Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 154: Trên núi không một bóng người




Liễu béo nắm chặt đao, đi theo bên cạnh Sở Hoan. Gã hiện tại bụng như có một ổ lửa, đến bây giờ ngay cả một cái bóng thổ phỉ cũng không hề thấy. Bên mình thì bị thương không ít người. Sở Hoan có 30 bộ hạ đi theo, thì đã bị thương 2. Ngọn núi này cạm bẫy chẳng những âm hiểm mà hơn nữa còn dày đặc. Cạm bẫy đều bị tuyết bao phủ, từ phía trên không có một tia dấu vết, bất cứ lúc nào đặt chân lên cũng có thể mất mạng.

- Đại nhân, có động tĩnh!

Đi đến giữa sườn núi, bên cạnh bỗng nhiên có binh sĩ lên tiếng nhắc nhở. Sở Hoan đã chú ý tới, trên núi lờ mờ có bóng dáng đang lao xuống, tốc độ cực nhanh.

- Hình như không phải người!

Liễu béo cũng có chút kinh nghiệm, cái bóng trên núi tốc độ mạnh mẽ, như điên cuồng, người thường tuyệt không thể có được thân thủ nhanh nhẹn như vậy.

Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng kêu cổ quái. Sở Hoan lập tức biến sắc, trầm giọng nói:

- Cung tiễn thủ, bắn, đó là sói!

- Sói?

Liễu béo giật mình kinh hãi.

Dưới tay Sở Hoan có bảy tám cung tiễn thủ, nghe thấy mệnh lệnh, không nói hai lời, đã nhanh chóng rút tên ra giương cung, bắn vào cái bóng đang lao xuống từ trên núi.

Tài bắn cung của tiễn thủ đó dĩ nhiên không kém, nhưng trên núi số lượng rất nhiều, giăng khắp nơi, hơn nữa những con sói này động tác linh mẫn, nhất thời không thể nhắm trúng. Vù vù, mấy mũi tên bắn ra, nhưng chỉ trúng hai con, trong tổng số hàng chục con đang lao xuống còn nhanh hơn tên bắn. Trong chớp mắt, đã như gió vồ lại đây.

Sởn Hoan trầm giọng nói:

- Mọi người cẩn thận, còn phải chú ý cạm bẫy dưới chân.

Cả người hắn đã như con báo, phi thân lên đón đầu sói, đại đao trong tay bổ xuống.

Ai nào biết ác lang kia đúng là vô cùng linh hoạt, đại đao chém xuống, nhưng con sói như đoán biết được uy lực của đao, hai chân sau dừng lại, thân hình né sang một bên, tránh thoát một đao.

Sở Hoan tuy rằng ngạc nhiên trước phản xạ của con sói, nhưng phản xạ của hắn còn nhanh hơn, đại đao ngay lập tức quay ngang, tốc độ cực nhanh, một đầu sói bắn vọt lên, đại đao của hắn đúng là đã chặt bay đầu ác lang.

Các binh sĩ đều động thủ. Sở Hoan dựa vào phản ứng và thân thủ nhanh nhẹn mà chém chết một đầu sói. Nhưng thuộc hạ của hắn không có được thân thủ như vậy, ngay lập tức bên cạnh vang lên tiếng kêu thảm thiết. Mấy tên binh sĩ phản ứng không kịp, bị sói vồ ngã lăn trên mặt đất, chỉ trong chớp mắt đã bị cắt đứt yết hầu. Trong lúc đó, sói tru người kêu nhiễu loạn một vùng.

Liễu béo ngày thường mập mạp, động tác cũng không linh hoạt. Nhưng lúc này chống lại ác lang lại rất dũng mãnh. Chỉ có điều ác lang kia thân hình cao lớn, hơn nữa, động tác so với Liễu béo có phần linh hoạt hơn. Liễu béo tuy rằng đao trong tay sắc bén, nhưng vẫn không thể chém chết ác lang, ngược lại đầu vai còn bị móng vuốt của nó cào rách.

Sở Hoan chém bay đầu sói, thấy Liễu béo có chút chật vật, liền đi lên, đại đao lại chém xuống. Con sói vội vàng né tránh. Liễu béo nắm lấy thời cơ, vung đao lên, con sói tru thảm một tiếng, bị chắt đứt hai chân trước. Liễu béo lập tức đâm đao vào bụng, rạch một đường, nội tạng con sói chảy ra trông rất kinh khiếp.

- Đại nhân, sói này… sói này không đơn giản.

Liễu béo lau máu dính khắp nơi trên mặt, nắm chặt tay nói.

Sở Hoan gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng:

- Đều là sói đã qua huấn luyện, biết công kích biết né đòn.

Hắn ngẩng cao đầu nhìn lên núi, nhíu mày nói:

- Có thể huấn luyện súc vật thành như vậy, trên núi đúng là có cao nhân!

Tuy nói ác lang dũng mãnh, nhưng Cấm Vệ quân dẫu sao cũng là tinh binh huấn luyện tốt, một hồi ẩu đả rất nhanh chóng chấm dứt, hơn mười con sói bị giết chết. Cấm Vệ quân cũng phải trả giá bằng bốn mạng người, thương tích mấy người.

Chợt nghe trên núi vang lên tiếng kèn, Liễu béo nói:

- Đại nhân, bên kia truyền đến tín hiệu tấn công, gọi mọi người đánh lên núi!

Sở Hoan gật đầu, kỳ thật hắn cũng hiểu, trải qua một hồi vật lộn, cũng đã ồn ã khắp nơi, mặc kệ thổ phỉ trước đó có chuẩn bị hay không, lúc này muốn tập kích đột ngột tuyệt đối không thể.

Ngay khi tiếng kèn đầu tiên vang lên, liền nghe hàng loạt tiếng kèn trầm thấp đều đều vang dội, ánh rạng đông đã lấp ló, trên Hắc Thủy sơn khắp nơi đều vang lên tiếng kèn. Vệ Thiên Thanh hiển nhiên biết tình huống trước mặt, cho nên hạ lệnh trực tiếp tấn công mạnh mẽ lên núi.

Hai ngàn Cấm Vệ quân, ngoại trừ những người mai phục phía sau núi, ba mặt vây đánh, cho dù thổ phỉ thiết hạ cạm bẫy, nhưng chung quy cũng không thể có khả năng ngăn cản Cấm Vệ quân người đông thế mạnh.

Sở Hoan dẫn thủ hạ đi lên, nhưng không hề chủ quan, hắn lo lắng trên núi vẫn còn cạm bẫy khác. Cả đội đi lên núi, nhờ ánh mặt trời đã bắt đầu thấy rõ vạn vật, đã mơ hồ thấy trên núi có rất nhiều phòng xá. Phòng xá đó phần lớn là cỏ cây dựng lên. Nhưng giờ phút này, lại không hề nhìn thấy một cái bóng nào.

Cấm Vệ quân như lang như hổ trèo lên núi, áo giáp va vào nhau vang lên tiếng huyết khí, khiến Hắc Thủy sơn lại càng đậm đặc hàn khí. Một gian phòng xá không hề có động tĩnh, tựa như một dãy nhà của quỷ vậy.

Sở Hoan cảm thấy lần bao vây này thật quá mức kỳ dị, Hắc Thủy sơn không ngờ âm hiểm quái đản lạ lùng.

Sở Hoan dẫn theo đám thuộc hạ bao vây hai gian nhà gỗ, cũng không lập tức xông vào. Liễu béo nắm chặt tay, tới gần cửa, trầm giọng nói:

- Bên trong có người hay không? Mau ra ngay!

Cung tiễn thủ đã giương cung cài tên, mũi tên chĩa vào phòng, chỉ đợi cửa mở, lập tức bắn tên.

Phòng trong không chút động tĩnh, chúng binh sĩ ngơ ngác nhìn nhau. Trước đó mọi người vẫn tưởng, lần tấn công này chắc chắn tiếng chém giết sẽ vang trời, nhưng từ lúc lên núi, tuy rằng hao binh tổn tướng, nhưng không hề thấy bóng một tên phỉ, chỉ sợ lúc này bao vây quanh phòng ở, sẽ lại như cũ, không một chút sinh khí. Núi này hồ như không hề có bóng người.

Liễu béo kêu lên hai tiếng, quay lại nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan thần sắc ngưng trọng, nhìn gã gật đầu. Liễu béo hiểu ý, nâng chân lên, đá mạnh vào cửa, nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng. Cung tiễn thủ toàn thân căng như cung trong tay, mà nhóm cầm đao thì không ai bảo ai, bất giác nắm chặt đao trong tay.

Cửa phòng rộng mở, bên trong đen tuyền một mảnh, cũng không một tiếng động. Liễu béo cắn răng một cái, dẫn đầu vọt vào bên trong, phía sau có mấy người đuổi theo, sau một lát, thấy Liễu béo lao ra, ảm đạm nói:

- Đại nhân, trong phòng không có ai!

Sở Hoan nhíu mày, hắn nắm chặt đao đi vào, chỉ thấy phòng trong mờ tối, bàn ghế lung tung, mấy đồ đạc sinh hoạt bình thường lộn xộn hỗn độn khắp nơi.

Nhìn thấy trong phòng có một cái nồi, Sở Hoan đi đến, ngồi xuống, nhìn xem dưới đáy nồi có còn củi không, trong không gian đầy bụi than. Hắn giơ tay bắt lấy một ít, nhẹ nhàng sờ sờ, mày càng nhíu chặt.

- Đại nhân, sao lại thế này?

Liễu béo ghé sát lại thì thầm, rồi la lên:

- Bọn chúng ở đâu? Thổ phỉ đâu?

Sở Hoan chưa kịp trả lời, bỗng nghe từ ngoài phòng vọng lên mấy tiếng kinh hô, lập tức có người kêu lên:

- Đại nhân, cẩn thận, trong lòng đất có người.

Sở Hoan lao vội ra ngoài, chỉ thấy mấy tên binh sĩ thần sắc khẩn trương, trong số bọn họ, đã có một người bị trường mâu từ dưới đất đâm lên xuyên qua thân thể.

Binh sĩ này nhìn cực kỳ thê thảm. Trường mâu từ bên trong tuyết đọng lao ra, đâm vào hạ bộ gã, đại đao tuy rằng rơi xuống, nhưng bởi vì trường mâu đâm xuyên qua người, nên toàn bộ thi thể cứng ngắc thẳng tắp.

Chợt nghe cách đó không xa lại vọng lên tiếng kêu thảm thiết, xung quanh lập tức náo loạn.

- Bọn chúng ở dưới đất.

Các binh sĩ có chút hoảng sợ:

- Trong lòng đất có người!

Nếu là giao phong chính diện, binh sĩ Cấm Vệ quân tuyệt đối không có chút khiếp đảm, nhưng hiện giờ kẻ thù không thấy, đồng bạn thì liên tục bỏ mạng. Ở cái nơi cạm bẫy âm hiểm cổ quái này, các tướng sĩ trong lòng nảy sinh một loại hàn ý. Ngay từ đầu mọi người cứ tưởng mình là âm hồn bí mật tập kích thổ phỉ, nhưng kết quả là đối phương mới đúng là âm hồn không thấy không sờ được.

Sở Hoan lúc này đã phi lên, quát to một tiếng, đại đao trong tay bổ xuống nơi có trường thương. Rầm một tiếng, từ chỗ đó vang lên tiếng động, Lại một trận rầm rầm, tảng đá bị tuyết đọng bám dày trên bề mặt bắt đầu sụt xuống, thi thể binh sĩ kia cũng theo đó đổ xuống, mấy binh sĩ còn lại đi lên xem, chỉ thấy trên mặt đất lộ ra một hố sâu, sớm có cung tiễn thủ lo lắng phía dưới có kẻ thù, nên bắn tên liên tiếp vào. Nhưng lại giống như bắn vào đại dương, bên trong không phát ra bất cứ hồi âm nào.

Sở Hoan nhìn vào cái hầm đó, lập tức nhíu mày, mấy binh sĩ bên cạnh cũng tiến lên xem. Chỉ thấy cái hầm kia sâu hút, lúc này bên trong đã có chút tuyết và đá vụn rơi vào, còn có thi thể của binh sĩ đã bị giết, nhưng bên trong không một chút tung tích địch.

Trường mâu từ bên trong đâm ra, nơi này nhất định có người, nhưng kẻ địch lúc này lại như âm hồn biết mất tăm mất tích. Trường mâu này chẳng khác nào do quỷ đâm ra.

Các binh sĩ ớn lạnh cả người, ngơ ngác nhìn nhau, cho dù là binh sĩ dũng mãnh nhất trong lòng cũng dâng lên cảm giác quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.