Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 231: Vương gia lo bạc




Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Cô... Hẳn là có thể chuộc thân!

- Đương nhiên có thể!

Lăng Sương ngồi xuống ghế một bên, cười khổ nói:

- Chỉ cần ngài có đủ bạc. Cho dù ta trở thành đại hành thủ, nhìn qua phong cảnh vô hạn, ngày kiếm đấu vàng, nhưng số bạc này lại không phải tiền túi của ta. Hôm nay thành đại hành thủ, không thiếu được sẽ có người mời ta đi hát, ít mà nói có thể được mấy chục lạng bạc, nhiều mà nói cũng có thể hơn trăm lạng, nhưng có thể vào trong tay ta, mười chỉ được một mà thôi. Hơn nữa còn phải chuẩn bị dàn nhạc của mình, đánh đàn thổi tiêu, bạn nhảy thị nữ, mặt khác còn có son bột nước mỗi ngày, những điều này đều cần bạc, qua một năm, còn lại cũng không bao nhiêu!

Doanh Nhân nghe, chỉ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, Sở Hoan cũng vô cùng ảm đạm, biết đây là thủ đoạn không chế của các tú bà, nếu bản thân các nàng có thể dễ dàng chuộc thân cho mình, tú bà làm sao kiếm được bạc?

Doanh Nhân không kìm nổi hỏi:

- Cô... cô chuộc thân cần bao nhiêu bạc?

Sở Hoan nghe lời này, chỉ biết Doanh Nhân có ý niệm chuộc thân cho Lăng Sương trong đầu, chẳng qua lại cảm thấy hy vọng hơi xa vời.

Doanh Nhân hai lần mang theo Sở Hoan xuất hành, Sở Hoan ít nhiều cũng biết một chút đối với tài lực của Doanh Nhân, cảm thấy trên người Doanh Nhân chẳng qua mấy ngàn lạng bạc, nếu không đêm nay không có khả năng cuối cùng bức tới bất đắc dĩ ra đoạt văn hoa.

Hơn nữa mấy ngàn lạng bạc kia, Doanh Nhân đã không còn lại bao, muốn chuộc thân cho Lăng Sương, chỉ sợ vô cùng khó khăn.

- Nếu là trước kia, có lẽ mấy ngàn lạng bạc là có thể.

Lăng Sương thản nhiên cười:

- Chẳng qua hiện giờ nếu trúng hoa khôi, thành đại hành thủ, số lượng không phải ta có thể nói rõ ràng.

Nến đỏ vụt sáng, ‘bốp’ một tiếng, trong trống vắng có thê lương, thân nến bằng cánh tay trẻ con đã tràn đầy lệ hồng, dường như nến đỏ tự biết ngọn nến đổ nước mắt cuối cùng thành tro, hoặc là nó có tình cảm, dâng lên nước mắt đỏ sẫm vì nữ tử nhân gian như thế.

Doanh Nhân há miệng, dường như muốn nói gì, cuối cùng cũng không nói ra, nhưng trong mắt gã lại hiện ra vẻ kiên định.

Trong hương khuê yên tĩnh một hồi, hơi áp lực, Sở Hoan rốt cuộc nói:

- Vậy... sắc trời đã khuya rồi, ta... ta đi trước!

Hắn tự nhiên không tiện tiếp tục ở lại chỗ này làm bóng đèn.

Lăng Sương ngẩn ra, lập tức trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đứng dậy, thấp giọng nói:

- Đa ta Sở công tử nghe Lăng Sương nói những lời này.

Nàng liếc Doanh Nhân một cái, hai má hơi hồng.

Tuy rằng Sở Hoan viết ra thi từ, nhưng văn hoa tính ở người dâng lên, dựa theo quy củ, tối nay tấm biển của Lăng Sương sẽ bị Doanh Nhân hái, mà tấm thân trinh nữ, cũng phải hiến cho Doanh Nhân.

Doanh Nhân thấy Sở Hoan phải đi, cũng đứng dậy, nói với Lăng Sương:

- Lăng Sương cô nương, trời đã khuya, hôm nay cô cũng vất vả, sớm đi nghỉ ngơi, sau này... sau này ta lại tới thăm cô!

Lăng Sương kinh ngạc vô cùng, quả thật không kìm nổi lòng hỏi:

- Từ... Từ công tử phải đi?

Doanh Nhân cười nói:

- Tối nay tới đây, chỉ là muốn nghe Lăng Sương cô nương đánh đàn, nói mấy câu với cô nương, tâm nguyện đã đạt thành.

Gã dừng một chút, lấy dũng khí đi đến trước mặt Lăng Sương, thấp giọng nói:

- Lăng Sương cô nương, cô... cô không cần lo lắng, ta nhất định sẽ suy nghĩ biện pháp giúp đỡ cô.

Lăng Sương chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, nàng nghĩ tới rất nhiều kết quả, lại căn bản không thể nghĩ được Doanh Nhân và Sở Hoan dĩ nhiên đồng thời rời đi.

Chính nàng cũng nói không rõ tâm tình hiện giờ là gì.

Chỉ là không kìm nổi lòng, hai tròng nước mắt đã có nước mắt lăn xuống, nàng vốn tưởng rằng tối nay Doanh Nhân tốn công tốn sức như vậy, mục đích cuối cùng cũng giống như tất cả nam nhân vậy, chỉ vì thân thể của mình.

Nhưng đến cùng mới phát hiện, không ngờ vị tiểu công tử này không hề có lòng khinh nhờn chính mình.

Lúc này Sở Hoan đã đi ra, Doanh Nhân thấy Lăng Sương rơi lệ, lấy một chiếc khăn tay hình vuông làm từ gấm lụa thượng đẳng từ trong tay áo ra, đặt trong tay Lăng Sương, cũng không nói thêm cái gì, cười cười, xoay người đi ra, thuận tay đóng cửa lại.

Lúc này bóng đêm u tĩnh, không ngờ chân trời còn có một vầng trăng khuyết.

Doanh Nhân hơi ảm đạm, liếc Sở Hoan một cái, chắp hai tay sau lưng đi ra ngoài viện, nhíu mày lại dường như nghĩ tới cái gì.

Sở Hoan theo bên cạnh Doanh Nhân, ngoại trừ viện này, lúc trải qua một viện khác, lại nghe trongvienej truyền đến tiếng trêu đùa, nơi đó hiển nhiên là đầy vườn xuân sắc.

Doanh Nhân dọc theo đường đá nhỏ như thoáng suy nghĩ, đi vài bước rốt cuộc dừng chân, nhìn Sở Hoan bên người:

- Sở Hoan, ngươi cảm thấy tốn bao nhiêu bạc có thể chuộc thân giúp Lăng Sương cô nương?

Sở Hoan hỏi:

- Ngài chuẩn bị chuộc thân cho nàng?

- Đúng!

Doanh Nhân gật đầu, nói vô cùng chân thành:

- Ngươi cũng nhìn ra được, bản... bản công tử thích Lăng Sương cô nương, tự nhiên sẽ không để nàng tiếp tục ở loại địa phương này, bất kể trả giá bao nhiêu, ta đều phải giúp nàng!

Sở Hoan thở dài:

- Muốn chuộc thân cho nàng, tuyệt đối cần không ít bạc. Đúng như lời nàng ta nói, ma ma Thúy Ngọc Lâu tiêu bạc nuôi nàng mười một năm, mục đích cuối cùng, chính là lấy được lợi nhuận gấp trăm lần từ trên người nàng, hơn nữa hiện giờ nàng còn là đại hành thủ, ngày sau có thể kiếm được càng nhiều cho Thúy Ngọc Lâu, nếu không có hai vạn lạng bạc, Thúy Ngọc Lâu ngay cả nói cũng không nói.

- Hai vạn lang?

Sắc mặt Doanh Nhân ngưng trọng xuống.

Sở Hoan chăm chú nhìn Doanh Nhân, chậm rãi nói:

- Bạc có thể chờ ngài, nhưng lăng Sương cô nương lại không thể chờ ngài. Tối nay Lăng Sương cô nương đoạt được hoa khôi, nam nhân thèm nàng rỏ dãi sẽ có rất nhiều, chỉ sợ qua hai ngày khách của nàng sẽ quá nhiều... !

Nói tới, hắn nghiêm nghị nói:

- Từ công tử, ngài không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ta rất bội phục ngài, nhưng cũng không phải đàn ông thiên hạ đều tốt bụng như vậy, qua không được vài ngày, tấm biển của Lăng Sương cô nương vẫn có thể bị người hái đi.

Ánh mắt Doanh Nhân hơi đỏ lên, nắm tay nói:

- Sở Hoan, ngươi nói làm sao bây giờ?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cũng không phải hắn không muốn chuộc thân cho Lăng Sương, nếu mình có năng lực này, Sở Hoan tất nhiên sẽ không nói hai lời, nhưng trên người hắn hiện giờ chỉ có vài miếng vàng lá, đổi thành bạc chẳng qua mấy trăm lạng mà thôi, so sánh với giá chuộc thân của Lăng Sương, như muối bỏ biển.

Hắn cũng không thể vì Lăng Sương mà cướp của, ít nhất hiện giờ hắn và Lăng Sương còn không có giao tình gì quá sâu, hơn nữa hắn cũng biết nữ tử như vậy trong thiên hạ quá nhiều, bản thân mình muốn quản cũng không quản được.

Nếu nói hắn không có biện pháp làm ra bạc, vậy cũng chưa hắn, dù sao hắn thật sự cần bạc dùng gấp, phía sau còn có Lâm Lang, chẳng qua mượn một số bạc từ chỗ Lâm Lang để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu, chuyện này cho dù thế nào Sở Hoan cũng không thể làm được.

Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Doanh Nhân cũng biết việc này tương đối khó xử, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng, lại bắt đầu chắp hai tay sau lưng đi về phía trước.

Bảo Hương Lâu đền dài người không tĩnh, rất nhiều phòng vẫn cực kỳ náo nhiệt, oanh thanh yến nghĩ thường xuyên truyền vào trong tai, hai người rời khỏi Bảo Hương Lâu, Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã đều đang chờ đợi, chỉ là tùy tùng có ba gã đến, lại chỉ còn một người.

Doanh Nhân cũng không quan tâm điều này, lên xe ngựa, cũng để Sở Hoan lên xe ngựa, nói:

- Trong nhà ngươi có rượu không?

Sở Hoan ngẩn ra.

- Chúng ta là bằng hữu, tới nhà ngươi uống một chén rượu cũng có thể chứ?

Doanh Nhân tựa vào thùng xe, tâm tình nhìn qua vô cùng không tốt, nói thẳng:

- Sở Hoan, ngươi nói cho phu xe vị trí tòa nhà của ngươi, ta đi uống rượu!

Người ta chủ động yêu cầu tới cửa, Sở Hoan cũng không thể cự tuyệt, ngẫm nghĩ một chút, cho phu xe vị trí, xe ngựa liền chạy tới tòa nhà của Sở Hoan. Tôn Đức Thắng giục ngựa tiến lên khuyên nhủ:

- Công tử, quá muộn rồi, hay là sớm trở về đi?

Doanh Nhân cả giận nói:

- Bản công tử muốn đi đâu, còn cần ngươi quản phải không? Tên cẩu nô tài ngươi, lá gan càng lúc càng lớn.

Tôn Đức Thắng liền không dám nói nữa.

Xe ngựa tới trước cửa nhà Sở Hoan, Doanh Nhân xuống xe, Sở Hoan thấy đêm đã khuya, nghĩ tới Tố Nương đã ngũ, nhưng Doanh Nhân tới cửa, cũng chỉ có thể tiến lên gõ cửa.

Doanh Nhân đánh giá một phen, vô cùng hiếu kỳ hỏi:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi chỉ ở tòa nhà nhỏ như vậy sao?

Trong mắt gã, Sở Hoan rất có bản lĩnh, nhân tài như vậy sao chỉ ở trong tòa nhà nhỏ như thế.

Sở Hoan chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, biết vị ‘Từ công tử’ này hiểu biết quá ít đối với dân gian, tòa nhà này đã vô cùng rộng lớn, nhưng trong mắt Doanh Nhân vẫn quá nhỏ.

Sở Hoan gõ cửa một hồi, nghe được tiếng bước chân trong sân, lập tức nghe được giọng nói cảnh giác của Tố Nương:

- Là ai?

Sở Hoan đáp:

- Ta là Nhị lang!

Cửa viện mở ra, lộ ra một khe hở, lập tức mở rộng, Tố Nương không kìm nổi nói:

- Sao hơn nửa đêm mới trở về.

Thật ra nàng vẫn chưa có ngủ, tối nay Sở Hoan không trở về, nàng chỉ nghĩ rằng Sở Hoan ở lại Tô phủ, tuy rằng sớm lên giường ngủ, nhưng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng mắng Sở Hoan vô số lần.

Sở Hoan vào cửa, nhìn thấy Tố Nương cầm một chiếc kéo trong tay, trong lòng buồn cười, chẳng qua cũng biết nửa đêm có người gõ cửa, Tố Nương đây là chuẩn bị đề phòng.

Doanh Nhân liếc Tố Nương một cái, niên kỷ Tố Nương chỉ lớn hơn Sở Hoan một tuổi, xem là phong tư thiếu phụ, không khỏi hỏi:

- Sở Hoan, đây là phu nhân của ngươi sao?

Đầu tiên khuôn mặt Tố Nương trầm xuống, lập tức lại nóng lên, trừng mắt liếc Doanh Nhân một cái, cũng không biết Sở Hoan mang người nào trở về, nói chuyện liều lĩnh như vậy. Sở Hoan đã hơi xấu hổ cười nói:

- Đây là trưởng tẩu!

- Ồ?

Doanh Nhân cũng hơi xấu hổ, chắp tay nói:

- Tẩu tử tốt chứ, ta là bằng hữu của Sở Hoan!

Tố Nương thấy đám người này đêm hôm khuya khoắt tới đây, chỉ gật gật đầu. Trong lòng nàng có tâm sự, tâm phiền ý loạn, cũng không có sắc mặt gì tốt, đi thẳng vào trong phòng.

Sở Hoan dẫn Doanh Nhân vào nhà, Phùng Ngọ Mã lưu lại trong viện, mà Tôn Đức Thắng tiến theo vào, đại sảnh đã thắp đèn, Sở Hoan nói:

- Ta đi lấy rượu!

Hắn nhớ rõ trong phòng còn hai bình rượu.

Tố Nương thấy Sở Hoan muốn lấy rượu, không kìm nổi hỏi:

- Các ngươi còn chưa ăn gì sao?

Lúc này Doanh Nhân quả thật cảm thấy đói bụng, nói:

- Có gì ăn lấy một chút lên đi, quả thật là đói bụng.

Xưa nay gã cơm áo không lo, chỉ cảm thấy sai người khác lấy đồ ăn này nọ hoàn toàn là việc đương nhiên.

Tố Nương liếc nhìn gã, thầm nghĩ trong lòng: “Quả thật coi đây trở thành nhà hắn, dựa vào cái gì cho hắn ăn. Khuya khoắt tới, còn muốn để bà đây đi làm cơm sao?” Tuy nhiên dù sao cũng là khách tới cửa, mặc dù nàng hơi không tình nguyện, nhưng là nữ tử hiểu đạo lý, chỉ nói:

- Quá muộn, còn chút đồ ăn thừa, ta đi làm nóng một chút!

Nàng xoay thắt lưng rời đi.

Doanh Nhân ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn để bổn vương ăn đồ thừa phải không.

Sở Hoan mang rượu tới, ngồi đối mặt với Doanh Nhân, Tôn Đức Thắng chỉ dám đứng bên cạnh, Sở Hoan rót rượu, Doanh Nhân đã nâng chén uống một ngụm, buông chén rượu, thở dài:

- Hai vạn lạng bạc, trong nhất thời đi đâu xoay sở.

Trong lòng gã vẫn nghĩ chuyện chuộc thân cho Lăng Sương.

Tôn Đức Thắng há miệng, lại không nói gì, Sở Hoan nhìn thấy, cười nói:

- Tôn tiên sinh muốn nói cái gì?

Tôn Đức Thắng ngẩn ra, đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi mình là ‘tiên sinh’. Doanh Nhân quay đầu lại, nhíu mày nói:

- Tôn Đức Thắng, ngươi nói cái gì?

Tôn Đức Thắng lúng túng nói:

- Công tử, trên người chúng ta không còn bạc... !

Gã đây là nhắc nhở Doanh Nhân, không có bạc, sau khi về kinh, không thể giải thích.

Lúc này Doanh Nhân làm sao còn quản nhiều thứ như vậy, hỏi:

- Tôn Đức Thắng, ngươi có biện pháp chuẩn bị bạc hay không?

Sau khi hỏi, gã cũng chỉ cảm thấy mình hỏi phí lời, ngay cả mình cũng không có biện pháp, Tôn Đức Thắng làm gì có biện pháp.

Tôn Đức Thắng vội đáp:

- Không... không có.

- Không có biện pháp còn nói cái gì?

Doanh Nhân rất không hài lòng, lại uống ngụm rượu, than thở. Từ khi sinh ra đến nay, gã còn chưa bao giờ gặp khốn cảnh như vậy, mọi chuyện hài lòng, gặp phải khốn cảnh, liền thay đổi lòng người.

Trầm mặc một hồi, Doanh Nhân rốt cuộc nói:

- Thật sự không có biện pháp, chỉ có thể tìm hắn đòi!

- Ai?

- Kiều Minh Đường!

Doanh Nhân thốt ra.

Tôn Đức Thắng trên mặt cả kinh, Sở Hoan nhíu mày, Doanh Nhân lời vừa ra khỏi miệng, đã không thể thu hồi, ngây người một chút, cuối cùng nói:

- Thôi, Sở Hoan, bổn vương không dối gạt ngươi, bổn vương không họ Từ, bổn vương họ Doanh, chính là con trai thứ tư của đương kim Thánh thượng, phong tước Tề Vương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.