[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 571: Con dâu nuôi từ bé (14)




Lại nghe Ninh Thư nói Chúc Nghiên Thu không có tiền trả tiền khám làm Phương Phỉ Phỉ thắc mắc. Cô ta bần thần ngoài phòng bệnh một lúc, chỉnh lại quần áo rồi mới vào trong. 
Do cổ tay đau, mười ngón tay Chúc Nghiên Thu cũng sưng đau. Cậu gọi bác sĩ đến, bác sĩ kiểm tra không thấy vết thương ở tay nên chỉ nói nóng, đau là chuyện thường. 
Phương Phỉ Phỉ vào phòng thấy Chúc Nghiên Thu cứ nhìn tay mãi, cô hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?” 
Phương Phỉ Phỉ đến nên Chúc Nghiên Thu không còn nghĩ nhiều về cổ tay, hình như cơn đau ở cổ tay cũng đã biến mất, cậu trao cho Phương Phỉ Phỉ ánh mắt dịu dàng: “Em đến đó à.” 
Phương Phỉ Phỉ thưa vâng, rót nước cho Chúc Nghiên Thu, nghĩ và bảo: “Anh bị thương nặng thế này, hay là anh báo cho người nhà đến thăm đi.” 
Chúc Nghiên Thu đang uống nước, nghe vậy bị sặc: “Không cần đâu.” 
Phương Phỉ Phỉ ngạc nhiên: “Sao thế anh? Anh bị thương nặng thế này nên báo cho người nhà biết.” 
Chúc Nghiên Thu sẽ không báo cho người nhà. Nếu cậu báo, mẹ cậu sẽ không đến mà thay vào đó là Chúc Tố Nương đến thăm. Lỡ Chúc Tố Nương gặp Phương Phỉ Phỉ thì sao, lỡ Chúc Tố Nương lỡ mồm nói gì đó, Phương Phỉ Phỉ sẽ bỏ cậu mất. 
“Mẹ anh có tuổi rồi, đường xá xa xôi không lênh đênh trên thuyền được. Báo cho bà biết anh bị thương chỉ càng làm bà lo lắng nên không báo cho người nhà được.” Chúc Nghiên Thu giải thích rồi lại nắm tay Phương Phỉ Phỉ: “Đợi đến kỳ nghỉ anh sẽ đưa em về nhà.” 
Phương Phỉ Phỉ dỗi: “Ai muốn về nhà với anh. Mà em còn không biết nhà anh thế nào đâu?” 
Chúc Nghiên Thu chau mày buồn bã, kể chuyện gia đình cho Phương Phỉ Phỉ nghe: “Bố anh là tú tài cuối đời nhà Thanh, không theo con đường làm quan và mở quán kinh doanh nhưng ông qua đời rồi. Cả nhà anh nhờ vào mình mẹ anh chèo chống nên anh mới không muốn nói chuyện anh bị thương cho mẹ biết. Bà ở nhà một mình không đến thăm anh được, bà sẽ lo lắm cho xem.” 
Chúc Nghiên Thu bỏ qua Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn, cũng không dám kể chuyện họ Chúc đã suy bại. 
Phương Phỉ Phỉ mỉm cười, gật đầu: “Cũng đúng, không nên để mẹ già lo lắng.” 
Ninh Thư nào biết câu chuyện Chúc Nghiên Thu đã kể. Cô mang giấy kê khai viện phí đưa cho Phương Phỉ Phỉ: “Bác sĩ nói bệnh nhân vẫn cần nằm viện quan sát một thời gian, vui lòng thanh toán khoản tiền này.” 
Phương Phỉ Phỉ nhăn mặt, hỏi Ninh Thư: “Bao nhiêu thế chị?” 
“Hai đồng bạc.” Ninh Thư nói: “Thuốc hạ sốt mà bệnh nhân dùng là thuốc Tây nên khá đắt, cô nộp trước một phần đi.” 
Ninh Thư dứt lời, phòng bệnh lặng như tờ, Ninh Thư chỉ đứng đó nhìn cả hai. 
Vẫn là Chúc Nghiên Thu nói trước: “Phỉ Phỉ, em nộp tiền giúp anh được không? Đợi anh khoẻ rồi anh sẽ nhắn mẹ gửi tiền cho anh.” 
Ninh Thư liếc xéo, mẹ cậu thăng thiên rồi, thuê bà đồng gọi hồn cũng tốn kém lắm. 
Phương Phỉ Phỉ nói: “Mới nộp năm đồng nên em cũng chẳng còn mấy nữa, không đủ hai đồng. Để em về vay bạn vậy.” 
“Khuất thêm mấy ngày được không chị?” Phương Phỉ Phỉ hỏi Ninh Thư: “Em không cầm đủ tiền.” 
Ninh Thư thấy Phương Phỉ Phỉ giữ chiếc ví xinh, cô nghĩ Phương Phỉ Phỉ có đủ hai đồng nhưng không muốn trả. 
Ninh Thư nhếch môi: “Chuyện này cần hỏi bác sĩ xem sao, tôi không quyết được. Nếu không đóng tiền vậy bệnh nhân phải xuất viện.” 
Giây phút này Chúc Nghiên Thu mới được cảm nhận sâu sắc thế nào là nghèo, cậu ta thầm đay nghiến Chúc Nghiên Thu. Nếu Chúc Tố Nương gửi tiền cho cậu đã không có tình huống lúng túng này. 
Chúc Nghiên Thu lúng túng đổ mồ hôi lưng, vết thương cũng đau hơn nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Thế em vay tiền đi, rồi anh sẽ trả.” 
Phương Phỉ Phỉ vâng dạ, cô nói: “Em về trường vay bạn.” Phương Phỉ Phỉ lại nói với Ninh Thư: “Chị cho em khất mấy hôm với ạ.” 
Phương Phỉ Phỉ nói rồi ra về. 
Chúc Nghiên Thu thở phào, cậu chưa từng khổ sở thế này, một xu làm khó hảo hán. 
Cậu chưa từng lo lắng về tiền bạc, hết tiền gửi điện báo về nhà sẽ có ngay. Nhưng dạo này gửi điện báo là vô ích, cũng nửa năm rồi cậu không nhận được hồi âm từ người nhà. 
Lúc trước còn chút tiền vẫn sống tạm được nhưng nay thì không. Chúc Nghiên Thu không biết xuất viện rồi cậu phải kiếm đâu ra tiền. 
Chúc Nghiên Thu nghiến răng, cậu phải về nhà thôi. Ở nhà bị làm sao mà không gửi tiền cho cậu? Mỗi lần vay tiền Phương Phỉ Phỉ làm cậu khó chịu lắm, cậu không muốn chuyện tình cảm bị ảnh hưởng bởi tiền. 
Tiền ơi là tiền, Chúc Nghiên Thu cực kỳ oán thán Chúc Tố Nương. 
Nhìn khuôn mặt lúc thì buồn, lúc thì oán, lúc lại nhăn nhó, lo lắng của Chúc Nghiên Thu mà Ninh Thư cười thầm trong bụng. Cho cậu biết thế nào là công tử nhà nghèo đấy. 
Lâu nay chỉ mình Chúc Tố Nương chịu khổ, hai mẹ con cậu ta nào có biết khổ là gì. 
Cũng tại Chúc Tố Nương ngốc, Chúc Nghiên Thu xin là đưa tiền. Hồi đầu Chúc Nghiên Thu còn lấy lý do này kia để xin tiền, sau huỵch toẹt luôn hết tiền, không cần bịa lý do nữa. 
Tất cả do chiều sinh hư, vậy nên không được chiều đàn ông, càng chiều càng khốn nạn. 
Chúc Nghiên Thu buồn lắm, thấy y tá thái độ tối đứng đó nhìn mình, cậu ta bùng cơn giận, quát: “Cô đứng đấy làm gì, tôi không cần cô chăm sóc.” 
Đi đi cho khuất mắt giùm, Chúc Nghiên Thu hò hét trong lòng. 
Ninh Thư: →_→ 
Cái thể loại gì vậy, trông có giống con chó hoang cùng đường dứt dậu không cơ chứ. 
Ninh Thư tỉnh bơ: “Tôi đứng đây đợi dọn đồ hộ cậu.” 
“Dọn cái gì?” Chúc Nghiên Thu nhăn mày. 
“Cậu không có hai đồng để trả viện phí, tôi thấy cậu sắp xuất viện rồi.” Ninh Thư khẳng định. 
Chúc Nghiên Thu giật thót nhưng vẫn mạnh miẹng: “Tôi đã khỏi bệnh đâu sao xuất viện được, hơn nữa chắc chắn bạn gái tôi sẽ vay được tiền.” 
Chúc Nghiên Thu bị coi thường vừa giận vừa cay nhưng cũng lo lắm. Cậu cũng không dám chắc Phương Phỉ Phỉ vay được tiền. 
Mình sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện sao? 
Chúc Nghiên Thu càng thêm hận kẻ cướp đồ của cậu, chỉ chừa lại cho cậu mỗi cái quần lót. Chúc Nghiên Thu tiếc chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ nhất, đó là vinh quang, là món đồ đắt nhất trên người cậu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.