Editor: Đào Tử (Ăn cắp cũng biết nhục giùm, xóa tên edit cho bỏ ghét vì bị chửi à)
______________________________
Nhìn Ngọc Cẩn chân nhân bản thiếu niên, Bùi Diệp đưa ra một nghi vấn.
"Ngọc Cẩn sư đệ, đệ nói xem ban đầu tướng mạo chúng ta cũng không giống vượt qua một trăm tuổi, vì sao còn phải dùng linh đan?"
Đây là một thế giới có thể tu luyện, vách quan tài khoa học sớm đóng đinh rồi, căn bản không thể dùng tướng mạo phán đoán tuổi tác.
Ví như bộ dạng ban đầu của Ngọc Cẩn chân nhân, trông cũng chỉ là thanh niên hai lăm hai sáu.
Ai có thể nghĩ tới tuổi tác chân thực của y đã dùng "Trăm" làm đơn vị?
Đợi Ngọc Cẩn chân nhân thức tỉnh ký ức thời kỳ Thượng Cổ, hoán đổi thân phận chính Ma Đế, tuổi tác chân thực càng không thể đong đếm.
Bùi Diệp cảm thấy hành vi bọn họ dùng "Giảm cốt đan" căn bản không có ý nghĩa.
Sau khi Ngọc Cẩn chân nhân cải lão hoàn đồng, thanh âm cũng thêm mấy phần trong trẻo: "Dù sao hai ta cũng là chân nhân của Lăng Tiêu tông, lúc trước cũng lộ mặt trước bách tính, khó đảm bảo hôm nay không có người nhận ra chúng ta. Cọc chuyện xấu này nếu lan truyền ra ngoài, có hại cho thanh danh Lăng Tiêu tông."
Bùi Diệp không nói nói: "Nếu vậy, chúng ta ngụy trang dịch dung cũng được."
Tướng mạo trẻ đi có tác dụng gì?
Con hàng này cũng không sợ có người đồn nói Ngọc Cẩn chân nhân Lăng Tiêu tông có con riêng?
Ngọc Cẩn chân nhân: "..."
Y có thể nói y khinh thường dùng thủ đoạn ngụy trang thấp kém như dịch dung sao?
Cũng chỉ lừa gạt được nhục nhãn phàm thai, tu sĩ có chút năng lực đều có thể nhìn thấu...
Mà linh đan đại tông sư luyện chế có thể chân chính sửa chữa cốt linh, lẫn lộn tuổi tác chân thực.
Có đan dược giảm cốt tốt như vậy, còn muốn dịch dung ngụy trang làm gì?
Nhưng y không giỏi ăn nói, phàm là không muốn trả lời, hết thảy dùng trầm mặc lành lạnh ứng phó.
Ngọc Cẩn chân nhân bản thiếu niên bấm kiếm quyết.
Một thanh phi kiếm tuyết trắng xuất hiện, y ngự kiếm phi hành, để lại cho đám người một khoảng lặng lành lạnh, bóng lưng tiên khí phiêu phiêu.
Bùi Diệp thấy không thú vị chậc một tiếng.
Tay trái mang theo đại đồ đệ chính quy Vân Xung Thái tử, tay phải xách Phượng Tố Ngôn bị Ngọc Cẩn chân nhân bỏ quên.
Không quên nói một câu "Đuổi theo" với Thích Thủy, gọi ra chuôi "Kiếm sắt mẻ", nhanh chóng đuổi kịp Ngọc Cẩn chân nhân sắp không còn bóng.
"Đồ đệ của đệ, đón nè!"
Bùi Diệp dưới ánh mắt hoảng sợ của Phượng Tố Ngôn, ném cô cho Ngọc Cẩn chân nhân.
Ngọc Cẩn chân nhân bản thiếu niên đưa tay tiếp nhận Phượng Tố Ngôn bị bạo lực thảy qua tại mấy ngàn thước trên không.
"Hàm Ngư sư tỷ!"
Bùi Diệp nói: "Úi, Ngọc Cẩn sư đệ nổi giận à?"
Phượng Tố Ngôn che trái tim nhỏ chưa tỉnh hồn, mặt mày tái mét nói: "Nếu sư tôn đón hụt, đây đã thành tai nạn trên không."
Bùi Diệp cười nói: "Ai khi còn bé không bị gia trưởng thảy lên cao chứ? Giả sử sư tôn con không hứng được con, bộ ta có thể để con té chết?"
Trưởng bối gấu điên chơi đùa với trẻ con không phải thao tác cơ sở sao?
Phượng Tố Ngôn: "..."
Làm sao bây giờ?
Cô càng đồng tình với đồ đệ chính quy Thái tử Vân Xung của Hàm Ngư sư bá.
Hàm Ngư sư bá chơi sư điệt còn không khách khí như thế, chẳng phải chơi đồ đệ càng thêm mặn mà không kiêng kị?
Đáp án là khẳng định.
Lúc này, sư tôn thanh bản thiếu niên nói: "Nín hơi ngưng thần!"
Sắp xuyên qua vòng xoáy mây mù, tiến vào bí cảnh Lật Sơn.
Tiến vào bí cảnh sẽ có một lúc mất trọng lượng và choáng váng, không chuẩn bị tâm lý rất dễ tăng thêm cảm giác khó chịu.
Trừ Phượng Tố Ngôn và Vân Xung Thái tử, ba người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có kinh nghiệm.
Nhưng ——
Kinh nghiệm cũng không phải lúc nào cũng áp dụng được.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, đám người xuyên qua vòng xoáy mây mù liền sẽ đi vào một lối vào bí cảnh, sau đó bắt đầu thăm dò bí cảnh.
Lúc này hoàn toàn không giống.
Ngay cả đại lão lãnh đạm như Ngọc Cẩn chân nhân cũng không nhịn được sầm mặt lại.
"Đây chính là 'Biến số không thể khống chế' tên Thẩm Hồng kia nói?"
Phượng Tố Ngôn qua một giây mới thích ứng cảm giác khó chịu xuyên qua vòng xoáy mây mù, vừa mở mắt liền phát hiện quanh mình có chút chen chúc.
Mảnh không gian này tụ tập rất nhiều người, phóng tầm mắt nhìn đều là tu sĩ có được tư cách vào bí cảnh Lật Sơn.
Thậm chí cô nhìn thấy Quận chúa điêu ngoa sắc mặt có chút kém cỏi ở một góc, còn có đích tỷ hờ.
Sao mọi người đều bị truyền tống đến cùng một chỗ?
Chẳng lẽ mở màn chính là trăm người hỗn chiến?
Phượng Tố Ngôn cảm thấy lòng hơi trầm xuống.
Thế cục này gây bất lợi cho cô.
"Sư tôn —— Hàm Ngư sư bá bọn họ đâu?"
May mắn, thiếu niên áo trắng (sư tôn hờ) bên tay phải vẫn còn, giúp cô ăn viên thuốc an thần.
Ngọc Cẩn chân nhân lạnh lùng nói: "Bọn họ ở bên kia.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
"Sư đệ!"
Bùi Diệp mang theo Vân Xung, hai người đáp xuống cùng một chỗ.
Thích Thủy đến chậm một hồi, nhưng cũng rơi vào đất trống cách bọn họ mấy bước.
Năm người không tách ra là chuyện tốt, nhưng tình thế trước mắt trông không thích hợp.
"Đây là chuyện gì?"
Ngọc Cẩn chân nhân và Phượng Tố Ngôn chen qua đám người, hội hợp cùng ba người Bùi Diệp.
Bùi Diệp nói: "Chúng ta đang trên trời."
Ngọc Cẩn chân nhân lắc đầu nói: "Không phải chỉ cái này, tỷ không có phát hiện chúng ta đều không thể sử dụng hệ thống thiên phú sao?"
Được y nhắc nhở, sắc mặt Vân Xung và Thích Thủy cũng thay đổi cả.
Bọn họ vẫn có thể nhìn thấy hệ thống thiên phú, nhưng lại không cách nào sử dụng dù là một thuật pháp.
Ngọc Cẩn chân nhân giơ pháp kiếm trong tay nghiêm túc nói: "Pháp kiếm đệ luyện hóa lúc trước cũng không thể liên hệ."
Thay vì nói là pháp kiếm hư mất, chẳng bằng nói liên hệ thần kỳ giữa tu sĩ và pháp kiếm bị ngăn cản.
Ngay cả đại lão như Ngọc Cẩn chân nhân đều như thế, hai vãn bối Thích Thủy tự nhiên cũng tránh không được, càng đừng nói đến tuyển thủ khác trong bí cảnh.
Tất cả mọi người giống như là bị cấm năng lực, chặn pháp khí, tề tụ tại một chiếc phi thuyền gỗ to lớn trên dưới hai tầng.
Bùi Diệp đẩy cửa buồng nhỏ, đi đến boong tàu.
Ánh nắng vàng tươi trên không bí cảnh trút xuống.
Hai bên phi thuyền lắp một đôi cánh gỗ lớn, thân thuyền khắc hoạ vô số phù văn khinh thân phi hành.
Chiếc phi thuyền này tốc độ di chuyển không nhanh, nhưng độ cao phi hành lại khá khả quan, đứng ở mép boong tàu có thể nhìn thấy biển mây trắng phía dưới.
Những người khác bị biến cố này làm bối rối loạn lên.
Trong khoang thuyền là một mảnh tranh luận mắng chửi.
Nghe động tĩnh của bọn họ, dường như mỗi người đều bị bố trí một loại bảo hộ cách ly.
Không cách nào công kích những người khác cũng sẽ không bị những người khác tổn thương.
Chỉ có thể chửi miệng phát tiết sợ hãi mất đi hệ thống thiên phú.
Bọn họ càng muốn biết ——
Chiếc thuyền này muốn dẫn bọn họ bay đến chỗ nào?
Ngọc Cẩn chân nhân hỏi Bùi Diệp: "Hàm Ngư sư tỷ không hoảng hốt?"
Bùi Diệp nói: "Ta vội cái gì? Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đi được tới đâu hay tới đó chứ sao. Nếu bí cảnh Lật Sơn lấy rèn luyện làm chủ, kiểu gì cũng sẽ nói cho chúng ta biết quy tắc lịch luyện. Ta tiến vào bí cảnh lâu như vậy cũng không có cảm giác được sát khí, điều này nói rõ chúng ta tạm thời không có nguy hiểm."
Yên lặng theo dõi diễn biến đi.
Ngọc Cẩn chân nhân mím môi thật chặt, nhíu chặt lông mày.
Y không thích loại cảm giác này.
Bùi Diệp cũng cảm giác được Ngọc Cẩn chân nhân và bọn người Thích Thủy nôn nóng —— Sự tồn tại của hệ thống thiên phú đối với bọn họ mà nói chính là không khí, nước, đồ ăn, một khi mất đi, loại cảm giác hụt hẫng mãnh liệt không cách nào dùng lời nói diễn tả được —— bất luận dùng lời gì an ủi đều không có tác dụng.
Lúc này, Bùi Diệp đột nhiên có cảm giác vươn tay.
Bỗng dưng xuất hiện một tờ giấy tràn ngập chữ, rơi vào trong tay cô.
Không chỉ là cô, những người khác cũng nhận được phong thư, nội dung thư giống nhau như đúc.
Phía trên giải thích nguyên nhân bọn họ không cách nào liên hệ với hệ thống thiên phú, cũng nói cho bọn họ biết loại trạng thái này chỉ là tạm thời.
Bọn họ chỉ là tạm thời bị phong bế năng lực, mà không phải đã mất đi năng lực.
Vì cam đoan công bằng công chính, tất cả mọi người bị cưỡng ép kéo đến cùng một cấp độ.