(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 4: Linh Thú (nhị)




Bộ đầu thấy trên người bọn hắn đều mang bội kiếm, tuy rằng ăn vận thanh quý, nhưng đồ vật như thế này, có lẽ quả thật có phương pháp, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.
Toàn Cơ lấy được tiền cọc chuyện đầu tiên chính là trả tiền rượu. Tửu bảo kia tức tối căm giận buông Vũ Tư Phượng ra, lạnh lùng nói: "Coi như ngươi thức thời! Lần tới còn dám ăn cơm quỵt, lão tử đánh gãy chân hai tiểu quỷ các ngươi!" Dứt lời hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Toàn Cơ nhíu mày nhìn bóng lưng gã, thấp giọng nói: "Gã này thật đáng ghét, trả tiền rồi mà hắn vẫn còn hung hăng như thế."
Vũ Tư Phượng sửa lại cổ áo bị gã nắm nhăn, nhẹ nhàng cười, nói : "Xem huynh chỉnh hắn này."
Hắn từ trong lòng lấy ra một viên Thiết đạn châu, kẹp ở hai ngón tay, làm bộ muốn bắn ra, Toàn Cơ vội vàng kéo lại: "Đừng mà, hắn chỉ là người thường, sao có thể chịu được một cú bắn của huynh như thế!" Một viên đạn châu của Vũ Tư Phượng là có thể đập vỡ vạc lưu ly lớn, nàng hiểu rất rõ, nếu nện lên người gã kia, chỉ sợ phải gân thương xương gãy.


Hắn lắc lắc đầu, hai ngón tay bắn ra, "Thốc" một tiếng, đạn châu kia lại rơi xuống đất, tiếp theo bắn ngược trở lại, trúng ngay giữa đầu gối của gã nọ. Gã kêu to một tiếng, té xuống đất, nửa ngày sau mới bò dậy, nhìn trái nhìn phải, không biết mình rốt cuộc vì sao ngã xuống, cuối cùng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đi về tửu quán.
"Cho hắn ngã một lần, đây là đáp lễ hắn mạo phạm chúng ta." Vũ Tư Phượng mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa một tia tinh quái, rất có phần hơi trẻ con.
Tuy nói Toàn Cơ đã bóc bố cáo, lại lấy được tiền cọc, nhưng tổng bộ đầu đối với hai người bọn hắn vẫn rất không yên tâm. Nghe nói bọn hắn định lập tức đi Bình Lương, liền tức khắc triệu tập nhân mã, tuyển bốn thuộc hạ lợi hại trung thành đi theo bọn hắn. Ngoài mặt là phối hợp, nhưng thực chất là giám thị.


"Lần này đi Bình Lương, đường lớn rộng rãi, phóng ngựa như bay. Trong một ngày là có thể đến. Chuyện quái hỏa kia, liền nhờ hai vị tiểu hiệp rồi. Kỳ hạn là tròn một tháng, việc còn chưa giải quyết xong, vậy tiền cọc chỉ có thể phiền nhị vị trả lại cho nha môn."
Tổng bộ đầu nói đến thực không khách khí, kỳ thật cấp trên cho thời gian là trong vòng nửa năm, nhưng gã cảm thấy hai người trẻ tuổi này là kẻ lừa đảo. Ấn tượng đầu tiên liền không tốt, cho nên chỉ cho bọn hắn kỳ hạn một tháng, nếu không thành công, vậy ngoan ngoãn trả lại tiền cọc chạy lấy người.
Vũ Tư Phượng ôm quyền nói: "Việc vặt tạm thời không đề cập tới, kính xin đại nhân đem chuyện quái hỏa tường tận nói rõ một lần để chúng tôi hiểu rõ tình hình."
Tổng bộ đầu kia kỳ thật cũng không nghĩ đến hắn hỏi câu này, lập tức có chút không dám thất lễ, vì thế đem tình hình tường tận kể lại một lần.


Vốn dĩ quái hỏa kia lần đầu tiên tịnh không phải là xuất hiện ở Bình Lương. Theo dân bản xứ kể, buổi tối mấy hôm trước, đã xuất hiện dị tướng, trên đỉnh núi Long Thủ ở phía Đông quang hoa đại thịnh, thẳng đến bốc lên tận trời, thoạt nhìn như là Thiên Hỏa rơi xuống vậy. Hôm sau thì có người phát hiện nguyên cả một ngọn núi Long Thủ bị cháy hơn phân nửa. Vết cháy đen thui cự đại từ đỉnh núi kéo dài xuống phía dưới, thoạt nhìn như là hỏa diễm kia tự mình biết di động vậy, thẳng hướng về phía Tây, đi qua núi Long Thủ, Cao sơn, dọc theo Kinh Hà đến Bình Lương. Người dân Lộc Đài trấn sở dĩ sợ hãi như vậy là bởi vì cách quá gần, không biết khi nào thì quái hỏa kia đốt tới cửa nhà mình, dựa theo chiều hướng lan ra của quái hỏa, chỗ Lộc Đài sơn này là tránh không khỏi.
 Vũ Tư Phượng nghe kể, trầm ngâm sau một lúc lâu. Toàn Cơ kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: "Nghe qua giống như là yêu quái rất lớn, cái loại biết phóng hỏa đó."
Vũ Tư Phượng nhíu mày ngưng thần, nghĩ không ra hình thể yêu loại cự đại, lại là cái loại mang hỏa nữa. Huống chi nghe gã nói, nơi bị hỏa thiêu qua đáng sợ bực kia, có lẽ cũng không phải là hỏa diễm bình thường. Chẳng lẽ là con thần thú nào đó trên trời chạy xuống nhân gian sao?
Tổng bộ đầu thấy hai người bọn hắn im lặng không nói, chỉ nghĩ bọn hắn là đã co rúm rồi, liền nói: "Việc này quả thật kỳ quái, hai vị nếu không tiện. . ."
Vũ Tư Phượng cười khoát tay áo, "Đại nhân quá lo rồi. Nếu đã bóc bố cáo, chúng tôi không giải quyết chuyện này thì sẽ không rời khỏi Lộc Đài trấn."
Hắn quay đầu lại nhìn bốn bộ khoái tổng bộ đầu phái ra hỗ trợ, lại nói: "Bốn vị trong người tốt nhất đều mang theo hai túi nước, ngựa cũng phải chạy nhanh nhất. Đồ vật khác tịnh không cần phải chuẩn bị."
Bốn người kia nói vâng, hỏi: "Bây giờ lập tức xuất phát sao? Có cần dắt them hai con ngựa nữa cho hai vị tiểu hiệp không?"
Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng nhìn nhau cười, cũng không đáp, đi đến cửa nha môn mới quay đầu lại nói: "Không cần, chúng tôi đi Bình Lương trước đợi bốn vị."
Dứt lời ngay tại cửa lớn ngự kiếm bay lên, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi, kinh động đến mọi người nhao nhao phóng ra cửa nhìn quanh, giờ mới hiểu được hai người bọn hắn quả nhiên là người tu tiên.
Kỳ thật trước mặt mọi người ngự kiếm phi hành là không được phép, bởi vì sợ dẫn đến náo động, nhưng hai người bọn hắn căm tức đối phương coi khinh mình, lại không hẹn mà cùng nghĩ đến muốn bộc lộ tài năng cho đối phương xem. Sau khi bay lên, Toàn Cơ mới bật cười khanh khách, nói : "Muội cảm thấy kỳ thật chúng ta có đôi lúc rất hư hỏng nha."
Vũ Tư Phượng cũng cảm thấy rất vui, bọn hắn đều là tính nết thiếu niên, đùa giỡn lần này, chẳng qua chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi.
Lộc Đài trấn cùng Bình Lương cách nhau không xa, hai người ngự kiếm cơ hồ là nháy mắt liền đến nơi. Toàn Cơ thấy nơi này đồng ruộng bao la, mênh mông bát ngát. Có ruộng nước có ruộng bùn, tổng bộ đầu kia nói Bình Lương là vựa lúa chuyên môn sản xuất lương thực, thật cũng không giả.
Lúc này đang là sau giờ ngọ, là lúc mặt trời độc nhất, hai người ở trên bờ ruộng đi một hồi, không có thứ gì che chắn, nóng đến độ mồ hôi như mưa. Vũ Tư Phượng hít một hơi, thở nói: "Quái thật, Bình Lương này mùa hè chưa từng nóng bức thế này, quả thực khiến người ta không thở nổi."
Toàn Cơ nóng đến mặt mày đỏ bừng, đưa mắt nhìn xung quanh, lại dùng mũi ngửi ngửi, mới nói: "Hình như không ngửi được yêu khí, bất quá cái nóng này không quá giống với cái nóng của mùa hè. Địa hỏa liệu tâm, chắc chắn cùng quái hỏa kia có quan hệ."
Nàng thấy trên bờ ruộng đối diện có người, lập tức chạy tới, hỏi: "Xin hỏi quanh đây chỗ nào có quái hỏa thường xuất hiện ạ?"
Người nọ không ngờ phía sau có người đột nhiên xông lên, sợ tới mức hơi lảo đảo, nón trên đầu cũng rơi xuống, lộ ra râu tóc trắng bạc, hóa ra là ông lão. Vũ Tư Phượng vội vàng đỡ lấy, "Xin lỗi ông, dọa đến ông rồi."
Người nọ ngẩng đầu, lại làm cho hai người sửng sốt, té ra y râu tóc đều trắng toát, giống như ngân sương, nhưng khuôn mặt lại non trẻ như thanh niên, lại thêm hai hàng lông mày bay xéo, một đôi mắt xếch trầm tĩnh hữu thần, đúng là khuôn mặt lãnh tuấn của mỹ nam tử.
Y thản nhiên đẩy ra dìu đỡ của Vũ Tư Phượng, nhặt nón trên đất, đội lên đầu, thấp giọng nói: "Việc này ta không rõ lắm, ta chỉ là người qua đường mà thôi."
Dứt lời ngoảnh mặt bỏ đi. Toàn Cơ ngơ ngẩn nói : "Hắn như thế nào. . . Muội còn tưởng rằng là một ông già cơ đấy."
Vũ Tư Phượng trầm ngâm nói: "Huynh có nghe nói qua có một loại bệnh, thiếu niên cũng sẽ mọc tóc bạc, dần dần da trên mặt cũng biến trắng. . . Loại bệnh này rất hiếm gặp, cũng rất đáng sợ. Nói không chừng người này là một. . . Mới vừa rồi chúng ta quả thật vô lễ."
Nói xong bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ tay một cái, kêu lên: "Không đúng! Hắn không phải!"
Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Cái gì không phải?"
Vũ Tư Phượng không kịp trả lời, quay đầu tìm kiếm thân ảnh của người nọ. Chỉ thấy bờ ruộng trăm ngả, trống không, nơi nào còn có nửa cái bóng người! Mới vừa rồi người nọ rõ ràng đi không xa, không ngờ tới trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi!

Toàn Cơ cũng phát giác bất thường, vội la lên: "Hắn sao lại không thấy? ! Nơi này cũng không có chỗ ẩn núp!"
Vũ Tư Phượng nói: "Muội xem xem, thời tiết nóng như vậy. Chúng ta đều là đầu đầy mồ hôi, nhưng mới vừa rồi huynh thấy kẻ nọ, trên mặt lại sạch sẽ, cái gì cũng không có. Huống chi, hắn mặc dù nói mình là người qua đường, nhưng muội có thấy hắn có mang bọc quần áo không? Nghĩ đến có chút cổ quái!"
Huống chi, trong nháy mắt liền biến mất trên đất bằng, người này nhất định không đơn giản.
 "Tư Phượng. Huynh nói hắn có thể có quan hệ với quái hỏa không?" Toàn Cơ đi một vòng, xác định xung quanh không có bất kỳ nơi nào có thể trốn, đành phải trở về hỏi hắn.
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: "Huynh không biết. . . Quên đi, cứ đi về phía trước đi. Tìm được người nữa hỏi là được."
Bốn bộ khoái Lộc Đài trấn kia không ăn không uống ra roi thúc ngựa, cuối cùng vào lúc chạng vạng tối đã chạy tới Bình Lương. Lúc này Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng hai người sớm đã tìm được nông trang, hỏi kỹ chuyện quái hỏa rồi.
"Quái hỏa thẳng hướng đi về phía Tây, ông lão bản xứ nói, đêm qua đã đốt ruộng đồng của Lý gia thôn, theo chiều hướng này, đêm nay hẳn là sẽ tới Bình Lương trấn, đến vùng rừng gần dốc Hoàng Điểu bên ngoài trấn. Cho nên, đêm nay ta cùng Chử cô nương canh giữ tại dốc Hoàng Điểu, phiền bốn vị ở ngoài bìa rừng theo dõi động hướng bốn phía, một khi có dị động, lập tức phóng báo động cho chúng tôi biết."
Nói xong, Vũ Tư Phượng phân cho bốn người mỗi người một cây pháo trúc mảnh dài, dạy bọn họ dùng như thế nào.
Bộ khoái Giáp nghe nói chỉ có hai người bọn hắn đi đối phó quái hỏa kia, không khỏi lo lắng nói: "Cô nương cùng công tử không cần chúng tôi hỗ trợ sao? Chỉ có hai người các ngươi. . . Này. . . Quá nguy hiểm."
Vũ Tư Phượng lắc đầu nói: "Việc này không phải là chuyện các người có thể ứng phó, gắng gượng chống đỡ, chỉ có toi mạng. Yên tâm đi, bọn tôi tự có đối sách. Túi nước của chư vị đại ca xin lúc nào cũng mang theo bên người, đừng vứt đi."
Mọi người sớm ở Lộc Đài trấn đã thấy qua bản lĩnh hai người ngự kiếm, làm sao còn có thể hoài nghi, lập tức vội gật đầu không ngừng. Trong lúc nói chuyện, chủ nhân của hộ nông gia tá túc này lại đưa tới rượu và thức ăn, Bình Lương là đại trấn sản xuất lương thực, thức ăn thì không có gì phải ngạc nhiên rồi. Mọi người ăn được một hồi, uống xong hai vò rượu, ngẩng đầu thấy trăng treo giữa trời, nhưng lại không có nửa điểm cảm giác đêm lạnh như nước, trái lại càng tỏa ra sức nóng, y sam sau lưng ướt đẫm.
Một ông cụ chủ nhà thở dài nói: "Sắp đến lúc rồi, nóng như vậy qua một hồi nữa sẽ hỏa quang ngút trời, ai cũng không dám đi điều tra, chỉ sợ bị thiêu chết."
Cửa sổ thổi vào một trận gió, cũng là nóng hổi, chẳng những không thể tiêu trừ khô nóng, ngược lại càng ngột ngạt hơn. Toàn Cơ đang muốn cuộn tay áo lên quạt quạt gió, chợt nghe ở phía xa truyền đến một trận thanh tiếu, như là có động vật cự đại nào đó đang trầm trầm gầm rú, ấy vậy mà lại tịnh không khó nghe, rất trong trẻo êm tai.
Ông cụ kia hoảng sợ chỉ ra ngoài cửa sổ, vội la lên: "Đến rồi! Hỏa quang!"
Mọi người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy xa xa có thiên vạn đạo hỏa quang đỏ tươi phóng lên cao, cắt qua bầu trời đêm. Hỏa quang kia óng ánh trong suốt, quả nhiên như là Thiên Hỏa rơi xuống. Vũ Tư Phượng vỗ bàn một cái, sáu người phi thân tung ra ngoài cửa sổ, hướng dốc Hoàng Điểu phát xuất hỏa quang chạy tới.
Toàn Cơ nóng lòng nhất, không kịp chạy, trước ngự kiếm bay lên. Vũ Tư Phượng vội vàng dặn dò bốn vị bộ khoái vài câu, cũng ngự kiếm theo sau. Vừa đến chỗ cao, lập tức đem hết thảy thu vào trong tầm mắt. Nơi dốc Hoàng Điểu kia một mảng lớn rừng cây quả nhiên đã bị đốt, liệt diễm hừng hực, gần như muốn đốt trời, màu sắc hỏa diễm kia so với lửa bình thường còn muốn đỏ tươi sáng rực hơn, khó trách nửa bầu trời đều bị chiếu sáng.
Toàn Cơ thấy trong hỏa quang chói mắt kia, như là có vật gì đó cự đại đồng sắc đang chậm rãi di động, cơ hồ lớn gần bằng nửa khu rừng, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, nói nhỏ: "Đó là cái gì?"
Lời còn chưa dứt, lại nghe vật kia lại phát ra từng tiếng kêu to, theo sát sau, từ trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, hai cặp cánh lửa cự đại, vô số hỏa điểm rơi lả tả. Vũ Tư Phượng thấy vật kia có cánh, hình dạng giống điểu, nhưng lại kéo một cái đuôi rắn cự đại thô dài, trong đầu như điện quang hỏa thạch, buột miệng nói ra: "Là Đằng Xà! Thần thú Đằng Xà!"
Toàn Cơ không đợi hắn nói xong, đã sớm ngự kiếm đuổi theo, một phen rút ra Băng Ngọc. "Ong" một tiếng, nó phát ra minh thanh mừng rỡ, kiếm khí tràn đầy, nàng bắt kiếm quyết, vung lên. Chỉ một thoáng, vô số đạo kiếm khí ngân sắc cấp cấp bắn về phía hỏa thú mỹ lệ cự đại kia. Nó hiển nhiên không liệu đến phía sau có người đánh bất ngờ, hung hăng trúng kiếm khí, khàn giọng gào to, trên không trung vòng một vòng, bỗng rơi xuống đất, biến mất.
"Đuổi theo!" Vũ Tư Phượng kêu một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.