Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 153: Từng bước kinh tâm




Hắc Thủy Sơn nằm bên Hắc Thủy Giang, Thông Châu vốn nhiều núi, mà Hắc THủy Sơn chỉ là một ngọn bình thường trong đó, cũng không lớn, chung quanh lại không có đường tốt, cho dù có một số đường cũng là gập ghềnh khó đi, hiện giờ lại là mùa đông, nhiều tuyết đọng, đường lại cực kỳ khó đi, mấy ngày trước đây vừa có một trận tuyết lớn, Hắc Thủy Sơn bảo phủ trong tuyết lớn, trên nhánh cây trụi lủi, tích tụ một lớp tuyết, nếu ban ngày nhìn lại, đều là một mảnh trắng xóa, rất có phong thái tự nhiên, không vào trong úi, thật khó biết được trong Hắc Thủy Sơn này có trại.

Đoàn người Sở Hoan rời khỏi thành Thông Châu, một đường đi tới phía Bắc, đến ngã ba, liền rẽ qua đường bên phải, là muốn lách tới mặt phải Hắc Thủy Sơn phát động công kích.

Rời đi lúc hoàng hôn, Phan Phụ thúc giục dọc theo đường đi, lần hành động này, ngay cả tướng lãnh cũng không cưỡi ngựa, mà chậm rãi chạy bộ với binh lính.

Thật ra Hắc Thủy Giang cách thành Thông Châu quả thật không xa, nhưng Hắc Thủy Giang rất dài, Hắc Thủy Trại vẫn có chút khoảng cách. Bóng đêm thâm trầm, cũng may Cấm vệ quân có huấn luyện chuyên đi đường ban đêm, cũng không đốt lửa, đằng trước dẫn đường, phía sau người này theo sát người kia.

Thể năng của Sở Hoan dư thừa, một đường chạy bộ này, tuy rằng tiêu hao không ít thể lực, nhưng vẫn có thể bước về phía trước, qua hơn nửa đêm, mắt thấy trời sắp sáng, mơ hồ trông thấy phía xa xuất hiện một ngọn núi lớn màu trắng.

Phan Phụ chỉ vào đỉnh núi kia nói:

- Chính là nơi đó, mọi người cẩn thận một chút, đừng để đám thổ phỉ kia phát hiện tung tích của chúng ta!

Gã lại truyền lệnh xuống, chạy bộ sửa thành đi bộ, tiến tới gần Hắc Thủy Sơn kia.

Năm trăm binh sĩ trải qua hành quân gấp gần một đêm, quả thật rất mệt mỏi, nếu không phải ban ngày ngủ một hồi buổi, ăn no thịt lợn, chỉ sợ không ít người không chống đỡ được đến giờ.

Cách Hắc Thủy Sơn chẳng qua mười dặm, gần như không có đường gì, trên mặt đất đá vụn lởm chởm, cực kỳ khó đi. Được một lát, Phan Phụ để các tướng sĩ dừng lại, lúc này mới trầm giọng nói:

- Các huynh đệ, tối nay chúng ta không phải so sức đôi bàn chân, mà là xem đao ai nhanh hơn!

Đám binh sĩ là kẻ đủ thông minh, Vệ Thiên Thanh nói muốn so sức đôi bàn chân, ngay từ đầu còn tin tưởng, nhưng hành quân gấp suốt đêm, không ít người đã đoán rằng chỉ sợ sẽ phải tập kích đột nhiên, chẳng qua đoán được dù sao cũng là số ít, phần lớn mọi người vẫn vô cùng kinh ngạc.

Phan Phụ chỉ vào Hắc Thủy Sơn cách đó không xa, nói:

- Ngay trên ngọn núi kia, một đám thổ phỉ chiếm cứ, số lượng cụ thể không rõ ràng lắm, nhưng chẳng qua cũng chỉ một hai trăm người mà thôi, binh lực chúng ta gấp mười bọn họ. Vốn một đám thổ phỉ nho nhỏ, Thông Châu Doanh có thể giải quyết, nhưng Thống chế đại nhân muốn dùng để huấn luyện mọi người thực chiến, hơn nữa để mọi người có được cơ hội lập công nhận thưởng, cho nên lần này để cho tự chúng ta làm.

Vẻ mặt gã chợt thu liễm, trong đêm tối, cầm đao, trầm giọng nói:

- Các huynh đẹ, lần hành động này, đánh ra uy phóng Cấm vệ quân chúng ta, nếu để cho bọn chúng chạy thoát một người, chúng ta cũng chưa nói tới tinh binh. Sau khi tới gần, việc là đầu tiên cần phải cẩn thận, cố gắng không kinh động người trên núi, chúng ta muốn giết bọn họt rở tay không kịp... Nghe lệnh của bản tướng, sau đó động thủ, có thể sống thì bắt sống, nếu không bất kể nam nữ già trẻ, chỉ cần dám phản kháng... giết không tha!

Vẻ mặt gã lạnh lùng, giọng nói mang theo một luồng khí lạnh.

Phan Phụ lập tức gọi Sở Hoan và vài tên Vệ tướng Nha tướng khác, dẫn binh sĩ phân tán ra, tạo thành hình quạt đi qua Hắc Thủy Sơn. Sở Hoan dẫn theo ba mươi người, đi qua bên trái Hắc Thủy Sơn.

Năm trăm binh sĩ tạo thành hình quạt phân tán ra, giống như âm hồn du đãng lúc sáng sớm, mỗi người đều rút đao trên tay, khuôn mặt mang theo sát khí, lặng yên không tiếng động mà tới gần chân núi.

Cũng không tốn quá nhiều thời gian, năm trăm quân sự đều đã tới chân Hắc Thủy Sơn, trên Hắc Thủy Sơn này cây cối rậm rạp, giống như một cây trường mâu đứng vững đội trời.

Dựa theo bố trí trước đó, ngoại trừ ba trăm người mai phục không tham dự công kích phía sau Hắc Thủy giang, quân sĩ ba đường khác phải đồng thời khởi xướng công kích lên núi.

Sau khi tới chân núi, năm trăm binh sĩ đều nằm sấp trên mặt đất, cũng không lập tức khởi xướng công kích.

Phan Phụ ngồi bên cạnh một tảng đá, chờ hồi lâu, ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời chậm rãi sáng lên, trong lòng gã chỉ hận không thể lập tức dẫn quân giết lên, nhưng tin tức bên Vệ Thiên Thanh còn chưa truyền tới, trước khi chưa xác định Hắc Thủy Sơn đã bị bao vây hoàn toàn, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu tính toán dựa theo đường xá, đội nhân mã của Vệ Thiên Thanh đến từ chính diện, hẳn là tới sớm nhất.

Lúc này Liễu béo ngay bên người Sở Hoan, thân hình gã mập mạp, cả đêm chạy liên tục, thể lực tiêu hao không ít, may mà thân thể cường tráng, dừng lại nghỉ tạm một hồi, đã ổn định trở lại.

- Đại nhân, như thế nếu thật sự gặp phải đứa bé, bọn chúng trả đòn, có phải thực sự giết bọn chúng hay không?

Liễu béo nghi hoặc vấn đề này, thấp giọng dò hỏi Sở Hoan.

Sở Hoan lúc này vẻ mặt bình tĩnh, quay đầu liếc Liễu béo một cái, hỏi ngược lại:

- Nếu ngay cả đứa bé ngươi cũng đánh không lại bắt không bắt được, vậy còn muốn giết thổ phỉ sao?

Mặt liễu béo đỏ lên, gật đầu nói:

- Ý đại nhân, thuộc hạ rõ ràng.

Gã nhìn lên núi, cây cối rậm rạp che rất nhiều thứ, trong nhất thời không rõ tình hình trên núi rốt cuộc thế nào, gã nhỏ giọng than thở:

- Địa phương chó không ỉa này, tại sao thổ phỉ lại chọn ở loại địa phương này!

Lời này của gã, tự nhiên không ai trả lời.

Phan Phụ lại đợi một lát, rốt cuộc có một người tới, không ngờ trong tay mangn một chiếc đồng hồ cát, người nọ khom người tới gần, thấp giọng nói:

- Phan Tướng quân, tiểu nhân do Thống chế đại nhân phái tới!

- Có phải đều đã tới hay không?

Phan Phụ vội vàng hỏi.

Người nọ đặt đồng hồ cát trên tay lên một tảng đá, lúc này cát bên trong đồng hồ đã không còn nhiều lắm, thấp giọng nói:

- Phán Tướng quân, Thống chế đại nhân đồng thời phái người đi hai cánh phải trái, tiểu nhân tới đây nói cho ngài, cát trong đồng hồ này rơi hết, liền có thể bắt đầu tiến công lên núi.

Phan Phụ gật đầu nói:

- Rõ rồi!

Gã nhìn chằm chằm đồng hồ cát kia, cát bên trong còn lại không nhiều lắm.

Thời đại này không có đồng hồ, không thể đối chiếu thời gian, lại không thể gọi điện thông báo, nói chung, đều là bắn hỏa tiễn lên trời làm tín hiệu tiến công, nhưng tối nay bao vẫy tiễu trừ, muốn đánh trở tay không kịp, tự nhiên không thể bắn ra hỏa tiễn, khiến thổ phỉ trên núi có đề phòng.

Thời gian chờ đợi đồng hồ cát, Phan Phụ tựa như chờ đợi ngàn năm, khi hạt cát rơi hết, Phan Phụ tinh thần chấn động, là người đầu tiên đứng dậy, nhảy lên một tảng đá lớn, tuy rằng năm trăm binh sĩ đều phủ phục trên mặt đất, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Phan Phụ, thấy Phan Phụ vung đao lên, năm trăm binh sĩ không do dự nữa, cùng nhau đứng dậy xuất phát từ chân núi, đi về phía trên núi kia.

Sở Hoan dẫn mấy chục tên binh sĩ cánh trái đi vào trong rừng núi, bên trong núi này chẳng những cây cối che trời, hơn nữa trên mặt đất có nhiều tảng đá lởm chởm, rất khó leo lên.

Sở Hoan nắm đao, Liễu béo kề sát người hắn, những binh sĩ duy trì yên tĩnh giống như âm hồn, mà toàn bộ Hắc Thủy Sơn, ngoại trừ tiếng gió lạnh thổi qua, gần như không nghe được bất cứ một âm thanh khác.

Sự yên tĩnh kỳ quái này, trái lại khiến trong lòng Sở Hoan đang lên một cảm giác cổ quái.

Năm trăm binh sĩ tiến tới, tựa như một cây đao di chuyển lên núi, leo lên một hồi, Sở Hoan mơ hồ trông thấy trên núi dường như thật sự có một đám bóng đen, dường như là phòng xá kiến trúc.

Như vậy xem ra, tin tức quả nhiên đúng, Hắc Thủy Sơn này quả nhiên có một đám thổ phỉ chiếm cứ.

Đúng lúc đó, chợt nghe phía bên phải truyền đến tiếng xôn xao. Sở Hoan nhíu mày, chỉ thấy bên phải cách đó không xa có bóng người di động, dường như xảy ra chuyện gì. Khi hắn chưa rõ ràng ra sao, lại thoáng nhìn binh sĩ trước mình không xa đột nhiên chìm xuống giống như một tảng đá, Sở Hoan giật mình, chợt nghe được tiếng hét thảm, hắn nhanh chóng bước tới, vọt qua, lại thấy phía trước xuất hiện một cái hố sâu không lớn, binh sĩ kia đúng là rơi vào lỗ này, theo ánh sáng bình minh mỏng manh nhìn lại, Sở Hoan không khỏi nhíu mày, biến sắc.

Binh sĩ kia đã bị mấy cây trúc đâm xuyên qua thân thể, cây trúc đâm xuyên lên, máu tươi đầm đìa, một cây trúc trong đó đâm xuyên qua yết hầu binh sĩ, hai mắt binh sĩ trợn lên, vẻ mặt thống khổ, thân thể vẫn còn co giật, nhưng chỉ vài cái liền không còn nhúc nhích.

- Có cạm bẫy!

Trong lòng Sở Hoan lập tức phản ứng lại.

Hắn còn chưa nghĩ nhiều, lại nghe được chung quanh truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, không thể nghi ngờ, đã không ít binh sĩ giẫm vào cạm bẫy, cảm bẫy như vậy vô cùng độc ác, chỉ cần rơi xuống, chắc chắn phải chết.

- Mọi người cẩn thận!

Tiếng kêu thảm thiết liên tục đã khiến những binh sĩ kia kinh hãi vạn phần, Sở Hoan trầm giọng nói:

- Trên núi có cạm bẫy, nhất định phải cẩn thận!

Sở Hoan nắm chặt đại đao trong tay, trong lòng rất khiếp sợ, hắn tới gần, quỳ một gối bên cạnh cạm bẫy, nhìn vách tường chung quanh, cau mày. Hắn v ốn tưởng rằng cạm bẫy này là Hắc Thủy Sơn đã sớm bố trí, nhưng lúc này bốn vách tường đất kia, đều là đất mới, đã nói lên rằng cạm bẫy này vừa mới đào gần đây, nói không chừng cạm bẫy này cũng chỉ mới một hai ngày.

Nếu là như thế, Sở Hoan không thể không hoài nghi thổ phỉ Hắc Thủy Sơn đã biết quan binh đột kích, nhưng lần hành động này của Cấm vệ quân có thể nói là bí mật tới cực điểm, trước khi hành động, người biết được hành động quân sự này có thể đếm trên đầu ngón tay, cấp Vệ tướng chỉ hoàng hôn hôm qua mới nhận được tin tức, mà binh sĩ chỉ trước đó không lâu mới nhận được lệnh tấn công Hắc Thủy Trại, hành động quân sự giữ bí mật như vậy, tại sao người Hắc Thủy Trại lại biết được, thậm chí còn bố trí sẵn cạm bẫy?

Sở Hoan chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, lại nghe được vài tiếng kêu thảm truyền đến, vô cùng bi thảm, Liễu béo đã lộ ra thần sắc giận dữ, trầm giọng nói:

- Đại nhân, đám thổ phỉ này lòng lang dạ sói, thật sự âm độc... !

Sở Hoan vẻ mặt nghiêm túc, xem ra lần bao vây tiễu trừ này tuyệt đối không dễ dàng giống như trong tưởng tượng.

Cạm bẫy xuất hiện và đồng bạn chết thảm, cũng không khiến binh sĩ Cấm vệ quân khiếp đảm, tuy rằng cũng khiến bối rối một hồi, nhưng Cấm vệ quân huấn luyện có tố chất rất nhanh liền trấn tĩnh lại, máu tươi đồng bạn khơi dậy thù hận của binh sĩ, họ đều nắm chặt đao, leo lên núi nhanh hơn.

Sở Hoan quay đầu lại dặn mọi người dưới tay, mỗi bước tiến lên đầu phải cẩn thận, nếu nơi này đã xuất hiện cạm bẫy, như vậy nói không chừng trên núi còn có nhiều cạm bẫy khác.

Không thấy bóng địch, lại thương vong không ít người, đám thổ phỉ này tuyệt đối khó đối phó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.