Ninh Thư mang quyển hồi ký đến toà soạn lại gặp Phương Phỉ Phỉ. Phương Phỉ Phỉ mặc đồ năng động đeo máy ảnh trước ngực, khá bất ngờ khi thấy Ninh Thư, cô ta mỉm cười đúng mực: “Chào bác sĩ Chúc, không ngờ lại gặp chị ở đây.”
“Chúc Nghiên Thu bị thương đấy, cô đã thăm cậu ta chưa?” Chúc Nghiên Thu đang nằm viện, bác sĩ nói đi bộ sẽ hơi khập khiễng, chạy nhảy sẽ đau chân.
Một phần cũng do chiến trường không đủ điều kiện chữa.
Phương Phỉ Phỉ chỉ nhăn mày nhẹ, thất vọng: “Tôi không thăm anh ấy, tôi cảm thấy không cần thiết phải thăm. Dù chúng tôi từng yêu nhưng đau cũng có, tình cảm không quay lại như ngày đầu được. Thà chia tay, lưu lại ký ức đẹp trong nhau, còn hơn vừa yêu vừa nghi ngờ để rồi cãi vã.”
“Cô nói nghe hay quá.” Ninh Thư nhếch môi.
“Bác sĩ Chúc làm việc tiếp đi, tôi đi nộp ảnh đây.” Phương Phỉ Phỉ lắc chiếc máy ảnh.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Phương Phỉ Phỉ. Phương Phỉ Phỉ đá Chúc Nghiên Thu rồi. Chúc Nghiên Thu nằm một mình trong bệnh viện không có ai săn sóc.
Chúc Nghiên Thu chẳng còn gì, mặc dù Phương Phỉ Phỉ thích Chúc Nghiên Thu nhưng bị quá nhiều mối lo toan đời thực vướng bận.
Nếu Chúc Nghiên Thu của hôm nay đã thành công, chưa biết chừng Phương Phỉ Phỉ sẽ không chia tay.
Phương Phỉ Phỉ là người được ăn học, biết định hướng cho cuộc đời. Cô gái không bị ràng buộc bởi tư tưởng phụ nữ nấp sau đàn ông đều biết hoạch định cho cuộc sống.
Cô ta đã chia tay một cách phóng khoáng.
Chúc Nghiên Thu đáng đời lắm, nhưng Phương Phỉ Phỉ tưởng đã thoát khỏi Chúc Nghiên Thu thì hơi bị ngây thơ đấy. Chúc Nghiên Thu được chiều từ bé, cậu ta là kẻ giỏi ăn bám.
Cậu ta yêu Phương Phỉ Phỉ nhiều đến thế, vậy mà nay Phương Phỉ Phỉ bỏ rơi cậu. Cậu ta sẽ bám Phương Phỉ Phỉ như đỉa đói với danh nghĩa là yêu.
Ninh Thư đưa sách cho toà soạn rồi về ngay. Cô dẫn Chúc Tư Viễn vào viện thăm Chúc Nghiên Thu.
Chúc Nghiên Thu gầy sọp cả người, nằm co ro một bên giường không có ai chăm sóc. Chúc Nghiên Thu hôm nay nhụt chí, khác xa Chúc Nghiên Thu được mọi người tung hô, có cả tình yêu và danh vọng trong cốt truyện.
“Đó là thầy con, qua hỏi thăm thầy con đi.” Ninh Thư nhắc Chúc Tư Viễn: “Cậu ta không hoàn thành nghĩa vụ của một người thầy nhưng dẫu gì cũng cho con đến với cuộc đời. Con làm tròn phận con là được.”
“Thầy không thích con.” Chúc Tư Viễn bĩu môi.
Chúc Nghiên Thu nhìn thấy hai mẹ con đứng ở cửa, cậu ta để ý Chúc Tư Viễn, mấp máy môi gọi: “Tư Viễn.”
Chúc Tư Viễn chần chừ rồi vào trong. Ninh Thư không định vào, cô ra ngoài đợi.
Ninh Thư đợi Chúc Tư Viễn ngoài hành lang, Chúc Tư Viễn trở ra với biểu cảm là lạ, Ninh Thư hỏi: “Sao vậy con?”
Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư, ấp úng: “Thầy bảo con tìm một người tên Phương Phỉ Phỉ, bảo cô đó đến bệnh viện.”
Ninh Thư: …
Nằm đấy mà đợi, đợi xem có gặp Phương Phỉ Phỉ không nhé.
Giờ này mà Chúc Nghiên Thu vẫn chỉ biết một mình Phương Phỉ Phỉ, lại còn sai con tìm hộ.
Chúc Nghiên Thu ơi Chúc Nghiên Thu, cậu xác định cô đơn hết kiếp đi.
Thật ra Phương Phỉ Phỉ mới là người mang đến nỗi đau xé lòng cho Chúc Nghiên Thu nhất, bởi vì Chúc Nghiên Thu yêu Phương Phỉ Phỉ. Mức độ tình cảm bằng với Chúc Nghiên Thu sẵn sàng tổn thương Chúc Tố Nương.
“U đừng đau lòng, con sẽ hiếu thuận với u.” Chúc Tư Viễn thấy Ninh Thư im lặng, cậu vỗ ngực đảm bảo.
Ninh Thư ừ một tiếng: “U đợi Tư Viễn hiếu thuận.”
Cuốn hồi ký quân y của Ninh Thư bất ngờ nhận được phản hồi tích cực. Ninh Thư viết không hay nhưng do đất nước đang bị xâm lược, cần có gì đó kích thích lòng dân.
Nói chung đó là cái duyên.
Một quyển sách giúp nữ chiến sĩ quân y nổi tiếng.
Chúc Tố Nương không còn là người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Chúc Tố Nương có sự nghiệp, tuy không được đi học nhưng vẫn có tư tưởng tiên tiến.
“Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?” Giọng 2333 vang lên trong đầu.
Hình như lâu lắm rồi cô không nghe thấy giọng 2333.
“Có.”
Đầu Ninh Thư biêng biêng, lại mở mắt đã về không gian hệ thống. Căn phòng thân quen giúp Ninh Thư yên lòng.
Linh hồn cô dẻo dai hơn, cô sờ mặt, mặt cô đàn hồi như thạch.
“Xem kinh nghiệm lần này đi.” Ninh Thư nói với 2333.
“Có ngay.”
Giao diện thuộc tính hiện ra trước mặt Ninh Thư.
Số hiệu: 2333
Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)
Tuổi: 27
Điểm kinh nghiệm: 1.650.000 (+1.500.000)
Điểm linh hồn: 300
Điểm sinh mệnh: 71
Điểm trí tuệ: 170
Điểm hấp dẫn: 4
Điểm may mắn: 82
Điểm vũ lực: 102
Sức mạnh tinh thần: 120
Sức mạnh tín ngưỡng: 14 (+30)
Tư chất: 36
Công đức: 6 (+20)
Kỹ năng: Kỹ thuật bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Hiểu biết quản lý kinh doanh sơ cấp, Kỹ năng lập trình mật mã sơ cấp, Kỹ năng luật sư sơ cấp, Độc thuật sơ cấp
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợi
Đạo cụ: Hào quang Tỉnh táo, Hào quang Tin tưởng, Bùa hộ mệnh
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc)
Hoàn thành nguyện vọng của Chúc Tố Nương: Không muốn nhọc lòng vì nhà họ Chúc, muốn đưa con trai đi nơi khác tự lo cho cuộc sống.
Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được một triệu năm trăm nghìn kinh nghiệm, sáu mươi điểm thuộc tính, hai mươi điểm công đức, ba mươi điểm sức mạnh tín ngưỡng, một hào quang Cứu người bị thương.
Chuyến này thu hoạch nhiều quá, có sáu mươi điểm thuộc tính vậy điểm của cô tăng nhiều hơn rồi.
2333 mừng rỡ: “Chúc mừng cô, cô đã đạt ba triệu kinh nghiệm, đã có thể thăng cấp lên Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp. Cô có muốn thăng cấp không?”
“Có chứ, nhưng tôi có một câu muốn hỏi trước khi thăng cấp. Sau khi tôi thăng cấp hệ thống vẫn là cậu à?” Ninh Thư hỏi.
2333 trả lời ngay: “Tất nhiên là tôi rồi. Chúng ta đã bị ràng buộc, cô có trở thành Người thực thi nhiệm vụ Siêu cấp thì hệ thống vẫn là tôi nhé.”
Ninh Thư: Chán không buồn nói.
Tự nhiên chẳng có hứng thăng cấp.
“Cô có muốn thăng cấp không?” 2333 hỏi lại.
“Có.”
“Vui lòng đợi trong giây lát.” 2333 nói.
Ninh Thư đợi, cứ tưởng không gian hệ thống sẽ thay đổi, nào ngờ đợi một hồi chẳng thấy có sự thay đổi nào. Ninh Thư hỏi: “Xong chưa?”
“Đã hoàn tất.” 2333 trả lời.
“Xong rồi?” Ninh Thư trợn mắt.
2333 tỏ ra đương nhiên: “Xong rồi. Tôi đã sửa xong danh hiệu ở giao diện thuộc tính, hiện cô đã trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp rồi nha.”
Đậu má, sao lại chán đời thế nhỉ.