[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 593: Nhiệm vụ tập sự




Ninh Thư mở giao diện thuộc tính chia sáu mươi điểm. Cô cộng ba mươi điểm vào trí tuệ, mười điểm vào may mắn, mười điểm vào vũ lực và mười điểm vào tư chất. 
Số hiệu: 2333 
Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp) 
Tuổi: 27 
Điểm kinh nghiệm: 3.150.000 
Điểm linh hồn: 300 
Điểm sinh mệnh: 71 
Điểm trí tuệ: 170 (+30) 
Điểm hấp dẫn: 4 
Điểm may mắn: 82 (+10) 
Điểm vũ lực: 102 (+10) 
Sức mạnh tinh thần: 120 
Sức mạnh tín ngưỡng: 44 
Tư chất: 36 (+10) 
Công đức: 26 
Kỹ năng: Kỹ thuật bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Hiểu biết quản lý kinh doanh sơ cấp, Kỹ năng lập trình mật mã sơ cấp, Kỹ năng luật sư sơ cấp, Độc thuật sơ cấp 
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợi 
Đạo cụ: Hào quang Tỉnh táo, Hào quang Tin tưởng, Bùa hộ mệnh 
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc) 
Ninh Thư chia điểm thuộc tính xong mới nhìn thấy cô chỉ có bốn điểm hấp dẫn, biết thế đã thêm một ít vào hấp dẫn. 
Ninh Thư đã lên trung cấp tràn trề hy vọng, cô hỏi 2333: “2333 này, tôi có thể về đó không?” 
“Về đâu?” 2333 nghi hoặc. 
“Thì tôi lên trung cấp rồi, tôi được về thế giới mà tôi sinh ra chứ nhỉ?” Ninh Thư giấu mong mỏi cho riêng mình vì ngày xưa cô không làm chủ được vận mệnh. 
Còn nay cô đã trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, cô đã có thêm quyền lợi. Cô muốn về thăm bố mẹ, cô sẽ mua thuốc bổ ở cửa hàng giao dịch cho họ. 
Ninh Thư có hai anh nhưng không thân lắm. Mười mấy tuổi cô đã nhập viện, cứ thế sống trong viện nhiều năm. 
Mấy năm đầu bố mẹ còn thương cô, ngày nào cũng vào viện thăm. Nhưng dần dà cũng không còn mặn mà, chỉ đóng viện phí đúng hạn. 
Ninh Thư vẫn biết ơn bố mẹ, ít ra họ vẫn chữa bệnh cho cô. Dù quãng thời gian sống trong viện lắm đau khổ nhưng cô vẫn sống, khi chết còn được đưa đến không gian hệ thống. 
2333 nói: “Không được, người thực thi nhiệm vụ không được phép tự ý đến thế giới họ sinh ra. Tôi sẽ để ý giúp cô, tôi sẽ nhận nhiệm vụ ở thế giới ấy nếu có.” 
Ninh Thư hơi thất vọng: “Tôi sợ lúc tôi về họ đã mất rồi.” 
“Quy luật mỗi thế giới một khác, một giây ở thế giới này có thể bằng một năm, một nghìn năm ở thế giới kia.” 2333 an ủi Ninh Thư. 
Ninh Thư không cảm thấy được an ủi, cô nghe mà lo lắng hơn. Lỡ như thế giới cô sinh ra đã trôi qua một nghìn năm thì sao? 
“Thật ra còn một cách.” 2333 nói. 
“Cách gì?” Ninh Thư có dự cảm cách của 2333 chẳng ra gì. 
“Đợi ngày cô mạnh đến mức điều khiển được thời gian thì dù đã trôi qua một nghìn năm vẫn quay về gặp được bố mẹ cô.” 2333 mách nước. 
Ninh Thư: Dẹp mẹ đi. 
Điều khiển thời gian là sức mạnh khủng khiếp nhường nào, cô mà mạnh thế vậy việc đầu tiên cô làm chính là đá đít 2333. 
Ninh Thư thở dài, cô chỉ muốn về thăm nhà thôi. 
“Nhiệm vụ tiếp theo của cô là nhiệm vụ tập sự dành cho Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp.” 2333 nói: “Mỗi lần thăng cấp đều có một nhiệm vụ tập sự.” 
Ninh Thư chợt nhớ đến cái nhiệm vụ chơi khăm nhau hồi Mộc Yên La và bảy chú bé hồ lô. Cô có dự cảm xấu: “Nhiệm vụ bình thường chứ?” 
1
“Nhiệm vụ bình thường với nhiệm vụ không bình thường đã làm sao?” Giọng 2333 không đáng tin: “Nhiệm vụ cũng chỉ là nhiệm vụ thôi.” 
Một hệ thống sẽ không bao giờ hiểu được suy nghĩ, cảm giác bất lực của con người. 
“Sẽ thế nào nếu thất bại nhiệm vụ tập sự?” Ninh Thư hỏi: “Có bị xoá sổ không?” 
“Tất nhiên rồi, một khi thất bại đồng thời xoá danh hiệu Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp. Lần lên trung cấp tiếp theo yêu cầu sáu triệu kinh nghiệm.” 
Ninh Thư: … 
Chơi nhau quá mà, trắc trở quá mà. 
“À còn nữa, nhiệm vụ tập sự không được mua gì hết, có mua cũng không được dùng.” 2333 nói thêm. 
Ninh Thư hỏi vội: “Kể cả nhu yếu phẩm cần thiết, nước, tích cốc đan cũng không à?” 
“Đúng.” 2333 nhấn mạnh: “Bất cứ cái gì nha~~~” 
Ninh Thư: (╯#=_,=)╯╧═╧ 
╧═╧╧═╧ 
╧═╧╧═╧╧═╧ 
╧═╧╧═╧╧═╧╧═╧ 
(Xem nhất dương chỉ của bà đây!) 
“Sao lại chơi nhau thế?” Ninh Thư không hiểu: “Tại sao tôi cứ có cảm giác nhiệm vụ cố tình đẩy người ta vào chỗ chết nhỉ?” 
“Làm gì có, nhiệm vụ tập sự khảo nghiệm tất cả kỹ năng của người thực thi nhiệm vụ khi không có sự hỗ trợ của bên ngoài.” 2333 giải thích như thật. 
Ninh Thư: … 
“Thế tôi có được tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, có được chế thuốc độc không?” Ninh Thư hỏi trong bất lực. 
“Đó là kỹ năng của cô, cô được phép sử dụng. Tất cả đều được sử dụng chỉ cần không phải mua từ hệ thống.” 
Ninh Thư lại hỏi: “Vậy ba đạo cụ Hào quang Tỉnh táo, Hào quang Tin tưởng và bùa hộ mệnh của tôi thì sao?” 
Ninh Thư ngấm ngầm xác định nhiệm vụ này rất khó nhằn nên cô cần hỏi rõ. 
“À những cái đó thì được. Vì cô mua bằng công đức và sức mạnh tín ngưỡng nên nó thuộc về cô mãi mãi.” 2333 cho hay. 
Công đức và sức mạnh tín ngưỡng mới là hàng xịn, kinh nghiệm không quý giá bằng hai cái này. 
Buồn là không biết làm thế nào mới được nhận công đức và sức mạnh tín ngưỡng. 
“Tôi có thể hỏi xem thế giới tập sự là cổ đại hay hiện đại không?” Ninh Thư hỏi tiếp. 
2333 trả lời cho có: “Cái này tuỳ chọn sau.” 
Ninh Thư: … 
Mẹ kiếp, cô hối hận vì không cộng tất cả điểm thuộc tính vào may mắn. Cô không có tự tin làm nhiệm vụ mà cần nhờ may mắn. 
“Có khi nào nhiệm vụ rất khó không?” Ninh Thư hỏi. 
“Còn tuỳ thuộc vào may mắn của cô. Có thể rất khó, có thể rất dễ, nói chung phải xem cô chọn nhiệm vụ nào. Cô đã bao giờ nghe câu may mắn cũng là một dạng sức mạnh chưa?” 2333 chẳng mấy quan tâm: “Cố lên, tôi tin cô.” 
“… Cảm ơn.” Ninh Thư chán nản. 
Làm nhiệm vụ nào cũng cần tâm lý vững vàng, Ninh Thư lấy hơi hít sâu, khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. 
Luyện xong Ninh Thư mở mắt, cô vẫn hơi bồn chồn, lo lắng về nhiệm vụ tới đây. Thất bại không chỉ bị tước danh hiệu Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, mà còn nhân đôi ngưỡng điểm thăng cấp tiếp theo lên sáu triệu. 
Nghe con số thôi đã ngấp ngoải rồi. 
Khó lắm mới được thăng cấp, Ninh Thư mong nhiệm vụ này dễ thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.