(Quyển 4) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 3: Linh Thú (nhất)




Hai ngày sau, hai người liền rời khỏi Cách Nhĩ Mộc, ngự kiếm bay thẳng đến Khánh Dương, tìm Liễu Ý Hoan. Vũ Tư Phượng cho rằng với tính khí của Liễu Ý Hoan, nhất định là ở tại Khánh Dương ăn chơi đàng đúm, ai ngờ lần này hắn thế nhưng lại tính sai rồi. Liễu Ý Hoan đích xác không có ở Khánh Dương, hỏi tú bà kỹ viện cũng nói y nhiều tháng rồi chưa xuất hiện. Bọn hắn công toi, nhất thời không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
"Nếu không thì trước về Thiểu Dương phái đi? Muội muốn thăm Linh Lung." Ra khỏi cửa lớn của Kiều Hồng phường, Toàn Cơ lập tức đề nghị.
Vũ Tư Phượng ở trong lòng tính toán một phen. Cách trâm hoa đại hội còn có bốn tháng, hiện tại trở về Thiểu Dương phái không khỏi hơi sớm, huống chi trên dưới Thiểu Dương hiện giờ nhất định đối với Chung Mẫn Ngôn có rất nhiều lời bàn tán. Theo tính khí của Toàn Cơ, nghe được tin đồn này, nhất định sẽ buồn bực, đến lúc đó hai bên đều ầm ĩ không vui.


"Muội không phải muốn tìm Linh Thú sao?" Hắn cười nói, "Huynh biết phía Tây có một ngọn núi, gọi là Chúng Thú sơn, ở đó yêu ma đông đảo. Chúng ta có thể đi đến đó xem xem, chọn lựa một phen."
Toàn Cơ hai mắt nhất thời sáng ngời, "Hay đó. . . Nhưng, huynh không phải nói chuyện chọn Linh Thú không thể gấp sao?"
Vũ Tư Phượng khụ một tiếng, cười nói: "Là không thể gấp. Bất quá đi xem thôi cũng được, nếu hữu duyên, quay đầu là có thể gặp được Linh Thú thuộc về mình."
Toàn Cơ hoảng sợ, vốn dĩ nàng đem "Quay đầu" nghe thành "Chặt đầu", mờ mịt nghĩ nếu phải chặt đầu mới có thể có được Linh Thú, vậy chẳng phải là vứt đầu mình đi sao. Nếu phải chặt đầu, vậy vì sao bọn người phụ thân Tư Phượng có Linh Thú của mình, đầu vẫn còn an ổn ở trên cổ? Thật sự quá ư là kỳ quái. . .


"Phát ngốc cái gì thế? Đi thôi." Vũ Tư Phượng gọi nàng một tiếng.
Toàn Cơ đuổi theo, luôn miệng nói: "Đi ngay bây giờ sao? Chẳng lẽ không tìm tiệm cơm ăn cơm trước sao?"
Ăn cơm xong, lúc hai người ngự kiếm bay đi Chúng Thú sơn, Toàn Cơ đột nhiên cảm thấy cảnh sắc bên dưới rất quen thuộc. Nghĩ nửa ngày, đột nhiên kêu lên: "A! Lộc Đài sơn! Tư Phượng, huynh còn nhớ không? Chúng ta đã tới nơi này rồi!"
Vũ Tư Phượng gật gật đầu. Hai người đều nhớ tới cảnh tượng bốn năm trước cùng những người lớn đi bắt yêu. Khi đó hai người bọn hắn ấn tượng đầu tiên đối với đối phương đều là siêu cấp tệ hại, Vũ Tư Phượng còn mắng nàng ác nữ nhân, vừa thấy mặt thì đã không hòa nhã. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn thế nhưng lại càng ngày càng không muốn rời xa nàng. Chuyện tình cảm vĩnh viễn là kỳ diệu như vậy, lúc ấy hắn mới mười ba tuổi, có lẽ có nghĩ nữa cũng nghĩ không ra. Nữ hài tử vừa ra tay liền thiếu chút nữa bóp chết Tiểu ngân hoa, còn vũ nhục mặt nạ của Ly Trạch Cung kia; nữ nhân từng khiến hắn chửi thầm trong bụng kia, cuối cùng lại trở thành nữ tử so với tính mạng của bản thân mình còn quan trọng hơn.


"Huynh cười thật quái dị nha." Toàn Cơ thấy hắn bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười, kinh ngạc cực kỳ.
Vũ Tư Phượng xoa nhẹ da mặt, thoát khỏi hồi ức, đột nhiên nói: "Chúng ta đi Lộc Đài trấn xem xem! Đi! Uống quả Tử Hoàng đi!"
Dứt lời hạ xuống đụn mây trước, Toàn Cơ vội vàng đuổi theo, chỉ cảm thấy hắn hôm nay rất có điểm quái dị. Lại không nói được quái ở chỗ nào.
Lộc Đài trấn vẫn như bốn năm trước, tiểu trấn cổ xưa, bên đường tạp kỹ mãi nghệ quầy hàng đông đúc. Tuy rằng không bằng Khánh Dương đại thành phồn hoa, nhưng lại có một loại không khí khiến người ta khoan khoái. Toàn Cơ mặt mày hớn hở theo sát phía sau Vũ Tư Phượng, xuyên qua đám đông. Lúc thì mua chưng cao, lúc lại mua đồ chơi làm bằng đường, khi thì mua bánh bao thịt. Thẳng đi đến cửa huyện nha, hai người rất ăn ý dừng bước, nhớ tới nơi này từng bày vạc lưu ly lớn, bọn hắn chính là ở chỗ này đã cứu Đình Nô.
Toàn Cơ ha ha cười nói: "Muội còn nhớ rõ lúc ấy huynh cùng Lục sư huynh hai người khẩn trương đến nỗi không biết đi đường nào. Giống như lần đầu tiên làm chuyện xấu vậy."
Mặt Vũ Tư Phượng đỏ lên, xì một tiếng: "Đừng nói bậy! Cuối cùng. . . còn không phải dựa vào huynh sao."
Hắn cùng hết thảy thiếu niên đều giống nhau, thích vơ công lao lên người mình, Toàn Cơ cười nói: "Không có muội cùng Lục sư huynh, một mình huynh cũng không cứu được Đình Nô. Đúng là đồ ba hoa!"
Vũ Tư Phượng bắt lấy tay nàng, đi qua huyện nha. Nhớ tới buổi chiều đẹp đẽ kia, ba đứa trẻ làm anh hùng một lần, đem Giao nhân bị nạn phóng sinh, cảnh tượng ở bên hồ nước mặc sức cười lớn. Bọn hắn cũng đã từng nói qua phải làm hảo huynh đệ, hảo bằng hữu cả đời, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không tách biệt, thương tổn đối phương. Khi đó vui vẻ biết bao, không biết đến phiền não, chỉ mong lớn lên. Nhưng một khi biết sau khi lớn, chuyện gặp phải đều là không thể nào vui vẻ, bọn hắn còn có thể mong cho mau lớn không?
Hắn cúi đầu nhìn tay mình đang nắm lấy tay Toàn Cơ, đã từng còn có hai bàn tay nữa nắm bên trên, bốn tiểu hài tử cười như những đứa ngốc. Đến bây giờ, hai người kia một người sinh tử không rõ, một người đã tách ra. Thế sự vô thường như thế, luôn không dựa theo tâm nguyện mà xảy ra, chỉ còn hai người bọn hắn, còn có thể giữ lại vui vẻ lúc nhỏ sao?
"Tư Phượng, đến rồi đó." Tiếng nói chuyện của Toàn Cơ kéo hắn về hiện thực, ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên là đã đến tửu quán lần trước bọn hắn đến kia, mùi thơm của quả Tử Hoàng tràn ngập cả con đường, vừa ngửi đã muốn say.
Hai người gọi một vò quả Tử Hoàng, hai đĩa mồi, ngồi ở bên song cửa tán gẫu. Tiểu ngân hoa trong tay áo Vũ Tư Phượng ngửi được mùi rượu, rục rịch ngóc đầu dậy, thò ra, chạm vào miệng cốc, như là nóng lòng muốn thử. Toàn Cơ cười dùng đũa chấm chút rượu, đưa đến trước mặt nó, bất ngờ nó cắn một ngụm, nàng nhanh chóng buông tay, cười nói: "Ôi chao, sẽ không phải là muốn nuốt cả đũa đấy chứ?"
Vũ Tư Phượng nhẹ nhàng rút đũa ra, sờ sờ đầu Tiểu ngân hoa, nói : "Thứ này đối với mày mà nói không phải là thứ tốt, đừng tham ăn."
Tiểu ngân hoa chỉ nếm được một giọt quả Tử Hoàng, rất ư bất mãn, thè lưỡi xuy xuy, bộ dáng kia thực đáng yêu. Toàn Cơ chống cẳm, một mặt hỏi: "Tư Phượng, huynh sao lại tìm được Tiểu ngân hoa làm Linh Thú vậy?"
"Kỳ thật vốn không có ý định tìm nó đâu." Vũ Tư Phượng vỗ vỗ Tiểu ngân hoa, nó không cam lòng quay về trong tay áo, lui thành một đoàn.
"Huynh vốn là vừa ý một con Xà yêu hung mãnh hơn, bởi vì sức của nó quá mạnh, huynh không có biện pháp chế phục, cho nên sư phụ nói để người bắt thay huynh, làm Linh Thú của huynh. Kết quả Xà yêu kia rất có linh tính, sau khi bại bởi sư phụ, không ăn không uống, không quá vài ngày thì chết. Huynh thấy nó còn lưu lại một quả trứng, liền nhặt lấy mang về. Đó chính là Tiểu ngân hoa."
Toàn Cơ hai mắt tỏa sáng, ngạc nhiên nói: "Vậy Tiểu ngân hoa sau này cũng sẽ thành Xà yêu rất lợi hại. . . Không đúng, là Linh Thú?"
Vũ Tư Phượng cười gật đầu, "Nó bây giờ vẫn chỉ tính là đứa bé, qua nhiều năm nữa mới có thể xem là Linh Thú đạt chuẩn." Tiểu ngân hoa ở trong tay áo hắn bò tới bò lui, hiển nhiên không hài lòng lời của hắn, là ý nói nó hiện tại không đạt chuẩn. Hắn dùng tay nhè nhẹ vỗ về, ôn nhu nói: "Bất quá đứa nhỏ này hiện tại đã rất cừ rồi, sau này nhất định có thể trở thành Linh Thú gỏi nhất."
 Tiểu ngân hoa an tĩnh lại, hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân. Toàn Cơ hâm mộ nhìn động tác của chủ nhân cùng Linh Thú, chỉ mong ngóng mình cũng nhanh chóng tìm được một con lợi hại, giống như Tiểu ngân hoa cùng Tư Phượng vậy, tình cảm sâu đậm.

Hai người vừa uống rượu vừa trò chuyện, bất tri bất giác liền uống cạn hơn phân nửa vò quả Tử Hoàng. Đang nói tới những chuyện thú vị lúc nhỏ của mỗi người, chợt nghe dưới lầu một trận mõ đập loạn, hai người đều là sửng sốt, đối với âm thanh bang bang này rất ư quen thuộc. Lần trước lúc huyện nha bắt được Đình Nô thị chúng, cũng là cuồng gõ mõ như thế này.
Hai người ló đầu ra ngoài, chỉ thấy trước huyện nha đông nghịt người. Hóa ra là ở chỗ bố cáo có dán một tờ bố cáo mới, màu nền đỏ chói, không biết viết thứ gì. Người vây xem nghị luận sôi nổi, cả đám đều thở dài: "Hai năm nay phong thuỷ không tốt, tai hoạ không ngừng giáng xuống. Chuyện yêu quái ăn thịt người kia mới qua chưa được mấy năm, lại lòi ra quái hỏa. . ."
Hai người nhìn nhau, lập tức từ cửa sổ nhảy xuống. Toàn Cơ sờ sờ túi tiền, bên trong lép kẹp, chỉ còn dư lại vài đồng tiền. Nàng quay đầu lại áy náy liếc mắt nhìn tửu quán, nói : "Muội lần đầu tiên uống quỵt rượu đó."
Vũ Tư Phượng theo bản năng sờ vào trong ngực, trong hà bao cũng là rỗng tuếch. Hai người bọn hắn xấu hổ nhìn nhau một hồi, quyết định liền uống rượu quỵt một lần, len lén chuồn đi.
Bố cáo kia hóa ra không phải nói về chuyện của vùng Lộc Đài trấn mà là huyện Bình Lương lân cận gần đây có quái hỏa náo loạn, nông điền trang gia trong vòng mười dặm trong một đêm đất đai bị cháy đen thui, trở thành đất cát, lại thêm toàn bộ nông trang bị đốt rụi, nửa người cũng không sống sót, nha môn điều tra không ra nguyên nhân, đành phải ra bố cáo, cầu cao nhân đến bóc.
Toàn Cơ thấy phần thưởng kia chừng sáu trăm lượng, nhất thời hai mắt sáng ngời. Nàng từ trước đến nay làm đại tiểu thư đã quen, cho tới bây giờ vẫn chưa nếm qua mùi vị khó xử. Hiện giờ trong hà bao hai người đều là trống trơn, đừng nói ăn cơm, ngay cả khách điếm cũng ở không được. Nàng rất không thích ngủ ngoài trời, ngày thường chỉ ở khách điếm cũng muốn chọn nơi sạch sẽ thoải mái, không tiền tự nhiên nửa bước cũng khó đi.
Nàng giơ tay bóc bố cáo, người xung quanh thấy nàng một tiểu cô nương yểu điệu nhỏ nhắn, gan lại không nhỏ, sôi nổi phát ra tiếng khen ngợi. Vũ Tư Phượng đã sớm sờ thấu tâm tư nàng, mặc dù cảm thấy không điều tra rõ ràng tình huống mà đã bóc bố cáo như vậy có chút lỗ mãng, bất quá cũng tùy nàng đi. Toàn Cơ bản thân biết Ngự hỏa thuật rất lợi hại, gặp phải chuyện quái hỏa, chắc hẳn vừa đúng khẩu vị của nàng.
Ngoài cửa một phen xôn xao tự nhiên đã kinh động đến tổng bộ khoái trong nha môn, ra ngoài thấy là Toàn Cơ bóc bố cáo, không khỏi ngẩn ra, nói : "Cô nương, đây không phải là trò đùa. Thiên kim tiểu thư như cô, có thể làm cái gì?" Thì ra gã thấy Toàn Cơ môi hồng răng trắng, ăn vận đẹp đẽ, chỉ cho là thiên kim tiểu thư của nhà nào đó ra ngoài chơi, nhất thời tò mò vào góp vui, "Đây có thể là yêu vật gây nên, cô nương đừng có xúc động làm bậy."
Toàn Cơ đối với hiểu lầm của gã cũng không để trong lòng, liền giơ bố cáo lên, chỉ vào một hàng chữ bên mặt, cười ngâm nga hỏi: "Tiền cọc năm mươi lượng, thật đưa liền sao?"
Trên bố cáo kia viết, tiền cọc năm mươi lượng, đưa trước. Cho nên nàng bóc nhanh như vậy, sợ bị người khác đoạt năm mươi lượng. Tổng bộ khoái kia lại là sửng sốt, đang muốn gật đầu đồng ý, chợt nghe phía sau một người hét lớn: "Hai tiểu quỷ ăn cơm quỵt kia! Không được trốn! Đứng đó cho lão tử!"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy đối diện tửu bảo trong tửu quán đuổi tới, thẳng hướng hai người trẻ tuổi đã bóc bố cáo mà đến, nắm lấy cổ áo Vũ Tư Phượng, một mặt hung tợn mắng: "Tiểu tạp chủng của nhà ai! Thật không giáo dưỡng! Không móc tiền ra, hôm nay đừng hòng đi!"
Vũ Tư Phượng cùng Toàn Cơ đều là đại xấu hổ, nhất thời không biết nói gì. Tổng bộ khoái kia nhìn thấy tình thế này, trong lòng đã sớm hiểu được, lập tức cười lạnh nói: "Bố cáo nha môn há lại là trò đùa! Cô nương trước tiên thanh toán tiền rượu đi! Ở trước cửa nha môn làm chuyện dối gạt bực này, các ngươi lá gan thật không nhỏ!"
Toàn Cơ vội la lên: "Ta đương nhiên có bản lĩnh giải quyết chuyện quái hỏa, chỉ xem ông có dám tin ta hay không thôi! Người tu tiên xuất môn bên ngoài, nhất thời rỗng túi, là chuyện ghê gớm gì sao? Lát nữa ta có tiền lại bù vào là được!"
Tổng bộ khoái cười nói: "Tính toán của các ngươi đơn giản chỉ là lừa được tiền cọc năm mươi lượng này. Bất quá ta phải nhắc nhở nhị vị, nếu không giải quyết được chuyện này, tiền cọc vẫn phải trả lại cho nha môn, một đồng cũng không được thiếu."
Toàn Cơ gật đầu: "Đó là tất nhiên! Người tu tiên luôn nói một không hai, hôm nay ta đã bóc cáo thị của ông, nhất định sẽ giải quyết chuyện này. Cho nên. . ." Nàng thực mặt dạn mày dày chìa tay ra: "Tiền cọc lấy ra trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.