiên lại hướng ánh mắt trầm mặc về phía Vũ Tư Phượng, nửa buổi mới thấp giọng nói: "Tư Phượng, con. . . Muốn biết chuyện xưa của cha mẹ sao? Thực ra có rất nhiều chuyện không cho con biết cũng bởi vì muốn tốt cho con."
Sắc mặt Vũ Tư Phượng tái nhợt, không biết là đang suy nghĩ gì, thật lâu sau mới xoay người lẳng lặng nhìn Đại cung chủ, nói nhỏ: "Xin. . . Xin người hãy cho con biết chuyện của mẹ con."
Trên thế gian này không ai là không quan tâm đến cha mẹ của mình, hắn cũng không ngoại lệ, tuy nói từ nhỏ đã lớn lên ở Ly Trạch cung, ở cùng nhiều người như vậy cũng không tính là trơ trọi nhưng mỗi lần nghe người khác nhắc đến cha mẹ mình, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu vui vẻ hắn lại không khỏi cảm thấy mờ mịt vô định, cảm giác nghẹn ứ nặng nề như bị bóng đè.


Cảm giác ấy hắn không bao giờ muốn nhớ đến, một chút cũng không.
Đại cung chủ thở dài một tiếng, rũ mi mắt xuống, chậm rãi hồi tưởng lại từng mảng từng mảng ký ức.
Qua rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi mà Liễu ý Hoan đang có ý định mở miệng thúc giục, Đại cung chủ lúc này mới mở miệng: "Thời điểm lần đầu tiên ta gặp mẹ con, khi đó ta còn lớn hơn con vài tuổi. . ."
Lúc đó, quỷ củ Ly Trạch cung còn chưa nghiêm ngặt như bây giờ, đệ tử trẻ tuổi vẫn có thể tùy ý xuất cung, đi khắp nơi thăm thú, tuy nhiên vẫn phải thề không được tháo mặt nạ xuống, thề không được cùng nữ tử ngoại giới phát sinh quan hệ, đó là những quy định bất di bất dịch.
Còn một số quy định khác vi phạm nhỏ thì cũng không sao.
Hắn lần đầu tiên xuất quan cũng là lần đầu tiên được thấy sự phồn hoa mỹ lệ của thế gian, nơi ca múa tưng bừng mừng cảnh thanh bình xinh đẹp vui mắt, nơi thì thanh sơn bích thủy trùng trùng điệp điệp. . .


Nếu lấy Lý Trạch cung ra so thì nơi đó quả thực chẳng khác nào cái nhà giam.
Hắn cũng giống như vô số sư huynh đệ khác, bị cảnh tượng kiều diễm nơi đây hấp dẫn, lưu luyến quên đường về, có rất nhiều người đều lựa chọn rời khỏi Ly Trạch cung, dừng chân tại nơi phồn hoa thu hút này, cùng nữ tử phàm nhân vẽ nên một chuyện tình thật đẹp thật lãng mạn rồi cùng nhau thành gia lập thất sinh con đẻ cái.
Hắn lại cố gắng kháng cự lại sự dụ hoặc ngọt ngào này, lời sư phụ dạy bảo hắn vẫn luôn ghi nhớ thật kỹ: Hồng trần thế gian không phải nơi tốt đẹp gì, nơi nào cũng có cạm bẫy chờ bọn sa chân vào. 
Làm người cũng không phải chuyện dễ dàng, ban đầu càng tốt đẹp hạnh phúc bao nhiêu thì kết thúc lại càng đau khổ cay đắng bấy nhiêu.
Tất cả mọi việc muốn làm được tốt thì phải giữ được cái tâm trong sạch như nước.
"Buổi tối hôm ấy là tiết Nguyên Tiêu, phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy đèn lồng, rực rỡ sắc màu. Trên trấn còn có hội chùa, ta cùng mấy vị sư huynh đi dạo hội chùa, hội chùa năm đó quả thật có rất nhiều người đến xem. Ngựa xe như nước, áo quần như nêm, cứ ta đẩy ngươi ngươi lại đẩy ta, ta cùng mấy vị sư huynh rất nhanh đã bị tách ra khỏi nhau. Ta không tìm được đường trở lại khách điếm chỉ có thể chậm rãi lần theo trí nhớ mà tìm đường. Ta đi dọc theo đường cái, có rất nhiều sạp đố đèn, rất nhiều người đến đó chơi đố đèn, nếu đoán trúng thì sẽ nhận được phần thưởng. Ta thấy thú vị liền ghé vào xem, thuận tay cầm một cái đèn lên, trên đó viết 'Nữ tử cũng hảo trì mã', quả là một câu đối điệu đà.
Ta đoán đi đoán lại rất nhiều lần nhưng đều không trúng, tuy vậy ta vẫn không buông bỏ bởi vì đây là lần đầu tiên ta tham gia cái hoạt động thú vị này. Phía sau có người chờ đến phát phiền liền đưa đèn màu cho ta rồi trực tiếp nói ra đáp án.
Ta quay lại nhìn, đó là một cô nương trẻ tuổi khoảng mười sáu mười bảy, một thân bạch y tỏa sáng trong đêm, bên hông có đeo một thanh kiếm. Nàng thấy ta đang nhìn nàng liền trợn mắt nhìn ta, rồi quay phắt đi. Người con gái đó chính là mẹ của con. Đó cũng là lần đầu tiên ta và nàng gặp mặt."
Khi đó trên con đường giăng đầy đèn lồng đủ màu sắc sặc sỡ, ánh lửa từ đèn lấp lánh lấp lánh, có một cô nương áo trắng, gò má mượt mà như bạch ngọc, bị hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, khuôn mặt trắng noãn kia không khỏi ửng lên, tuy vậy vẫn không quên trừng hắn một cái.
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy cô nương trước mắt này quả thật là mỹ nữ chốn nhân gian, xinh đẹp tựa Hằng Nga giáng trần, trong lòng không khỏi nảy sinh chút cảm xúc nhộn nhạo khác thường...
Thì ra đáp án của chiếc đèn hắn vừa cầm là 'Chữ chữ song', hắn liền đuổi theo cô gái áo trắng kia, cười nói: " Cô nương sao lại đưa phần thưởng cho ta, ta đâu có nói đúng đáp án."
Cô nương kia tựa hồ đối với thiếu nam tử đeo mặt nạ này không có chút hảo cảm nào, cao giọng nói: "Người bình thường đoán ba lần không trúng liền tự mình rút lui, ngươi nói đến năm sáu lần vẫn không được, đoán không trúng thì thôi đi, trông dáng vẻ còn xấu xí như vậy chứ!"
Hắn không khỏi nổi nóng, nàng cũng thật không khách khí đi!
Thấy nàng quay đầu toan đi, trong lòng không hiểu vì sao lại sinh ra chút tức giận cùng cố chấp liền đi theo phía sau nàng.
Vừa ra khỏi trấn, nàng đột nhiên rút kiếm đâm lại, hắn có chút bất ngờ nên cuống quýt chống đỡ, không ngờ đó chỉ là hư chiêu, trong nháy mắt người kia đã ngự kiếm bay giữa không trung, cúi đầu nhìn hắn cười cười, một mặt đem phần thưởng ném trả hắn, nói: "Nè, trả ngươi! Không ngờ vừa xuất môn đã gặp phải nam nhân nhỏ mọn như ngươi!"
Phần thưởng là một cây trâm thập phần tinh xảo, rõ ràng đây là vật dụng của nữ tử hắn cũng không dùng được, lúc này mới không khỏi hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình.
Hắn đuổi theo nàng làm cái quái gì chứ? Thực là loạn rồi mà. Thế là hắn đem cây trâm ném trả lại cho nàng, lãnh đạm nói: "Không cần nữa. Ta chỉ..." Nói được nửa câu hắn lại không biết phải nói gì tiếp đành hít thật sâu một hơi rồi quay người bỏ đi.
Cô nương kia ở phía sau lưng hắn vừa cười vừa nói: "Ngươi muốn mang cây trâm này tặng cho người trong lòng sao? Thôi được thôi được, cầm đi! Là đại nam nhân tính tình phải phóng khoáng một chút một tốt, không nên nửa chừng như vậy!"
Hắn quay lại nhìn nàng, nét cười trên khuôn mặt nàng tươi như hoa, lấp lánh trong ánh đèn, xinh đẹp kiều diễm động lòng người liền không kìm được buột miệng: "Nữ tử cũng hảo trì mã, ngươi thế nào không cỡi mã, cứ bay qua bay lại như vậy không phải lỗ mãng lắm sao?"
Nàng nhất thời phát hỏa, đem cây trâm phóng về phía hắn rồi bay thật xa, khuất dần trong tầng không, không còn thấy bóng dáng nàng nữa. 
Hắn toan đuổi theo nhưng nghĩ lại thấy sắc trời bây giờ đã tối thứ hai là tự nhiên đuổi theo nàng thì có chút vô lí, chỉ đành ngượng ngùng nhặt cây trâm lên cất kỹ vào trong người, một mình tiếp tục tìm đường trở về khách điếm.
Hai năm sau, sư phụ đột nhiên xuất hiện, đem bọn họ ra mắng một trận lên trời xuống đất.
Nói bọn họ sa đọa, xa hoa lãng phí, lưu luyến nhân gian phù du. . . Sau đó bọn họ liền không dám lơ là nữa, nghe nói Điểm Tình Cốc ở phía bắc có tin tức của xích Định Hải, bọn họ liền lập tức chạy đến xem xét tình hình.
Không ngờ rằng khi rút khỏi núi Long Hậu liền gặp lại cô nương kia, không biết nàng cùng ai tỉ thí, thương tích đầy mình, ngất xỉu trên đường.
Hắn dốc lòng chăm sóc nàng, thay nàng chăm sóc vết thương, ôn nhu an ủi nàng. Sau đó nàng liền liền nhận ra hắn là chàng thanh niên gặp lúc trước.
Lúc hắn xử lí vết thương cho nàng, nàng nhịn đau đến nghiến răng nghiến lợi, hắn bảo nàng cố gắng chịu đựng một chút, đau thì cứ kêu lên, nàng lại dùng giọng vui đùa nói với hắn: "Nhìn cái mặt nạ quỷ của ngươi, đau cũng thành không đau. Lại nói khi ta mở mắt ra thấy ngươi còn đinh ninh rằng mình đã chết rồi, vị trước mặt này có lẽ chính là âm sai tiểu quỷ!"
Hắn chăm sóc nàng một thời gian, một đoạn thời gian này cùng nàng cười cười nói nói, bao hiểu lầm khó chịu trước kia cũng tự nhiên tiêu tan. Có lần nàng thấy cây trâm kia vẫn còn ở trong ống tay áo hắn liền giễu cợt: "Còn chưa tặng cho người trong lòng của ngươi sao?"
Hắn không nói một lời, chỉ buông xõa tóc nàng ra rồi lại búi lại, nhẹ nhàng cài cây trâm lên mái tóc đen óng mềm mại của nàng.
Sau đó hai người đều không ai nói lấy một lời, khuôn mặt nàng tuy đỏ lựng nhưng nàng vẫn không câu nệ cười khanh khách.
Bỗng nhiên nàng rút cây trâm ra đặt trong lòng bàn tay ngắm nhìn. Tuy nói chỉ là phần thưởng đố đèn nhưng lại là một đồ vật tinh xảo vô cùng.
Phần đầu trâm được khắc thành hình phượng hoàng tung cánh bay, thập phần sinh động.
Nàng cười nói: "Trâm phượng hoàng này thật xinh đẹp."
Hắn lại yên lặng thay nàng cái nó lên, nhìn kĩ lại cây trâm, nói khẽ: "Đây không phải là phượng hoàng, là Kim sí điểu."
Đầu ngón tay lướt qua gò má trắng mịn như bạch ngọc của nàng, chỉ cảm thấy nóng như lửa đốt, cổ họng hắn đột nhiên căng thẳng, không kìm được dang tay ôm trọn nàng vào lòng.
Hắn cúi đầu muốn hôn nàng, đáng hận thay lại bị mặt nạ Tu la cản trở. Hắn đang do dự thì nàng đã nhanh tay tháo mặt nạ của hắn xuống, ôm lấy cần cổ hắn, trực tiếp hôn lên cánh môi hồng đào của hắn.
Tất cả tình cảm trên thế gian bắt đầu đều có nguyên do, chỉ như kịch cũ anh hùng cứu mĩ nhân cũng có thể vẽ nên một tình yêu tuyệt mĩ. 
Thời điểm nàng tháo mặt nạ của hắn xuống kia, hắn ngay lập tức hiểu được, mình không còn cơ hội để trốn tránh đoạn tình duyên này. Quyết tâm từ bỏ Ly Trạch cung, cùng nàng phu thê liền cánh.
Tên nàng là Hạo Phượng.
Hắn là Kim sí điểu mười hai lông vũ, đêm động phòng hoa chúc, hắn khe khẽ nói: phượng hoàng cùng bay, kiều kiều kỳ vũ (*).
Nàng cùng hắn vĩnh viên cùng nhau, đời này kiếp này, quyết không chia lìa.
(*) Đại khái là nói đến cái vụ mà loài này đã yêu ai thì chỉ yêu một người thôi ấy.
"Chuyện của ta cùng mẹ con, ban đầu giấu diếm rất tốt, ai cũng không mảy may biết gì. Chúng ta sống một trấn phụ cận núi Long Hậu. Nàng chẳng hề thích nơi đó, bởi vì nơi đó khá gần sư môn của nàng. Đó cũng là lúc nàng mang thai con, cũng đã sắp chuyển dạ, ta không muốn nàng lặn lội đến phương xa, chỉ có thể tạm thời lưu lại đó. Tại trấn nhỏ ấy, khoảng thời gian được cùng mẹ con sống những ngày tháng yên bình có lẽ là những hồi ức đẹp nhất của ta. Nhưng sự tuyệt diệu đó, vào chính cái ngày mà con chuẩn bị ra đời, tất cả mọi thứ đều sụp đổ. Đệ để của ta đem toàn bộ sự tình nói cho lão cung chủ biết, người giận đến tím mặt, đem theo mấy vị trưởng lão ngàn dặm xa xôi chạy đến nhà ta. Đáng tiếc lúc đó ta không có ở nhà, mẹ con khó sinh nên ta xuống trấn tìm bà đỡ. Lúc trở về, hài tử đã được sinh hạ, đó chính là con. Lão cung chủ vốn định vung kiếm gϊếŧ con nhưng thấy sau lưng con có mười hai long vũ liền lập tức đổi ý. Hắn đồng ý lưu lại tính mạng của mẹ con nhưng ép ta phải hồi Ly Trạch cung, muốn ta cuộc đời này không bao giờ được gặp nàng nữa. Ta quỳ trong tuyết, cả người lạnh cứng chỉ muốn ngất đi, đau khổ khẩn khoản cầu xin, cuối cùng mấy vị trưởng lão kia động lòng thay ta nói đôi câu, lão cung chủ mới miễn cưỡng đáp ứng để ta lưu lại trên trấn nhỏ đó với mẹ con thêm vài năm.
Nói tới đây, Đại cung chủ bỗng nhiên cười thật to, Vũ Tư Phượng càng nghe càng kinh ngạc, run giọng nói: "Lão cung chủ đã đồng ý, vậy vì sao. . . vì sao lại. . ."
Không chỉ Vũ Tư Phượng ngay cả Liễu Ý Hoan cũng giật mình, chuyện năm đó xảy ra như vậy, lão cung chủ cũng đâu phải người nhân từ! Vậy mà lại đồng ý cho hắn ở lại chiếu cố mẫu tử bọn họ!
Đại cung chủ nói khẽ: "Đúng vậy, Tư Phượng, trong mắt các môn phái tu tiên, chúng ta đều là yêu ma quỷ quái, bọn họ khinh thường chúng ta, bọn họ nói chúng ta tàn nhẫn hiếu sát, trong chúng ta vốn không có cái gọi là tình cảm. Nhưng con nhìn đi, lão cung chủ đồng ý cho ta ở lại cùng mẹ con con, con nói xem, đây là tàn nhẫn hiếu sát sao? Lại nói ta cùng mẹ con tình sâu như biển, đây gọi là vô tình vô nghĩa sao? Chính bọn họ mới là một lũ tàn nhẫn vô tình, một lũ sói đội lốt người, không có đạo đức, không có nhân tính! Bọn họ nghĩ mình cao cao tại thượng, xem mình khác biệt với những người khác, vì vậy cũng nghiễm nhiên cho mình cái quyền phán xử vô lí. Bọn họ tự cho mình cái quyền phán xét người khác đúng hay sai, cái quyền định đoạt sinh tử của người khác.
Sau khi lão cung chủ cùng các vị trưởng lão đi, mẹ con cũng biết rõ thân phận thật sự của ta, nhưng nàng không hề bài xích ta, nàng vẫn đối với ta tốt như vậy, yêu thương như vậy. Chúng ta vẫn sống tiếp những ngày tháng bình yêu vui vẻ. Nhưng, hai năm sau, một lũ người tu tiên tìm tới. Nguyên lai là thời điểm mẹ con sinh ra con, lúc đó con của con hiển lộ, việc này bị bà đỡ truyền ra ngoài, trong một đêm, toàn bộ làng trên xóm dưới đều biết mẹ con sinh ra một đứa trẻ có cánh, coi nàng như yêu nghiệt. Điểm Tình Cốc ở gần đó liền lập tức cử người tới diệt trừ yêu ma. Mẹ con vốn cũng là đệ tử Điểm Tình Cốc, bọn họ hiểu rõ. Lại thấy con vẫn đang quấn tã lót nằm bên cạnh liền bức mẹ con khai ra thân phận của ta. Mẹ con vì bảo vệ hai chúng ta, nhất quyết không hé môi nửa lời. Sư phụ nàng liền một kiếm gϊếŧ chết nàng."
Ta vĩnh viễn không thể quên được, năm đó khi vừa trở về đến nhà, máu tươi loang lổ khắp sàn. Điểm Tình cốc, Thiếu Dương phái, Phù Ngọc đảo. . . Có rất nhiều người đều ở bên trong, bọn họ lấy cái cớ đến trừ yêu diệt ma đến đây tàn sát. Ta phẫn hận đến đỏ tròng mắt, lập tức xông vào gϊếŧ đám người đó, lúc ta chỉ nghĩ. . . gϊếŧ bọn họ. . . gϊếŧ hết bọn họ. . . trả thù cho nương tử của ta. . . trả thù cho mẹ con. . .Nhưng dù có gϊếŧ hết lũ ác nhân đó thì sao? Mẹ con cũng không thể sống lại, nàng cũng không thể trở về bên chúng ta! Nhất kiếm xuyên tâm (một kiếm xuyên tim)! Nàng nhất kiếm xuyên tâm mà chết nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy con, một lòng bảo vệ con, không muốn để con chịu bất cứ thương tổn nào! Hài tử à, con đã hiểu chưa? Cái gọi là môn phái tu tiên, kỳ thật chỉ là một lũ người tự cao tự đại, một lũ heo chó cũng không bằng. Thời điểm ta quyết định phải diệt trừ lũ không có tính người ấy, cho đến bây giờ ta vẫn chưa bao giờ cảm thấy hối hận. Con đã hiểu nỗi khổ tâm của cha con chưa? Con nói đi, bọn người đó có nên gϊếŧ hay không?"
Vũ Tư Phượng cả người phát run, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chữ cũng không phát ra được.
Đại cung chủ lại điềm nhiên nói: "Con nói xem, bọn họ có nên gϊếŧ hay không!"
Lời vừa dứt, chỉ nghe từ phía cửa cung truyền đến một giọng nói âm nhu còn pha chút cười cợt: "Không nên gϊếŧ!"
Cả ba người đều kinh ngạc, nhất tề quay đầu lại.
Cửa cung dần dần mở ra, Phó cung chủ từ bên trong đi ra, đôi tay vẫn luồng trong tay áo, nhanh chóng đã đến trước mặt Đại cung chủ.
Phó cung chủ cười một tiếng lại nói: "Đại ca, chỉ là chút chuyện quá khứ huynh còn dệt thành mộng đẹp như vậy làm gì? Sự thật tới cùng là gì, huynh còn không nguyện ý thừa nhận sao?"
Đại cung chủ vẫn mang đầy tâm sự, trừng mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"
Phó cung chủ cười nói: "Đệ chỉ muốn nói, huynh cùng đệ tử Hạo Phượng trong tình sử kia vốn là hai người khác nhau mà. Haizz, huynh lừa mình dối người cũng phải suy nghĩ một chút chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.