[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 698: Tấm chồng thật thà (4)




Ninh Thư đập cửa uỳnh uỳnh nhưng Thái An Kỳ giả vờ điếc.
Ninh Thư nhăn mày lấy chìa khoá dự phòng. Mở cửa ra đập vào mắt Ninh Thư là một Thái An Kỳ trần truồng đang đeo tai nghe, cô ta gõ bàn phím lộc cộc rồi sờ cơ thể.
Thái An Kỳ đang chat s*x với người khác.
Ninh Thư: …
Ninh Thư vỗ vai Thái An Kỳ, Thái An Kỳ giật nảy mình hoảng hốt. Thấy là Ninh Thư thì chân tay luống cuống vội vàng tắt máy tính xách tay, một tay che ngực một tay che nơi riêng tư bên dưới.
Ninh Thư bật cười, cho đàn ông nhìn thoả thích mà còn bày đặt ngại ngùng với đàn bà.
Ninh Thư lạnh mặt hỏi: “Con làm cái gì mà không cả mặc quần áo thế?”
Thái An Kỳ không nghe rõ Ninh Thư nói gì, cô ta tháo tai nghe gào hỏi Ninh Thư: “Sao mẹ vào mà không gõ cửa.”
Ninh Thư nhìn người Thái An Kỳ, cô ta cầm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.
Thái An Kỳ mặc quần áo chỉnh tề chột dạ hỏi: “Sao mẹ không gõ cửa?”
“Mẹ gõ rồi, gõ rất lâu nhưng con không nghe thấy.” Ninh Thư hỏi: “Sao lại không mặc quần áo?”
“Con… con đang nói chuyện với con bạn con.” Thái An Kỳ nói dối: “Đây là trò chơi giữa tụi con gái, mẹ không hiểu được đâu.”
Ninh Thư: Hờ hờ hờ…
Nói thì cứ nói bày đặt cởi quần áo để nói chuyện, chị tưởng ai cũng ngu chắc.
Ninh Thư chỉ nhìn Thái An Kỳ chằm chằm, Thái An Kỳ lo lắng: “Mẹ… mẹ tìm con có việc gì không?”
Ninh Thư nhắc: “Đi chợ với mẹ.”
Thái An Kỳ bị bắt gặp đang làm chuyện xấu nên chột dạ, đành phải đi chợ với Ninh Thư.
Ninh Thư bảo Thái An Kỳ xách giỏ, mẹ chồng nàng dâu đi chợ.
Thái An Kỳ đang lo mẹ kể chuyện ban nãy cho Vương Bác, cô ta gọi: “Mẹ ơi…”
Thái An Kỳ không mở lời thế nào, chẳng lẽ hỏi thẳng bà mẹ chồng già có biết nãy cô làm gì không à?
Ninh Thư cười hỏi Thái An Kỳ đang xoắn xuýt: “Sao thế?”
Thái An Kỳ lắc ngay: “Không ạ.”
Trời mới vào hè nên mới sáng ra đã oi bức. Thái An Kỳ bị phơi nắng cả đường đổ đầy mồ hôi, nóng gần chết.
Thái An Kỳ rất muốn đập giỏ thức ăn vào đầu Ninh Thư nhưng lại không dám, chỉ biết đi theo Ninh Thư.
Thấy Ninh Thư đi bộ nhàn nhã không nóng không mệt, cô ta càng ghen tức hơn.
Đi mãi mới đến chợ, quần áo Thái An Kỳ cũng ướt đẫm mồ hôi, đáng lẽ với thời tiết nắng nóng oi bức thế này cô nên ở nhà với điều hoà mát mẻ.
Đi qua sạp nào Ninh Thư cũng nán lại lựa lên lựa xuống làm Thái An Kỳ sốt ruột không chịu được.
Ninh Thư bảo: “Rau của nhà này rất tươi, mẹ cũng quen chủ quán nữa.”
“Mẹ đang nói chuyện với con đấy, con nghe thấy không?” Ninh Thư hỏi Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ đang nóng không chịu được phải quạt tay tạo gió, được hỏi chỉ gật đầu: “Con nhớ rồi.”
Bỏ nửa quả bí vào giỏ, Thái An Kỳ hai tay xách cái giỏ nặng trĩu đến phải suýt xoa.
Ninh Thư tiếp tục dạo quanh chợ, Thái An Kỳ xách giỏ nặng mệt bở hơi tai bám theo Ninh Thư.
Muốn mua cái gì Ninh Thư đều dừng ở sạp đó rất lâu, Thái An Kỳ xách hằn cả tay tức không chịu được.
Cô ta rất muốn vứt bẹp cái giỏ xuống đất.
Ninh Thư mua thêm một con gà mái sống, nhét vào túi và đưa cho Thái An Kỳ cầm.
Cái mùi gà hôi làm Thái An Kỳ suýt say.
Ninh Thư lại mua thêm một ít thức ăn nữa, đồ nặng đưa Thái An Kỳ còn đồ nhẹ dành cho mình.
Thái An Kỳ mệt lắm rồi, trời đã nóng mà cô ta đang phải xách bao nhiêu đồ.
Đi quanh chợ khoảng hơn tiếng, Thái An Kỳ đã bước đi loạng choạng về nhà với chiếc giỏ nặng trong tay.
Thái An Kỳ đến chết, vừa đi vừa chửi thầm mười tám đời nhà Ninh Thư đằng trước.
Bà ta đúng là mụ mẹ chồng độc ác.
Tưởng là lành hiền chất phác, ai dè vừa xấu vừa xa.
Ninh Thư nhìn thấy cái mặt căm thù của Thái An Kỳ nhưng cô làm như không thấy.
Cô sẽ không cung phụng cô ta như nguyên chủ.
Gặp người quen ở sân chơi của khu nhà, Ninh Thư giới thiệu với Thái An Kỳ: “Đây là cô Lý sống ở tầng năm.”
“Cháu chào cô.” Thái An Kỳ chào hỏi.
Cô Lý ngắm nghía Thái An Kỳ, cười bảo: “Con dâu nhà bác xinh gái quá, nay đi chợ với bác đó à.”
Ninh Thư cười hiền lành: “Con bé ngoan lắm, biết tôi đi chợ, nó bảo tôi có tuổi rồi nên đi theo để xách đồ hộ đấy.”
Thái An Kỳ gào lên trong bụng, ai muốn đi mua với bà, ai muốn xách đồ hộ bà.
“Úi chà mua cả gà mái hả.” Cô Lý nói.
Ninh Thư gật đầu: “Tôi mua con gà bồi bổ cho chúng nó để sớm có cháu.”
Cô Lý lại nhìn Thái An Kỳ: “Con bé hơi gầy thật, bác nhớ tẩm bổ nhiều vào nhé.”
Bổ cái định mệnh các bà!
Khó khăn lắm cô mới giữ được vóc dáng hoàn hảo, cô có phải lợn nái đâu mà bảo đẻ là đẻ.
Thái An Kỳ đứng nghe hai bà cô buôn chuyện giữa trời nóng, cô xách bao nhiêu đồ rõ là đau tay, người đổ đầy mồ hôi.
“Mẹ chồng cháu tốt lắm, cháu có mẹ chồng như vậy là phúc đó.” Cô Lý nói với Thái An Kỳ.
Thái An Kỳ nhếch môi, tốt ư, hừ…
Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: “Con mang đồ lên trước nhé mẹ.”
Ninh Thư gật đầu nói với cô Lý: “Hôm khác tôi lại sang chơi mạt chược, tôi về trước đây.”
Do nhà ở tầng khá cao nên hay gặp người quen khi đi cầu thang. Hễ gặp là Ninh Thư lại giới thiệu con dâu với họ.
Mà đã dừng lại nói chuyện thì phải buôn một lúc lâu.
Thái An Kỳ chẳng biết làm gì ngoài lại đứng nghe họ nói. Cô mệt chết mất thôi.
Thái An Kỳ khát khô cổ, mồ hôi chảy ròng ròng cảm tưởng sắp say nắng.
Cứ đi một lúc lại dừng, về đến nhà cũng đã mười một giờ.
Về đến nhà cái Thái An Kỳ đặt đồ xuống ngay. Lòng bàn tay cô hằn rõ vết quai giỏ, mười ngón tay đỏ lừ.
Thái An Kỳ uống liền tù tì hai cốc nước rồi định đi tắm.
Cô chưa bao giờ mệt như hôm nay.
Ninh Thư gọi Thái An Kỳ lại: “Cắt tiết với vặt lông gà cùng mẹ.”
Thái An Kỳ trợn mắt nhìn Ninh Thư, cô sẽ không bao giờ làm cái việc đó, cô ta giận dữ: “Con không biết làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.