[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 570: Con dâu nuôi từ bé (13)




Mấy hôm nay Chúc Tư Viễn cứ âu sầu, ủ rũ, Ninh Thư biết vì chuyện của bố nó nên cũng không nói gì. 
Tan lớp tập huấn quân y, Ninh Thư lại tạt qua bệnh viện. Cô rót nước mang cho y tá trưởng: “Chị có đang bận không ạ?” 
Y tá trưởng là một phụ nữ hơn bốn mươi, bà ta không mặn mà với Ninh Thư: “Tôi không bận.” 
“Em nghe nói con trai chị đang học đại học, tương lai xán lạn lắm.” Ninh Thư trò chuyện: “Con em hãng còn nhỏ mà thời buổi loạn lạc, không biết mai này sẽ thế nào.” 
Ninh Thư hoe đôi mắt: “Chồng em đi học xa nhưng biệt tăm biệt tích lâu lắm rồi. Em nghi anh ấy đã chết mà ở quê loạn quá nên đưa con đến Thượng Hải tránh loạn, tiện đây cũng tìm thầy nó.” 
Ninh Thư lại kể lể về cuộc đời theo cách đáng thương nhất có thể, y tá trưởng vừa nghe vừa an ủi Ninh Thư. 
Thân thế đáng thương của Chúc Tư Viễn đã được truyền miệng giữa các bác sĩ và y tá như thế. Người lắm điều không còn tìm Chúc Tư Viễn tọc mạch, thay vào đó sẽ cho Chúc Tư Viễn cái này cái kia chẳng đáng bao tiền. 
Ninh Thư chưa muốn Chúc Nghiên Thu biết về hai mẹ con cô, biết rồi chỉ rước phiền phức, có khi còn muốn đuổi bọn cô khỏi Thượng Hải. Cô đang bận học nghề y tá, cô phải kiến công lập nghiệp trên chiến trường. 
Chúc Nghiên Thu coi thường Chúc Tố Nương mà? Ninh Thư sẽ đưa Chúc Tố Nương trở thành người được ngợi ca. 
Ninh Thư bê chậu nước vào phòng bệnh, hỏi Chúc Nghiên Thu: “Hôm nay cảm thấy thế nào?” 
Chúc Nghiên Thu thấy là Ninh Thư, sầm mặt: “Đỡ hơn nhiều rồi.” 
Ninh Thư đặt chậu nước xuống, chỉnh lại chăn cho Chúc Nghiên Thu rồi vắt khăn, lau tay lau mặt cho cậu ta. Chúc Nghiên Thu thấy Ninh Thư đã nhẹ tay nhẹ chân, cậu ta hỏi về khẩu trang Ninh Thư đeo: “Sao lúc nào cô cũng đeo khẩu trang thế?” 
Chúc Nghiên Thu nhìn kỹ Ninh Thư, cậu cứ quen quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. 
Chúc Nghiên Thu không liên tưởng đến Chúc Tố Nương. Cậu ta tin Chúc Tố Nương biết làm đậu, còn trở thành y tá thì chỉ có ba chữ không bao giờ. 
Hơn nữa Chúc Tố Nương đang ở quê chứ không phải Thượng Hải. Song nghĩ đến Chúc Tố Nương làm cậu ta lại phẫn nộ cực kỳ. Chúc Tố Nương không gửi điện báo cho cậu, không gửi tiền cho cậu. Cậu gửi điện báo về nhà cũng không có ai trả lời cậu. 
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? 
Chúc Nghiên Thu quyết định khi nào lành lặn sẽ về thăm quê. Cậu hết tiền rồi, cậu phải về nhà lấy tiền. 
Ninh Thư không trả lời, cô lau tay cho Chúc Nghiên Thu bằng nước ấm. Khăn lau qua cổ tay, Chúc Nghiên Thu bị nhói đau rụt ngay tay về. Kiểm tra không có vết gì ở cổ tay mà không hiểu sao lại đau. 
“Cô làm gì thế?” Chúc Nghiên Thu hét vào mặt Ninh Thư, xem đi xem lại cổ tay vẫn chỉ thấy nhói đau chứ không thấy vết thương hay chảy máu. 
Ninh Thư tỏ ra khó hiểu, cạn lời: “Tôi có làm gì đâu? Não cậu có vấn đề à?” 
Chúc Nghiên Thu chau mày: ”Tôi không cần cô lau hộ, tôi muốn đổi y tá.” 
Ninh Thư lại lau tay kia cho Chúc Nghiên Thu: “Bệnh viên thiếu người, tôi lau nốt tay này cho cậu rồi đi. Cậu đã muốn đổi vậy tôi sẽ bảo y tá khác chăm sóc cậu. Cậu thật kỳ lạ, tôi chưa gặp thanh niên nào lạ lùng như cậu.” 
“Ái…” Chúc Nghiên Thu hất tay Ninh Thư, cậu lại cảm thấy nơi cổ tay bị y tá lau nhói đau, rấm rứt trong da rất đau. 
Ninh Thư ghét Chúc Nghiên Thu ra mặt, vứt khăn vào chậu rồi bưng ra ngoài, trước khi đi còn lẩm nhẩm: “Lau cái tay cũng kêu đau, nghĩ mình là công tử chắc, làm mình làm mẩy.” 
Chúc Nghiên Thu giận tím mặt, vung vẩy tay nhưng cổ tay vẫn cứ đau. Cơn đau chạy từ cổ tay lên ngón tay làm cậu buốt cực kỳ. 
Ninh Thư ra ngoài lại gặp Phương Phỉ Phỉ đến thăm Chúc Nghiên Thu. Phương Phỉ Phỉ mặc váy nỉ liền, đeo khăn quàng cổ màu đỏ tôn lên làn da hồng hào. 
Hai người đi ngang qua nhau, Phương Phỉ Phỉ ngoảnh lại gọi Ninh Thư: “Chị y tá đợi đã.” 
Ninh Thư bưng chậu nhìn Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ chần chừ: “Bao lâu thì bệnh của Nghiên Thu, à của người trong phòng mới khỏi thế chị?” 
Ninh Thư trả lời cho có: “Chuyện đó còn phải dựa vào tốc độ hồi phục của bệnh nhân, không nói trước được.” 
Phương Phỉ Phỉ nhăn mày, hỏi thẳng: “Thế cho đến lúc xuất viện còn cần bao nhiêu tiền nữa ạ?” 
Ninh Thư giật mình nhìn Phương Phỉ Phỉ xinh đẹp, Phương Phỉ Phỉ định trả tiền viện phí cho Chúc Nghiên Thu? 
“Tôi cũng không biết, con số cụ thể cần hỏi bác sĩ mới rõ. Nhưng mà gãy chân cần ba tháng hồi phục, vết thương của cậu ta không lành trong nay mai, cần thời gian điều dưỡng.” Ninh Thư chớp mắt bà tám: “Tôi nghe nói cậu ta là con nhà giàu, đâu có bủn xỉn chút tiền viện đó.” 
Phương Phỉ Phỉ nhìn Ninh Thư: “Sao chị biết anh ấy là con nhà giàu?” 
“Đeo đồng hồ một nghìn đồng bạc chẳng phải con nhà giàu thì gì. Nhưng theo tôi thấy cậu ta cũng không có tiền đâu. Lần trước cô cậu đi biểu tình bị thương nhập viện, cậu ta cũng không có tiền trả.” 
Ninh Thư rất lắm điều làm Phương Phỉ Phỉ xụ mặt, trả lời qua loa mấy câu rồi đi. 
Ninh Thư mỉm cười, Chúc Nghiên Thu ăn tiêu bằng tiền mồ hôi nước mắt của Chúc Tố Nương. Tình yêu của cô cậu hình thành từ tiền của Chúc Tố Nương, nay bảo cô cậu trả năm đồng bạc đã lung lay tình cảm. 
Mỗi lần gửi tiền Chúc Tố Nương toàn gửi hai mươi đồng đại dương. Thử hỏi cô ấy đã bán bao nhiêu cái đậu mới tích được nhiều tiền thế? 
Nhà Phương Phỉ Phỉ cũng gọi là có điều kiện, có tiền cho con gái đi học nhưng chưa đến mức giàu có. Nếu không cần Phương Phỉ Phỉ bỏ năm đồng bạc, Phương Phỉ Phỉ đã không rối rắm như nay. 
Chúc Nghiên Thu tỏ ra lắm tiền nhiều của với Phương Phỉ Phỉ, bản thân thần thái của Chúc Nghiên Thu cũng cho thấy là người giàu. 
Chúc Nghiên Thu chưa từng kể chuyện gia đình cho Phương Phỉ Phỉ nghe. Cậu ta lừa Phương Phỉ Phỉ chuyện đã có vợ con. Cậu ta nghĩ lừa được bao lâu cứ lừa, cậu ta muốn ở bên cô bạn gái càng lâu càng tốt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.