Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 232: Mưu sự




Tố Nương ở phòng bếp nhóm lửa, nghĩ tới phía trước muốn uống rượu, vừa vặn phòng bếp còn có một chồng dưa muối, liền cầm chồng dưa muối này đi tới phía trước, còn chưa tới chính đường, lại nghe giọng nói Doanh Nhân truyền đến, rõ ràng mà nghe được Doanh Nhân tự xưng ‘Tề Vương’.

Tuy rằng Tố Nương không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng biết được ‘Đương kim Thánh thượng’ có ý tứ gì, nàng giật mình kinh hãi, lập tức nghe được giọng nói Sở Hoan truyền đến.

- Ti tướng tham kiến Tề Vương điện hạ!

Giọng Sở Hoan không lớn, nhưng vừa vặn có thể khiến Tố Nương nghe thấy, nghe Sở Hoan bái kiến Doanh Nhân, Tố Nương hoảng sợ, cũng biết người trẻ tuổi mình vừa nhìn thấy không ngờ là Hoàng tử.

Trong mắt dân chúng, thiên tử tồn tại giống như thần, đó là không gì không làm được, nắm trong tay sinh tử bất kỳ ai trong thiên hạ, mà con của thiên tử, đó tự nhiên cũng là nhân vật khó lường.

Nếu bết thân phận của Doanh Nhân, Tố Nương nào dám đưa dưa muối trong tay lên, rón ra rón rén lui xuống, vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn mới, trong lòng lại nghĩ mà sợ, thầm nghĩ nếu đem chồng dưa muối này lên, chọc giận Tề Vương gì kia, cũng không biết có phải cũng bị mất đầu hay không.

Lúc này Doanh Nhân đã đứng dậy đỡ Sở Hoan trên mặt đất, nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan nói:

- Bổn vương nói cho ngươi thân phận, không phải vì phân chia cao thấp, kỳ thật bổn vương nói cho ngươi, chỉ là không muốn giấu giếm nữa, bổn vương muốn coi ngươi như bằng hữu, mà không phải quân thần.

Kỳ thật trong lòng Sở Hoan sớm biết thân phận Doanh Nhân không đơn giản, nhưng nghe gã tự mình nhận là Tứ Hoàng tử, vẫn hơi kinh ngạc, nghe Doanh Nhân coi mình là bằng hữu, hắn cười cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Ti tướng có thể được điện hạ ưu ái, quả nhiên là được sủng ái mà lo sợ.

Tuy rằng miệng nói ‘được sủng ái mà lo sợ’, nhưng hắn không có ý tứ chấn kính.

Doanh Nhân quay đầu liếc Tôn Đức Thắng một cái, nói:

- Đây là Lãnh sự thái giám bên người bổn vương, Tôn Đức Thắng!

Kỳ thật ‘thái giám’ cũng không phải là danh xưng thấp kém, mà là một loại danh xưng kính trọng, ở trong cung không phải ai cũng có thể được xưng là thái giám, người gọi là thái giám, ở trong cung có được địa vị và thân phận nhất định.

Sở Hoan chắp tay với Tôn Đức Thắng:

- Tôn công công!

Tôn Đức Thắng gật đầu, nếu Doanh Nhân tự nhận thân phận, Tôn Đức Thắng cũng không tiện ngăn cản, chỉ thấp giọng nói:

- Sở Hoan, điện hạ cải trang vi hành, nếu ngươi biết việc này, thì nên thủ khẩu như bình, không nên tiết lộ tin tức.

Sở Hoan đương nhiên đoán ra Doanh Nhân vụng trộm chuồn ra hành dinh, nói:

- Điện hạ và công công yên tâm, Sở Hoan sẽ không tiết lộ ra ngoài.

Doanh Nhân vỗ bả vai Sở Hoan, nói:

- Ngươi cũng không nên vì biết bổn vương là ai, liền có câu nệ, chúng ta vẫn giống như lúc trước, nên ở chung thế nào thì cứ như vậy, nếu ngươi cấp bậc lễ nghĩ nhiều quá, bốn vương trái lại sẽ rất mất hứng. Tới, trước ngồi xuống nói chuyện!

Sở Hoan cười cười, cũng không gò bó, ngồi xuống.

Tôn Đức Thắng thấp giọng nói:

- Điện hạ, Đại học sĩ... Chúng ta vẫn nên trở về sớm đi!

Doanh Nhân hơi mất kiên nhẫn nói:

- Lão sư uống vò rượu kia xuống bụng, cũng không phải hai ba canh giờ thì có thể tỉnh. Không phải ngươi đã nói, vò rượu kia ít nhất có thể cho lão sư ngủ bảy tám canh giờ sao?

Tôn Đức Thắng xấu hổ một hồi, Sở Hoan nghe được, liền hiểu được tối nay Sở Hoan đi ra, vẫn là vụng trộm chuồn ra, vị Đại học sĩ kia uống rượu ngủ say không tỉnh, nghĩ tới bên trong vò rượu kia có chút vấn đề, chẳng qua bởi vậy cũng nhìn ra Tề Vương Doanh Nhân vẫn hơi kiêng kị đối với Từ Tòng Dương.

Lúc này Doanh Nhân mới nhìn về phía Sở Hoan, nói:

- Sở Hoan, ngươi nói hai vạn lạng bạc mới có thể chuộc thân cho Lăng Sương, nhưng chi phí của bổn vương đều thuộc phụ trách của nội kho, bổn vương không có quyền chi phối tài sản sở hữu độc lập, điểm này, chắc ngươi cũng đã nhìn ra.

Sở Hoan gật đầu.

Doanh Nhân lại nói:

- Hiện giờ trên người bổn vương không có bạc, để ngươi đi chuẩn bị hai vạn lạng bạc, đó cũng khó cho ngươi, hơn nữa cũng không chắc ngươi có mạng lưới quan hệ lớn như vậy. Bổn vương càng nghĩ, chỉ có thể tự mình đi mượn bạc, duy nhất có thể mượn, cũng chỉ có Tổng đốc Vân Sơn Kiều Minh Đường. Hắn thân là Tổng đốc một Đạo, dù có thanh liêm, hai vạn lạng bạc này hẳn vẫn có thể lấy ra được, hơn nữa bổn vương tự mình tìm hắn muộn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc thấp giọng nói:

- Điện hạ, tiêu hai vạn lạng bạc chuộc thân cho Lăng Sương cô nương, điều này đối với người bình thường mà nói, đơn giản là chuyện phong nguyệt, không ảnh hưởng toàn cục. Nhưng… nếu như điện hạ chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, nhất định sẽ bị người ta lên án, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với điện hạ.

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Điểm này bổn vương nghĩ tới, cầm bạc, bổn vương tự nhiên sẽ không ra mặt… !

Gã nhìn chằm chằm Sở Hoan:

- Sở Hoan, ngươi lấy bạc đi chuộc thân giúp Lăng Sương cô nương!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Điện hạ, không được!

Doanh Nhân ngẩn ra, nhíu mày nói:

- Vì sao? Ngươi không muốn trợ giúp bổn vương.

Thân thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:

- Điện hạ có lệnh, Sở Hoan tự nhiên sẽ không thể không tuân theo. Nhưng nếu nhận được ưu ái của điện hạ, như vậy rất nhiều chuyện, Sở Hoan không thể không suy xét cho điện hạ.

Doanh Nhân thấy vẻ mặt Sở Hoan nghiêm túc, cũng ghé sát vào, thấp giọng nói:

- Chỉ giáo cho?

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Điện hạ, chúng ta thiết nghĩ bạc chuộc thân của Lăng Sương cô nương là hai vạn lạng, mà điện hạ quả thật mượn được hai vạn lạng từ chỗ Kiều Minh Đường, như vậy ti tướng hỏi một câu, nếu ngài là Kiều Minh Đường, có thể cảm thấy rất hứng thú đối với việc này hay không, ngài có muốn biết hai vạn lạng bạc này rốt cuộc dùng thế nào hay không?

Doanh Nhân sờ mũi, hơi thoáng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói:

- Cũng đúng, tự nhiên là muốn biết. Chỉ là chẳng lẽ Kiều Minh Đường có lá gan hỏi bổn vương muốn làm gì phải không!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Hắn không dám, nhưng cũng không phải nói rõ hắn sẽ không biết. Điện hạ, Kiều Minh Đường là Tốc đốc Tây Sơn Đạ, ngài chớ có coi khinh bản lĩnh của Kiều Tổng đốc, chuyện tình lớn nhỏ của Tây Sơn Đạo, nếu hắn muốn biết, rất hiếm có chuyện không biết.

Mày Doanh Nhân nhíu chặt, lại không nói gì.

- Nếu điện hạ để ti tướng cầm bạc đi chuộc thân cho Lăng Sương cô nương, ti tướng tự nhiên sẽ vâng theo. Nhưng chuyện này tuyệt đối không nhỏ, có thể rơi vào trong tai Kiều Tổng đốc rất nhanh… !

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Điện hạ thử nghĩ, ngài mượn hai vạn lạng bạc từ chỗ Kiều Tổng đốc, mà ti tướng lại cầm hai vạn lạng bạc đi chuộc thân cho Lăng Sương cô nương… Dùng sự khôn khéo của Kiều Tổng đốc, chắc chắn có thể phát hiện quan hệ trong đó rất nhanh, hơn nữa dùng năng lực của hắn, cũng rất nhanh có thể điều tra ra tin tức trong đó, điện hạ tiêu số tiền lờn chuộc thân cho Lăng Sương cô nương, nhất định sẽ bị Kiều Tổng đốc biết rõ ràng!

Doanh Nhân nắm tay không kìm nổi, cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ Kiều Minh Đường hắn còn dám điều tra chuyện của bổn vương.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Hắn đương nhiên không dám điều tra công khai, nhưng tất sẽ lén lút làm rõ ràng chân tướng việc này.

Hắn dừng một chút, chăm chú nhìn Doanh Nhân, như nói mà chưa nói.

Doanh Nhân vội hỏi:

- Sở Hoan, ngươi muốn nói cái gì, có gì cứ nói, bổn vương tín nhiệm ngươi nhất, có gì nói không cần e dè!

Sở Hoan cười nói:

- Tôn công công cũng là người của điện hạ, cho dù Sở Hoan nói sai hai câu, còn xin hai vị tha thứ cho.

Hắn nhẹ giọng hỏi:

- Ti tướng một hỏi một câu, điện hạ có muốn để Kiều Tổng đốc biết việc này?

Doanh Nhân lập tức đáp:

- Tự nhiên là không muốn.

Tôn Đức Thắng cũng không kìm nổi ghé sát tới, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, chuyện của điện hạ, bất kể lớn nhỏ, cũng không thể để Kiều Minh Đường biết. Đặc biệt là chuyện này, nếu bị Kiều Minh Đường biết, nói không chừng… !

Gã không có nói tiếp.

Sở Hoan nói:

- Điện hạ và Tôn công công có gì lo lắng hay sao?

Doanh Nhân ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc thở dài, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, bổn vương không dối gạt ngươi, ngươi cũng biết Kiều Minh Đường trở thành Tổng đốc phủ Vân Sơn như thế nào không?

Sở Hoan lắc đầu.

Doanh Nhân nói:

- Bổn vương không dối gạt ngươi, nhạc phụ Kiều Minh Đường là Mạc Thanh Nhiêu từng là Tế Tửu Quốc Tử Giám, ở trong triều có chút mạng lưới quan hệ, năm đó lão đi lại rất gần với Thái tử ca ca, coi như là người của Thái tử ca ca. Bởi vì duyên cớ Mạc Thanh Nhiêu, Kiều Minh Đường cũng thành môn sinh của Thái tử ca ca, hắn có thể trở thành Tổng đốc phủ Vân Sơn, thứ nhất người này quả thực có tài càn, thứ hai cũng bởi vì năm đó Thái tử ca ca mạnh mẽ giới thiệu với phụ hoàng… Nói trắng ra là, Kiều Minh Đường là người của Thái tử ca ca!

- Ồ?

Sở Hoan nhíu mày.

- Thái tử ca ca và bổn vương quan hệ không tồi.

Doanh Nhân thấp giọng nói:

- Thái tử ca ca và bổn vương đều là mẫu hậu sinh ra, chỉ là Thái tử ca ca làm người rất bảo thủ, cực kỳ nghiêm khắc đối với bổn vương, nếu bị Thái tử ca ca biết bổn vương chuộc thân cho nữ tử thanh lâu, vậy... !

Nói tới đây, trên mặt gã tràn đầy vẻ sầu lo.

Sở Hoan nói:

- Nếu Kiều Tổng đốc là người của Thái tử điện hạ, như vậy hắn biết điện hạ chuộc thân cho Lăng Sương cô nương, cũng giống như Thái tử điện hạ biết được việc này... !

Doanh Nhân cười khổ nói:

- Như vậy xem ra, bạc này vẫn không thể mượn từ chỗ Kiều Minh Đường.

Sở Hoan trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Điện hạ khó xử như thế, ti tướng quả thật có một chủ ý, chỉ là... hơi phiêu lưu!

Mắt Doanh Nhân sáng lên, không kìm nổi lòng giơ tay nắm lấy tay Sở Hoan, nói:

- Sở Hoan, ngươi nói, có chủ ý gì? Chỉ cần có thể cứu được Lăng Sương cô nương, bổn vương nhất định sẽ trọng thưởng ngươi!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng ghé sát bên tai Doanh Nhân, thấp giọng nói một phen, Doanh Nhân hơi nhíu mày, hỏi:

- Như vậy... như vậy có thể chứ?

Sở Hoan vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

- Thời gian không đợi người, hơn nữa tạm thời, chúng ta không thể chuẩn bị được nhiều bạc như vậy. Kỳ thật tuy rằng ti tướng tính ra hai vạn lạng bạc mới có thể chuộc thân cho Lăng Sương cô nương, đây cũng chỉ là tính ra mà thôi, rốt cuộc là bao nhiêu, vậy cũng không biết được. Lăng Sương cô nương hiện giờ là đại hành thủ, là cây rụng tiền của Thúy Ngọc Lâu, Thúy Ngọc Lâu sẽ không dễ dàng buông tay. Nếu rườm rà phiền toái như vậy, trái lại không bằng làm dứt khoát... Tuy nhiên sau đó, lại cần điện hạ an bài tốt, tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm!

Doanh Nhân hơi vuốt cằm, bưng chén rượu lên, uống một ngụm nhỏ, do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nói:

- Sở Hoan, một khi đã như vậy, cũng chỉ có thế. Việc này bổn vương liền giao cho ngươi đi làm, tuy nhiên mỗi bước đều phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được xảy ra sai sót.

Gã quay đầu liếc Tôn Đức Thắng một cái, thấp giọng nói:

- Bổn vương sẽ để Tôn Đức Thắng âm thầm sắp xếp... !!!

Sở Hoan nói:

- Điện hạ đã hạ quyết tâm hay chưa?

Doanh Nhân gật đầu đáp:

- Đúng, làm như vậy!

Sở Hoan chắp tay nói:

- Điện hạ có lệnh, Sở Hoan tất đem toàn lực hoàn thành việc này cho điện hạ!

Doanh Nhân mang theo vài phần cảm kích nói:

- Sở Hoan, ngươi rất không tồi, lúc bổn vương khó khăn nhất, ngươi có thể làm việc cho bổn vương như vậy, công lao của ngươi bổn vương nhất định ghi tạc trong lòng!

Sở Hoan cười nói:

- Điện hạ chiêu hiền đãi sĩ, coi trọng Sở Hoan như thế, hơn nữa còn coi Sở Hoan trở thành bằng hữu, nếu là bằng hữu, có thể ra tay giúp đỡ, đó là vinh hạnh của Sở Hoan!

Doanh Nhân cười ha ha, vẻ lo lắng trên mặt vừa rồi đột nhiên tiêu tan không ít, bưng chén rượu lên nói:

- Tới, chúng ta uống rượu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.