[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 697: Tấm chồng thật thà (3)




Dương Tử Di rất bất mãn con dâu. Con trai mình nuôi nấng vất vả bao nhiêu năm mà nay lại cưới con dâu về để con dâu sai việc.
Dương Tử Di chịu được những chuyện đó vì con bà đã ngoài ba mươi, khó lắm mới lấy được vợ. Nếu Thái An Kỳ không làm vậy thì bà làm.
Cái mà Dương Tử Di không chịu được đó là thái độ vô tình sau khi lật mặt của Thái An Kỳ. Cô ta đáng ghét, vô liêm sỉ, không có tình người.
Thái An Kỳ ích kỷ chỉ biết mỗi mình, cô ta chưa từng quan tâm cảm xúc của người khác.
Cũng vì thấy mẹ con Vương Bác dễ bắt nạt nên mới chọn Vương Bác, thế mà nay thì. Thái An Kỳ ăn bát mì khó nuốt Vương Bác nấu trong bực bội.
“An Kỳ à, mẹ anh nhiều tuổi rồi, em bỏ qua cho bà nhé.” Vương Bác thấy vợ mất hứng lại giải thích: “Mẹ nuôi anh bao nhiêu năm trời chẳng dễ gì, nếu mẹ có chỗ nào không phải vậy cho anh xin lỗi em.”
Nghe Vương Bác cứ mẹ mẹ làm Thái An Kỳ nóng máu.
Cô ta từng cảm thấy Vương Bác hiền lành chất phác, nay nghe anh ta cứ “Mẹ” luôn mồm mới thấy anh ta là người không có chủ kiến.
Đúng là cái đồ không có bố.
Thái An Kỳ buông đũa, giận dỗi: “Không ăn nữa.”
Thái An Kỳ đứng dậy đẩy kẹt ghế ra sau, tiếng chân ghế ma sát với nền nhà trong đêm chói tai thấy rõ.
Thái An Kỳ về phòng, cô ta dừng ở cửa nói với Vương Bác: “Nay anh ngủ sô pha đi.”
Vương Bác chau mày định giữ cánh cửa sắp đóng, anh hạ giọng nài nỉ: “Mình mới kết hôn, anh ngủ ngoài mẹ sẽ lo lắng.”
Thái An Kỳ càng giận: “Em ở với anh hay mẹ ở với anh?”
Thái An Kỳ đóng rầm cánh cửa, Ninh Thư trong phòng bên cảm thấy rung tường.
Ninh Thư nhếch môi trước sự nóng tính của Thái An Kỳ, à không, có khi cô ta chỉ nóng tính với mỗi mẹ con Dương Tử Di thôi. Cô ta chẳng cần nhìn mặt ai, thích cáu là cáu.
Ra vẻ “tôi là thiên nga còn anh là cóc ghẻ, tôi không lấy anh thì đời nào anh lấy được vợ”.
Đó là sự khác nhau giữa có yêu và không yêu. Nếu Thái An Kỳ yêu Vương Bác, sẽ không có chuyện cô ta bỏ qua cảm nhận của Vương Bác.
Mâu thuẫn ngày hôm nay do Ninh Thư.
Thái An Kỳ quen được chiều, nguyên chủ Dương Tử Di sẽ nấu cơm cho Thái An Kỳ khi Thái An Kỳ kêu đói. Còn Ninh Thư mặc xác cô ta, thêm với không ăn nổi mì Vương Bác nấu nên cô ta mới tức giận, cáu bẳn.
Vương Bác đứng lạc lõng một mình ngoài cửa, sau đó đành ngủ ở ghế.
Ninh Thư ra ngoài thấy anh ta nằm co trên ghế sô pha nhỏ mới đáng thương làm sao
Cô đau lòng, đây là cảm giác của nguyên chủ.
“Sao thế con?” Ninh Thư hỏi Vương Bác.
Vương Bác ngồi bật dậy, thấy là Ninh Thư bèn nói: “Không có gì mẹ.”
Ninh Thư bảo: “Cuộc sống vợ chồng có cãi vã là chuyện thường, thông cảm và hiểu cho nhau rồi lại yên ấm thôi.”
“Không có gì đâu mẹ đi ngủ đi ạ.” Vương Bác ủ dột khuyên.
Vương Bác cũng không vui, cô ấy giận dỗi vô lý, mới lấy nhau đã vô cớ đuổi anh ra khỏi phòng.
Ninh Thư dặn: “Con cũng ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm nữa.”
Ninh Thư về phòng.
Sáng hôm nay Ninh Thư dậy mua đồ ăn sáng cho Vương Bác.
Vương Bác ngủ ghế chật cả đêm nên ngủ không ngon giấc, mặt mũi cau có khó chịu.
Vậy mà cửa phòng vợ chồng anh không hề mở ra lấy một lần.
Vương Bác đập cửa phòng một lúc nhưng Thái An Kỳ không ra mở cửa.
Anh ta càng thêm khó chịu cứ đập cửa liên tục.
“Mới sáng ra gõ gì ghê thế.” Thái An Kỳ mở cửa trong khó chịu.
Thái An Kỳ xoã tóc, dây váy ngủ tuột xuống bắp tay hở nửa bầu ngực.
Vương Bác nhún nhường Thái An Kỳ theo bản năng, anh không hỏi tại sao mãi mới ra mở cửa, anh chỉ nói: “Anh phải thay đồ đi làm.”
Vương Bác vào phòng thì thấy vỏ đồ ăn, vỏ nước ngọt, vụn bẩn rơi đầy ra đất làm phòng rất bẩn.
Anh tắm rửa, thay đồ rồi nói với Thái An Kỳ nằm dài trên giường: “Ra ăn sáng đi.”
Thái An Kỳ đói cả đêm ăn đồ vặt cũng không đỡ đói, nghe thấy có đồ ăn sáng mới cố lê thân ra ngồi vào bàn.
Đồ ăn sáng là bánh bao và sữa đậu Ninh Thư ra ngoài mua. Mới ngồi vào ghế Thái An Kỳ đã gắp bánh bao, ăn lấy ăn để xem chừng rất đói.
Ninh Thư không nói chuyện, Vương Bác ngồi cạnh vợ ăn phần của mình.
Ăn xong anh nói với Thái An Kỳ: “Anh đi làm đây.”
Thái An Kỳ đang nhai bánh bao, cô ta chỉ phẩy tay với Vương Bác.
Vương Bác nhăn mày, cũng đã muộn rồi nên anh đi làm luôn.
Ninh Thư thấy Vương Bác đi làm chẳng vui, cô nói với Thái An Kỳ đang ăn quẩy uống sữa: “Con đi chợ với mẹ nhé.”
Thái An Kỳ suýt bị nghẹn quẩy, cô ta nuốt vội: “Con không biết mua thức ăn, con không đi với mẹ đâu.”
Ninh Thư cười dịu dàng: “Không biết thì học, mẹ sẽ chỉ cho con biết mua của ai thì rẻ.”
Thái An Kỳ bĩu môi, cô chẳng cần học.
“Mẹ khoẻ còn giúp được, nay mai mẹ yếu chỉ còn con ở với Vương Bác, việc nhà giao cho con hết.” Ninh Thư nói.
Thái An Kỳ tái mét mặt, làm hết việc nhà?!
Cô phải phục vụ cả cái nhà nay ư?
Thái An Kỳ bảo: “Mẹ quê quá, thời đại công nghệ mẹ muốn ăn gì đặt hàng online là có, gọi một cuộc điện thoại có ngay cơm ăn mà.”
Ninh Thư nhăn mặt: “Con đặt cơm quán cả đời sao?”
“Để con tính mẹ nghe nhé, tiền nấu cơm mỗi ngày bao gồm tiền gas, tiền thịt thà rau củ, tiền dầu. Đã thế nấu cơm còn ám mùi dầu mỡ, tính ra đặt đồ ăn bên ngoài vẫn rẻ hơn mẹ ạ.” Thái An Kỳ tính toán.
Ninh Thư cười mỉm: “Ngày ba mươi tết hay hôm nào nhà có khách thì sao, con vẫn định đặt đồ ăn bên ngoài?”
“Đã lấy chồng thì phải biết tiết kiệm, hôm nay đi mua thức ăn với mẹ.” Ninh Thư không cho phép từ chối.
Thái An Kỳ cau có, ăn sáng xong về phòng đóng cửa mà còn khoá trái. Dễ thấy không muốn đi chợ với Ninh Thư.
Ninh Thư rửa bát và thay đồ rồi qua gõ cửa, gõ một hồi nhưng Thái An Kỳ không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.