(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 679: Ăn gà PUBG phiên bản tu tiên (Hạ)




Editor: Đào Tử
_________________________________
"Là ai ở sau lưng giả thần giả quỷ?"
Trong đám người truyền ra một tiếng gào thét chất vấn.
Những người khác cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng bọn họ giận mà không dám nói gì.
Dễ như trở bàn tay giam cầm hệ thống thiên phú của người tiến vào bí cảnh, để bọn họ thành người bình thường, loại thủ đoạn này chỉ có thần tiên có thể làm được nhỉ?
Ngọc Cẩn chân nhân cụp mí mắt, lạnh lùng nói: "Tên Thẩm Hồng đó cũng làm được."
Chàng ta tại nơi cực hàn đối phó tông môn các phái như thế, thậm chí Ngọc Cẩn chân nhân hoài nghi biến cố bí cảnh Lật Sơn chính là Thẩm Hồng đùa ác. Nhưng lý trí của y vẫn còn, cũng rõ ràng Thẩm Hồng không có động cơ làm như thế, đọc nhanh như gió xem hết nội dung còn lại.
Lúc này, y nghe được Phượng Tố Ngôn lầu bầu một câu.
"Cái này cmn không phải là ăn gà à?"
Ngọc Cẩn chân nhân nghi ngờ nhìn đồ đệ: "Cái gì ăn gà?"
Phượng Tố Ngôn lanh trí lập tức nghĩ ra lí do thoái thác thích hợp.
"Ăn gà chính là một loại trò chơi rất cổ. Quy tắc trò chơi là đưa một trăm người đến một cái đảo nhỏ tách biệt, khắp đảo nhỏ sẽ đặt các loại vũ khí. Một trăm người dùng những vũ khí này chém giết lẫn nhau, thành viên đội ngũ sống sau cùng chính là người thắng."
Thiếu niên Vân Xung nói: "Nghe giống như là một ít trò chơi của quý tộc."
Xem đấu thú giết người làm vui.
Thiếu niên Thích Thủy thì hỏi: "Nhưng nếu như một trăm người đều không động thủ thì sao?"
Sân bãi như thế, mọi người nước giếng không phạm nước sông, chẳng phải tất cả mọi người có thể còn sống sót hết?
Bùi Diệp nói: "Nếu như vậy trò chơi sẽ không thú vị, hẳn là sẽ có tính cưỡng chế để người ta nội đấu?"


Phượng Tố Ngôn gật đầu: "Cách một đoạn thời gian sẽ phóng thích khí độc, phạm vi khu vực an toàn sẽ thu nhỏ."
Bùi Diệp nhìn phong thư nói: "Gần giống với miêu tả bên trên."
Dựa theo quy tắc rèn luyện trên phong thư miêu tả, một trăm người trên phi thuyền có thể dùng diều hâu đáp xuống những nơi khác nhau, tìm kiếm pháp khí rải rác trên mặt, công kích chém giết lẫn nhau. Đội ngũ trụ lại sau cùng có thể sưu tập được pháp khí, thiên tài địa bảo mang ra bí cảnh.
Phượng Tố Ngôn nghe xong hít một hơi lạnh.
"Cái này không phải là giết gần hết à?"
Dựa theo quy củ trước đó, mỗi người tiến vào bí cảnh Lật Sơn đều có thể thu được một chút cơ duyên chỗ tốt, tương đương với "Cùng hưởng ân huệ".
Hiện tại quy củ lại là người sống cuối cùng độc chiếm lợi ích.
Tuy rằng chỗ tốt nhiều, nhưng tính nguy hiểm cũng lớn, còn rất bị người ta đố kỵ.
Vì những cơ duyên này, dù cho không có "Vòng độc", những người này cũng sẽ chém giết lẫn nhau.
Bùi Diệp nói: "Ta lại cảm thấy không có đơn giản như vậy."
Trò chơi ăn gà phổ thông, chẳng qua là khoác vỏ ngoài tu tiên, đây cũng quá thiếu sự sáng tạo.
Nếu đơn giản như vậy, Thẩm Hồng cũng sẽ không đặc biệt chạy tới một chuyến nhắc nhở bọn họ.
Cuối trang giấy còn nói sẽ có "Bất ngờ" khác.
Những người khác trong khoang thuyền cũng hiểu được, ánh mắt nhìn về phía nhau mang theo ác ý và tính toán.
Lúc này, Bùi Diệp lại đưa tay tiếp được một tờ giấy.
Trên đó viết tên năm người Bùi Diệp.
Phía dưới tên còn có một hàng chữ.
Bùi Diệp xem hết chậc một tiếng.
"Trò chơi này thật đúng là có ý xấu..."
Người cùng đội ngũ dưới tình huống bình thường không cách nào công kích lẫn nhau, nhưng cũng không phải để bọn họ hợp tác lẫn nhau, bởi vì còn có "Tình huống không bình thường". Lòng người khó dò, nếu có người tham lam áp đảo lý trí, vì độc chiếm tất cả chỗ tốt, rất có khả năng đâm đao phía sau đồng đội.
Bọn họ không chỉ phải phòng bị kẻ địch, còn phải phòng bị người cùng đội ngũ.
Nhưng ——
Quy tắc chỉ đơn giản như vậy sao?
Bùi Diệp đưa tay tiếp nhận một con pháp khí diều hâu, dựa theo chỉ thị để nó lên trên lưng.
Sách hướng dẫn sử dụng rất kỹ càng.
Phượng Tố Ngôn thay đổi thấp thỏm ban đầu, vẻ mặt mang theo một chút cổ quái không thể nói rõ.
"Không có pháp khí, không cách nào ngự kiếm, chúng ta liền cõng đồ vật không rõ như thế nhảy xuống?"
Thích Thủy chưa hề phát hiện hóa ra mình còn có một chút sợ độ cao.

Bùi Diệp nói: "Có vẻ vậy."
Vân Xung Thái tử vẻ mặt đau khổ nói: "Sư tôn, chúng ta không nhảy được không?"
"Không được!" Bùi Diệp hỏi ngược lại, "Không nhảy chậm trễ chính sự, có gì không nhảy được?"
Phạm vi bí cảnh Lật Sơn lớn hơn trong tưởng tượng, thay vì nói là một bí cảnh nhỏ, chẳng bằng nói là một đảo quốc.
Khi phi thuyền đến rìa bờ biển của đảo nhỏ, màn ngăn cách của phi thuyền phút chốc mở ra, gió mãnh liệt phất qua mặt.
Vân Xung trọng tâm bất ổn, suýt nữa bị thổi ngã.
Bùi Diệp đưa tay kéo một cái.
"Sư tôn —— "
Khuôn mặt nhỏ của thiếu niên càng trắng hơn.
Bùi Diệp đang định mở miệng, phi thuyền vang lên một giọng nói không có tình cảm.
【 Các vị tu sĩ xin chú ý, cảm tạ các bạn lựa chọn chuyến bay phi thuyền '4848438', mục đích của chúng ta chính là đại lục trung tâm bí cảnh Lật Sơn. Tại mảnh đại lục này, các vị có thể công kích bất kỳ người nào trừ đồng đội. Ở chỗ này, các bạn chỉ cần chú ý hai điểm —— tin tưởng đồng đội các bạn, chất vấn hết thảy mọi người ngoài bản thân —— người thắng sau cùng sẽ đạt được ngôi báu chí cao vô thượng. 】
【 Hiện tại, các bạn có thể bắt đầu lựa chọn điểm tiếp đất rồi. 】
【 Hy vọng chuyến này có thể lưu lại cho các bạn hồi ức tốt đẹp. 】
Tất cả mọi người không hề động, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm những người khác.
Bùi Diệp quay đầu hỏi thăm những người khác.
"Nhớ kỹ diều hâu dùng như thế nào rồi chứ?"
Mọi người gật đầu.
Bùi Diệp nói: "Vậy thì đi thôi, dù sao đáp xuống chỗ nào đều như nhau."
Giết sạch tất cả đối thủ là OK.
Dứt lời, Bùi Diệp thả người nhảy xuống phi thuyền.
Bóng lưng dứt khoát, động tác gọn gàng linh hoạt, không có chút dây dưa dài dòng.
Người thứ hai nhảy xuống chính là Ngọc Cẩn chân nhân.
Thiếu niên Thích Thủy bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo hai vị chân nhân.
Dầu gì chính là ngã chết, sớm kết thúc bí cảnh Lật Sơn mà thôi.
Thiếu niên Vân Xung ôm cột buồm hai chân phát run, không dám nhìn xuống ba người đã nhảy.
Phượng Tố Ngôn nhìn Bùi Diệp đã biến mất rồi nhìn thiếu niên Vân Xung.
Nói thầm câu "Sư nợ đồ trả", lôi kéo tay thiếu niên Vân Xung nhảy xuống.

Tiếng thét chói tai của thiếu niên Vân Xung dần dần đi xa.
Trong khoang thuyền còn lại chín mươi lăm người nhìn nhau, không biết nên nhảy hay là không nên nhảy.
Sau đó bọn họ nhanh chóng biết hẳn nên nhảy.
Bởi vì phi thuyền đạt tới trạm cuối cùng sẽ hất toàn bộ bọn họ xuống thuyền.
Đến lúc đó chính là chín mươi lăm người hỗn chiến, mà tản ra nhảy xuống tỉ lệ sinh tồn lớn hơn chút.
Bùi Diệp bên này vững vàng đáp xuống đá ngầm bên bờ biển, mà Ngọc Cẩn chân nhân rơi vào trong phạm vi cách cô ngàn mét, trong chốc lát liền thuận lợi hội hợp.
"Ngọc Cẩn sư đệ có chút chậm nha."
Đợi Ngọc Cẩn chân nhân đứng dậy cởi diều hâu, phát hiện Bùi Diệp đã ngự kiếm chạy đến.
Đó là một thanh pháp khí bình thường bốn sao cấp R, không tính là tốt nhưng cũng không kém.
Chí ít tốt hơn thanh "Kiếm sắt mẻ" của Hàm Ngư sư tỷ quá nhiều.
"Hàm Ngư sư tỷ có thể sử dụng hệ thống thiên phú điều động linh lực ư?"
Bùi Diệp nhảy xuống kiếm, thu hồi kiếm.
"Không thể! Tỷ phát hiện một điều rất vô lại."
Vì sao nói như vậy?
Bất luận là ngự kiếm hay là sử dụng thuật pháp đều cần điều động linh lực, linh lực của bọn họ bị chặn, không cách nào điều động.
Nhưng pháp khí tản mạn khắp nơi, mỗi một pháp khí đều tự mang một chút linh lực.
Nói cách khác, nếu như linh lực trong pháp khí sử dụng hết, bọn họ sẽ không thể ngự kiếm, chỉ có thể dùng hai cái đùi.
"Chúng ta đi tìm ba đứa trẻ trước, tuy rằng địa phương này không có tu sĩ khác, nhưng không biết chừng có nguy hiểm khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.