Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 57: Hai quỷ thiếp?




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆57, Hai quỷ thiếp?

Tần Phong lại rất dửng dưng —— nơi kỳ quái, từ sau khi anh chết, những nơi anh tới còn có cái nào không kỳ quái sao?

Đạo trưởng lớn tuổi chơi đã mệt rồi, đặc biệt là mấy vị leo cầu thang, giờ còn đang co quắp trên giường không bò dậy nổi, dù nói cho bọn họ biết có cơ hội tiếp xúc với Vô Thường đại nhân, bọn họ cũng không thể vi phạm quy luật sinh lý. Lưu thiên sư và đồ đệ thì không thấy tăm hơi đâu cả, phỏng chừng cũng không có dũng khí nhảy nhót tới trước mặt Tần Phong.

Lục Lân cõng kiếm, cầm một cái la bàn đứng trước cửa khách sạn chờ bọn họ.

"Lúc trước lệ khí của cương thi trong mộ cổ quá nặng, che giấu quỷ lực của các quỷ hồn khác, giờ cương thi bị chế ngự rồi, pháp thuật truy lùng đã có thể phát huy hiệu lực." Lục Lân nói, chìa cái la bàn trong tay ra.

Ngoại trừ cương thi, khu mộ cổ đã không còn chuyện gì cần bọn họ xử lý nữa. Quỷ sự dễ tính, lòng người khó dè, chung quy vẫn phải xem bản thân người trong cuộc, người ngoài không bằng mau chóng tìm được các đồng hành đã mất tích đi.

Các vạch trên la bàn Tần Phong xem không hiểu, Tạ Kỳ Liên hiểu thì hiểu, nhưng không cần phải giải thích cho Tần Phong —— Vô Thường không dựa vào pháp thuật này để tìm người tìm quỷ, lỡ mà lạc đường còn không thực dụng bằng mở bản đồ trên điện thoại ra xem.

Cho nên hai người họ mang theo chút thái độ thử thách, muốn xem Lục đạo trưởng làm người tu hành kiệt xuất của đương đại, thực lực rốt cuộc như thế nào.

"Có âm khí, có tội nghiệp." Tần Phong lặng lẽ nói với Tạ Kỳ Liên, "Nhưng không mạnh, xấp xỉ như di vật văn hóa, có lẽ còn không bằng, di vật văn hóa có ưu thế địa lợi là mộ cổ."

"Để người trẻ tuổi tập tành chút đi." Tạ Kỳ Liên nói, lấy một điếu thuốc trong lòng Tần Phong ra, châm lửa.

Người trẻ tuổi đã năm mươi · Lục đạo trưởng hồn nhiên không biết, cúi đầu nhìn la bàn, nhưng xem diện mạo, bề ngoài của Lục Lân vẫn chưa tới ba mươi, lại do nghèo, không mặc nổi pháp y cao cấp mới, vẫn mặc quần áo cũ thời còn làm tiểu đạo sĩ, nên mới nhìn như trạc tuổi Sở Úc.

Tần Phong giật lấy điếu thuốc bên môi Tạ Kỳ Liên, cùng gói thuốc trong túi, ngón tay châm lên một ngọn quỷ hỏa, trực tiếp đốt thành tro.

"Nè —— tôi đâu có cần tuân theo quy tắc sống khỏe như anh chứ." Tạ Kỳ Liên giả bộ oán giận.

"Cậu vừa cười tôi, thích lôi chuyện điếu thuốc này ra nói lắm đúng không?" Tần Phong trừng cậu, "Chúng ta có thể tha cho nó chứ?"

Tạ Kỳ Liên cười híp mắt nằm nhoài lên vai anh, ghé vào tai anh nói: "Có thể thì có thể đấy, nhưng chỉ có tôi có thể cười anh, nên tôi là đang hưởng thụ đặc quyền."

Tần Phong quyết đoán móc gói thuốc lá thứ hai trong một túi áo khác ra, nhét vào tay Tạ Kỳ Liên: "Hút cái này đi, loại này đắt hơn loại vừa nãy."

Sau đó nhân lúc Tạ Kỳ Liên cách mình khá gần, hôn môi cậu một cái: "Được rồi, cậu có thể tiếp tục cười tôi."

Sở Úc cách đó không xa cứng đờ bám sát Lục Lân chăm chỉ làm việc, đồng tay đồng chân, như một tiểu cương thi không bắt kịp nhịp.

"Tìm được rồi!" Lục Lân nói, móc một đoạn nến màu đen trong lòng ra, gọi Sở Úc tới, "Ngọn nến thông âm này đắt lắm đấy, trong đó có không ít vật liệu cực kỳ khó tìm, châm lên rồi huân khắp người, người sống có thể tự nhiên tiến vào quỷ vực, không bị người chết phát hiện ra dị thường, đắt vô cùng, dùng một tiết thiếu một tiết..."

Tần Phong im lặng nghe nửa ngày, bước tới, vỗ vai ông ta.

Lục Lân: "... Đa tạ Tần tiên sinh ra tay giúp đỡ."

Sở Úc im lặng giơ ngón tay cái —— Lục sư thúc không hổ là người tài ba của thế hệ này, dĩ nhiên dựa vào bần cùng mượn được sức mạnh quỷ thần của Hắc Vô Thường đại nhân.

Tần Phong phủ quỷ lực lên người hai người sống, sắc trời trong nháy mắt tối lại, vùng đất dã ngoại phong cảnh tú lệ tự nhiên hoa nở khắp nơi đã biến thành bãi tha ma kinh điển, xung quanh tối thui, dưới chân có một con đường nhỏ, nhìn rất chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, gạch lót đường toàn là bia mộ.

Sở Úc rụt cổ: "Đậu mợ nó, chỗ này cần bao nhiêu quỷ thế?"

Sắc mặt của Lục Lân nghiêm túc, nhanh chóng kiểm tra con đường này, xua tay tỏ vẻ không có vấn đề, ra hiệu cho mọi người đi đi.

Dùng bia mộ lát thành đường, nhìn như khủng bố quỷ dị, nhưng bia mộ không phải chỉ là đá bình thường thôi ư, con đường này sạch sẽ, cực kỳ sạch sẽ, không có dấu vết tà khí quấn quanh, hoàn toàn có thể yên tâm mà đi.

Tần Phong lặng lẽ đánh giá: "Rất quyết đoán."

Tạ Kỳ Liên cũng gật đầu: "Ừm, hơn nữa bình tĩnh, quan trọng hơn là, ông ta dựa vào bản thân, mà không phải quỳ cầu anh và tôi."

Con đường khúc khuỷu này dẫn tới một ngôi làng nhỏ, cây khô trồng ở ven đường, như là hàng cây hai bên, chỉ tiếc cành cây đen nhánh, không có lá, mấy con quạ mắt đỏ bị tử khí hấp dẫn, đậu ở chỗ cổng làng, phát ra tiếng kêu thô đục với kẻ tiến vào.

"Lục... Lục sư thúc..." Sở Úc nắm lấy ống tay áo của Lục Lân, "Thúc có cảm thấy mấy căn nhà bên kia... nhìn giống như... quan tài không..."

Lục Lân nhịn đau dán cho cậu một lá bùa thanh tâm, tiêu trừ sự căng thẳng quá độ của Sở Úc.

Tạ Kỳ Liên thì nở nụ cười chỉ vào căn nhà phía trước: "Đúng, lớn tí là quan tài, nhỏ tí là hủ cốt, ánh mắt của cậu tốt đấy, cho dù là ở quỷ vực cũng có thể phát hiện ra chân tướng."

Sở Úc bị Tạ Kỳ Liên khen đến mức co giật tại chỗ, mắt đã trợn trắng mấy lần, tiếp đó nhớ tới hai vị bên cạnh là Hắc Bạch Vô Thường, mới tỉnh táo lại, nhịn xuống kích động té xỉu.

Thế giới to lớn, Vô Thường cũng không phải vô địch, thế nên Lục Lân và Sở Úc vội vàng nghiêm túc lại, duy trì cảnh giác, tiếp tục nhịp bước của mình thâm nhập vào trong.

Có lời nhắc nhở của Tạ Kỳ Liên, nhìn kỹ lại ngôi làng, rõ ràng là nghĩa địa mà, nhà cửa y chang như quan tài, không có cửa sổ, có quan tài dùng gỗ thường, có xa hoa hơn, chạm trổ hoa văn, có cái rất nhỏ giống như chỉ có một phòng, nhìn lại hóa ra là hủ cốt thời cận đại mới sử dụng.

Giữa làng có một ngôi nhà đá lớn, khác hẳn với quan tài bằng gỗ xung quanh, nó có cửa sổ mái cong điêu khắc hoa lệ, thoạt nhìn như lầu các xa hoa.

Cửa nhà đá mở ra, một lão đạo trưởng râu bạc mặt buồn rười rượi đi ra.

Sở Úc kinh hãi: "Chủ đền???"

Chủ đền thấy là cậu, sắc mặt đột nhiên đại biến: "Sở Úc! Sao con lại tới đây, chạy mau!"

Kế đó cụ nhìn thấy hai người Tần Phong và Tạ Kỳ Liên song song đứng cạnh Sở Úc, mặc cùng style quần dài màu đen giày boot, nhưng Tần Phong là sơ mi đen, Tạ Kỳ Liên là sơ mi trắng, nhìn là hiểu ra ngay. Chủ đền lập tức khôi phục nét mặt tiên phong đạo cốt: "Há, Tiểu Úc tới rồi à, ăn điểm tâm chưa? Chưa ăn thì sẽ bị đói đấy, đồ ở đây người sống không ăn được đâu."

Sở Úc: "... Chủ đền à cụ bái sư học biến diện ở đây à?"

Chủ đền không nhịn được nữa, lần thứ hai nổi giận lên nói: "Ta học biến diện làm gì, bộ con không thấy bãi tha ma này có kết giới, chui vào quan tài rồi sẽ không đi được à?"

Sở Úc tranh luận: "Đang yên đang lành cụ chui vào quan tài để làm gì?"

Sắc mặt của chủ đền đỏ ửng: "Bộ nó không phải là đường sao?"

Chui vào quan tài rồi không đi được, Tạ Kỳ Liên mang theo ẩn ý hừ lạnh một tiếng, Tần Phong hơi nheo mắt lại —— ngôi nhà đá lớn này cũng là một quan tài, là một quan tài được điêu khắc thành hình nhà cửa, anh đã nhìn thấy một cái giống vậy ở viện bảo tàng, chỉ có quan to quý nhân mới dùng đến.

Xem ra là một tên tham quan bá đạo.

Các đạo trưởng khác của đền Diệu Liên nghe được tiếng động đều đi ra, kế đó đi cùng còn có một tổ quay phim tài liệu khiêng camera, thấy là người sống thì lộ ra vẻ khác nhau, nhưng đều có chút mệt mỏi, bụng của một nữ minh tinh rõ ràng còn kêu ọt ọt.

Một người đàn ông trung niên rõ ràng là đạo diễn bước tới: "Mấy vị tới cứu chúng tôi à? Tôi là đạo diễn của tổ quay phim tài liệu, tôi họ Yến."

Đạo diễn Yến rất bình tĩnh, đằng sau lưng ông chỉ có hai tiểu minh tinh khá trẻ tuổi mắt sưng húp, những người khác đã bình thản lại rồi, bọn họ vào quỷ vực được một thời gian, hiện tại bụng đói đến độ chả buồn nói chuyện nữa, chớ nói chi là khóc.

Lục Lân đứng trước cái quan tài như cung điện đá, cau mày: "Rốt cuộc là sao vậy?"

Trong lúc nói chuyện, lại có hai bóng người bước ra từ bên trong, đều là hai cô gái đang độ xuân thì, người bên trái mặc váy đỏ, đi giày cao gót cùng màu, ăn bận diễm lệ, dáng người nóng bỏng, lườm người bên phải một cái, như là xem thường, mà người bên phải thì mặc váy dài màu vàng nhạt, nhìn ôn nhu đoan trang, nhưng cũng đẹp đến độ không giống như là nhân loại.

Thần sắc của Lục Lân nghiêm nghị, Sở Úc ngửa mặt lên, lộ ra nụ cười dại gái, bị chủ đền tát cho một cái mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

"Bọn họ—— bọn họ——"

Nữ váy đỏ cười rộ lên, ánh mắt rõ ràng là đánh giá Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đứng đằng sau: "Ơ kìa, hai tiểu ca ca người sống bảnh bao quá!"

—— là yêu tu, yêu tu không bị quỷ lực mê hoặc, có thể nhìn ra bọn họ là người sống, nhưng tu vi bình thường, nên không nhìn ra Tần Phong và Tạ Kỳ Liên kỳ thật là âm sai ngụy trang thành người sống.

Chủ đền lại bày ra nét mặt tiên phong đạo cốt, chỉ vào hai cô gái: "Vị này là Hồ nữ sĩ, vị kia là Hoàng nữ sĩ."

Tần Phong nhíu mày, lắc mình muốn che cho Tạ Kỳ Liên, ai biết suy nghĩ của Tạ Kỳ Liên cũng y chang anh, vì thế hai người họ đụng vào nhau, lần này, cô gái họ Hồ hể một tiếng, đôi mắt tỏa sáng, cô họ Hoàng cũng lia mắt qua, lộ ra vẻ tò mò, sau đó hai cô gái chú ý tới nét mặt của đối phương, liền cùng nhau hừ một tiếng.

"Khụ." Chủ đền sờ râu mép, "Hai vị này là chủ nhân của ngôi nhà."

"Một con cáo đỏ, một con chồn vàng, đều có tầm hai trăm năm đạo hạnh." Tạ Kỳ Liên nói, "Ở thời hiện đại này, đúng là hiếm thấy."

"Hơn nữa trên người không có tội nghiệp." Tần Phong bổ sung.

Chẳng những không có tội nghiệp, hình như còn ánh lên kim quang.

Bị chỉ ra nguyên hình, hai cô gái xinh đẹp trừng nhau một cái, Hoàng nữ sĩ nói: "Thu hồi mùi hôi của cô đi, đều tại cô cả, bị người ta lột tỏng ra rồi kìa."

"Rõ ràng là cô!" Hồ nữ sĩ xinh đẹp lườm một cái, "Đi đâu cũng khoác bộ da màu vàng."

Đạo diễn Yến làm phim tài liệu ra vẻ đau khổ nói: "Tình huống đã nguy hiểm như vậy rồi, xin hai cô đừng cãi nhau nữa, lại nói, bộ phim tài liệu giải trí này của chúng tôi, chỉ lấy di vật văn hóa, thám hiểm, cộng thêm chút thần dị làm mánh lới mà thôi, chúng tôi thật sự không làm được như mấy chương trình điều giải đâu!"

Hai cô yêu quái cách xa nhau ba mét, giống như chỉ cần lại gần một tí sẽ bị ôn dịch trên người đối phương lây nhiễm.

Sở Úc: "Hai người ghét nhau như vậy, sao còn ở chung quan tài, không đúng, hai người là yêu tu đã có thân thể sao còn muốn ở trong quan tài?"

Nếu là chết rồi thành yêu quỷ, loại yêu này rất dễ trở thành Xuất Mã Tiên cần ám lên thân người nhất, phải xem là quỷ để cung phụng, nhưng hai nữ yêu này hiển nhiên đều còn sống.

Tính tình của hồ ly tinh khá lớn, ôm vai không chịu trả lời, đang trút giận lên giày cao gót của mình, liều mạng giẫm xuống đất, còn vèo một cái thò cái đuôi lông xù to tướng ra, dùng miệng cắn chóp đuôi, từ đầu đến chân viết ba chữ "đang bực mình".

Vì thế nữ sĩ chồn vàng thở dài, nói: "Lát nữa tới trưa rồi mọi người mau đi đi, men theo đường cũ ấy, đừng quay đầu lại, cũng tuyệt đối không được vào nhà, đừng đụng vào bất cứ đồ vật gì ở đây, chúng tôi tu hành hai trăm năm, vào quan tài đá rồi cũng ra không được, huống hồ gì bốn phàm nhân các cậu. Mấy đạo trưởng này... e là..." Nói xong, cô lắc đầu cười khổ, "Tôi sẽ nghĩ cách."

Lục Lân lại lắc đầu không chịu: "Cô cứ nói đi, cụ thể là thế nào."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, có mấy bóng người thò ra từ trong mấy "nhà" khác, cẩn thận quan sát.

"Tên tôi là Hoàng Mạc Tiên, cô ấy là Hồ Duyên Nghiên, chúng tôi vốn là bạn bè. Đã ở đây mấy chục năm rồi. Thành thị bên ngoài phát triển nhanh quá, chúng tôi không góp đủ tiền mua nhà..." Hoàng Mạc Tiên lần thứ hai thở dài, "Cho nên chúng tôi tới chỗ hoang vu này, phát hiện được một quan tài đá bỏ không, hỏi dân làng, thì mọi người đều nói quỷ ở đây đã sớm biến mất rồi, không ai nhìn thấy cả, hẳn là đã đi đầu thai, thế nên chúng tôi mới ở lại."

Mấy dân làng lớn gan trong quan tài bên cạnh đi ra, giành nói: "Đúng đúng, bọn họ đều là yêu tinh tốt, chưa từng bắt nạt chúng tôi, cũng chưa từng hại người ở đây, xin các đại sư đừng thu hai người họ! Bọn họ lên thành phố làm phục vụ rửa chén, vất vả kiếm tiền, mỗi lần về làng đều mang chút nhang đèn cho chúng tôi, làng chúng tôi quỷ thời nào cũng có, chỉ không có quỷ hiện đại, chẳng ai cung phụng cả, đều là nhờ bọn họ chăm sóc cả đấy!"

Tần Phong không nhịn được hỏi một câu: "Sao không đi đầu thai?"

"Ở đây vốn rất tốt, làm người làm quỷ cũng không có gì khác, giống như dì Vương ở kế bên này, cả năm miệng ăn đều ở đây cả, đầu thai sẽ bị chia cắt, không nỡ, nên không ai đi hết." Con quỷ đó trả lời, "Nhưng ai biết, hai tháng trước làng này bỗng nhiên thay đổi!"

Tà khí mạnh mẽ lan ra từ dưới nền đất, quan tài đá biến thành một mắt trận nào đó, khung cảnh từ thế ngoại đào nguyên biến thành bãi tha ma tiêu chuẩn.

"Từ đó dân làng không thể nào rời đi nữa, cô hồn dã quỷ vào nhầm nơi này cũng không ra được, tiếp đấy phép che mắt của quỷ vực ngụy trang quan tài của chúng tôi thành nhà cửa, người sống, vật sống, yêu tu, chỉ cần bất cẩn chui vào trong, cũng không tài nào rời đi!" Hoàng Mạc Tiên nói, "Lúc này tôi mới phát hiện, hóa ra chủ nhân của quan tài đá vẫn còn, chỉ là luôn lêu lổng bên ngoài, giờ hắn đã trở về, hắn có năng lực tùy ý khóa cửa, vào nhà rồi, chủ nhân khóa cửa lại, tôi sao có thể ra ngoài được chứ?"

"Nhìn kiểu dáng của quan tài đá này, ít cũng phải một ngàn năm." Tạ Kỳ Liên không còn chút ý cười nào kéo khóe miệng.

"Đúng thế, là một đại quỷ rất lợi hại, nuôi âm binh, cảm giác như là làm quan, không chừng là đại tướng quân đấy." Hoàng Mạc Tiên nói.

Lúc này Hồ Duyên Nghiên không nhịn được quơ đuôi: "Thu hồi lòng hiếu kỳ lại đi, đừng có nhiều chuyện, mấy người chạy mau lên, không là lát nữa chết ở đây cả đấy!"

Tần Phong không để ý tới cô, ngược lại hỏi Hoàng Mạc Tiên: "Con quỷ này muốn làm gì?"

"Lúc hắn về, tôi ra ngoài làm việc quên mang CMND, Hồ Duyên Nghiên vừa mới xin nghỉ, nên về nhà lấy giúp tôi, đụng phải đại quỷ, tên ác quỷ đó muốn Hồ Duyên Nghiên gả cho hắn làm thiếp." Hoàng Mạc Tiên cắn răng nói.

"Phi, đều tại cô ngốc này." Hồ Duyên Nghiên mắng, "Thiệt một mình bà thì thôi, cậu còn chơi ngu chạy về, rồi chủ động xông lên nói gì mà, đại tướng quân, thiếp thấy ngài thật uy vũ, có thể để thiếp thay thế con cáo xấu hoắc đó không? Hai trăm năm tu hành cậu tu trong bụng cờ hó hả, hắn là Đại! Ác! Quỷ! Hắn có thể giữ chữ tín với cậu sao? Giờ thì ngon rồi, thiệt luôn hai người! Còn có, tôi xấu ở đâu hả? Trước đây tôi up hình selfie cậu không phải cất não đi để khen à? Lúc tương tác thương mại là ai hở một tí gọi tôi là thiên tiên tiểu tỷ tỷ hửm?"

Mọi người: "..."

Lục Lân đau đầu: "Đừng cãi nhau nữa, lẽ nào hai cô tính gả cho ác quỷ thật à? Con ác quỷ đó sống mấy trăm năm rồi, chưa chắc là sắc quỷ, có lẽ là nhìn trúng yêu lực thuần khiết nhờ bái nguyệt trên người hai cô đấy, hai cô vừa nãy cũng nói, ác quỷ không giữ chữ tín, lẽ nào hai cô còn khờ khạo cho rằng, tự gả mình đi, ác quỷ sẽ tha cho người sống và dân làng quỷ ở đây sao?"

Mà Tần Phong thì lại chậm rãi kiên định nói: "Xã hội hiện đại, tự do hôn nhân, không thể làm trái ý nguyện của người trong cuộc, huống chi, cưới một lần hai người, là phạm vào tội trùng hôn rồi!"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.