Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 56: Đặng Thu Nga




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆56, Đặng Thu Nga

Đặng Thu Nga ôn hòa trầm ổn nhìn bọn họ, vẫn không vội không nóng, không khó tưởng tượng nếu như người này bước lên bàn đàm phán sẽ bát diện linh lung, thành thạo điêu luyện thế nào.

Trong thời gian uống trà, thành viên của hội đồng quản trị đã lần lượt bị thư ký của Đặng Thu Nga gọi tới, dự án này là một dự án rất lớn, xử lý không khéo sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Tập đoàn Dĩ Lệ, các cổ đông lớn nhỏ không dám chậm trễ, thư ký Lâm báo cho bọn họ biết dự án có tiến triển mới, không ít cổ đông đã tự mình tới hiện trường tra xét.

Bao gồm cả cổ đông họ Thiệu kia.

Giả vờ trấn định?

Tần Phong nhìn Đặng Thu Nga đọ sức với các cổ đông, Tạ Kỳ Liên đứng bên cạnh: "Anh cảm giác bà ta đang nói dối à?"

"Định tội không thể định như vậy được." Tần Phong khoanh tay lại, dựa vào cửa sổ, "Manh mối quá rõ ràng, tiến triển quá thuận lợi, thế nên hoài nghi người phối hợp với chúng ta có vấn đề, đây là không nên."

"Nhưng trực giác của anh cho rằng trong đó có vấn đề." Tạ Kỳ Liên khẳng định gật đầu, "Anh có năng lực giám tội."

"Đáng tiếc công năng Thiên Đạo ban cho không có tô đậm vào tô light vào chứng cứ cùng điểm đáng ngờ cho người ta xem, công năng đó thuộc về game." Tần Phong móc một điếu thuốc ngậm ra, lần thứ hai tỏ vẻ ghét bỏ với Thiên Đạo.

Tạ Kỳ Liên lấy một cái bật lửa trong túi ra: "Tôi vẫn muốn hỏi, sao anh thích ngậm thuốc lá vậy?"

"Thuốc lá rất hữu dụng, ví dụ như tới một nơi toàn là người lạ cậu có thể dùng nó để mở đầu câu chuyện, đốt thuốc cho nhau cũng là một cách phá băng, để mọi người có thể bắt đầu tìm hiểu nhau; khi cần ngụy trang, đốt một điếu hút có thể che giấu những động tác trong tiềm thức do cảm giác căng thẳng gây ra, đề phòng có kẻ nghe lời đoán ý phát hiện được manh mối..." Tần Phong giải thích, "Thế nên quen rồi, không có tình huống đặc biệt cũng sẽ theo thói quen làm một điếu."

"Nhưng anh thường chỉ ngậm không có hút?"

Tần Phong rất đương nhiên trả lời: "Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe."

Tạ Kỳ Liên dùng pháp thuật ném cái bật lửa vào thùng rác.

Sở Úc nghe trộm không nhịn được giơ tay: "Nhưng đại thần à... chú chết rồi mà!"

Tần Phong vỗ đầu cậu ta: "Có hại cho sức khỏe của cháu. Không hút thuốc ở nơi công cộng là đạo đức cơ bản, nhất là khi bên cạnh còn có vị thành niên."

Sở Úc che đầu mình: "Cháu mười tám thiệt mà, mặt non đâu phải là lỗi của cháu!"

Không ai để ý tới tiếng gào của cậu ta, các đạo trưởng đại sư khác không thèm để ý tới vấn đề thương nghiệp, về phòng mình dùng cách riêng để lần ra các đồng hành mất tích của đền Diệu Liên, chỉ có Lục Lân đạo trưởng nán lại đây, phụ trách giám sát Sở Úc.

Lục Lân nhìn các cổ đông của Dĩ Lệ, thoáng thở dài: "Có thể điều hành một công ty thật là lợi hại, đền Lưu Hà của chúng tôi nhiều năm qua không ngừng lỗ lã, cả đạo bào mới cũng sắp mua không nổi nữa rồi."

Ông ta nói xong, vén tay áo lên, lộ ra ba miếng vá may cạnh nhau trên bộ trung y.

—— thời đại này rồi mà còn có thể thấy được miếng vá, xác thật là nghèo rớt mồng tơi.

Ngay cả Tần Phong cũng không đành lòng an ủi: "Đạo trưởng phản phác quy chân, đạo pháp tự nhiên."

Lục Lân nhìn tổng tài của Tập đoàn Dĩ Lệ, lộ ra vẻ phiền muộn và ước ao.

Bọn họ bàng quan một hồi, Tạ Kỳ Liên đè thấp giọng nói: "Sao hả, anh vẫn cảm thấy Đặng Thu Nga nói dối à?"

"Không biết." Tần Phong lắc đầu, "Khó đối phó nhất không phải là kẻ miệng đầy lời nói dối, mà là kẻ giấu một hai lời nói dối trong phần lớn lời nói thật."

Các cổ đông gặng hỏi Đặng Thu Nga dự án này thế nào, Đặng Thu Nga chỉ dùng dăm ba câu đã sút trở về, rất nhanh các cổ đông phát hiện Đặng Thu Nga đang chơi vòng vèo với bọn họ.

"Đặng tổng à, hôm nay bà gọi chúng tôi tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Một cổ đông không nhịn được nói, "Tôi hủy bỏ lịch làm việc hôm nay tới chỗ bà, cũng là vì bà nói có tiến triển lớn."

Đặng Thu Nga không nhanh không chậm: "Là có tiến triển lớn."

Cổ đông còn muốn hỏi, bỗng nhiên sắc mặt của mọi người thay đổi —— ngoài cửa sổ, tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần.

Các cổ đông nhìn nhau, chỉ có Đặng Thu Nga ưu nhã để chén trà xuống, đứng dậy: "Tiến triển lớn đã tới, mời chư vị dời bước."

Bãi đậu xe ở sân sau khách sạn Dĩ Lệ Hoa Đình, một đội cảnh sát đã có mặt, đang nói chuyện với thư ký Lâm.

Cảnh sát nhân dân dẫn đội nhìn về phía Đặng Thu Nga: "Bà là tổng tài của Tập đoàn Dĩ Lệ à? Chúng tôi nhận được tin báo của các vị, đã lập tức tới đây ngay, các vị phát hiện được thi thể ở đâu?"

Trợ lý của Đặng Thu Nga lấy bản đồ ra: "Trong mấy cái hồ bỏ hoang ở đây, mấy cái hồ này đã được trình báo rồi, vốn là định lấp lại."

Khách sạn tạm dừng kinh doanh, giữa bãi đậu xe thoáng đãng bày một cái cáng cứu thương, để thi thể, rất nhiều lớp túi plastic được phủ lên, thi thể bốc ra mùi thối của nước bùn dưới đáy ao, đội trục vớt thư ký Lâm mời tới ngồi ở bãi đất đằng xa, sắc mặt tái nhợt, thư ký Lâm đang trả tiền công cho bọn họ, cô gửi thêm một khoản khá nhiều cho từng người.

"Thông qua CMND trên người người chết, bước đầu có thể nhận định là Thái Tư Phi đã báo mất tích một tháng trước, trong hệ thống của chúng tôi có tư liệu của cậu ta, Weibo cuối cùng của cậu ta xác thực có nói cậu ta có kế hoạch tới khách sạn của các vị để quay video." Cảnh sát xác nhận từng điều một.

Đặng Thu Nga chậm rãi đáp: "Tôi nghĩ, đối với chuyện này tôi có trách nhiệm không thể chối bỏ được."

Cảnh sát nói: "Chuyện này không liên quan gì tới bà cả, địa hình quanh đây phức tạp, có lẽ trong lúc quay video streamer trượt chân té xuống hồ thôi, nếu bà có lòng, xuất phát từ tinh thần nhân đạo, gửi một số tiền bồi thường cho người nhà nạn nhân là được, không có trách nhiệm pháp lý gì."

"Không." Đặng Thu Nga lắc đầu, ra hiệu cho trợ lý của mình.

Trợ lý của bà ta đeo bao tay, lấy một cái USB ra: "Đội trục vớt tìm thấy thứ này bên bờ hồ nơi vớt được người chết, chúng tôi hoài nghi nó thuộc về cậu ta, không biết bị ngâm lâu như vậy còn đọc được tư liệu bên trong không."

Đặng Thu Nga cũng khéo nói: "Một vị phó tổng của công ty tôi vừa ôm tiền bỏ trốn, tôi đã báo án rồi, trực giác của một người làm ăn khiến tôi cảm thấy, cậu Thái không phải là trượt chân té chết, mà là không cẩn thận phát hiện được bí mật cạnh tranh kinh doanh của nội bộ công ty tôi, nên mới bị người tàn nhẫn sát hại."

Thi thể của streamer hiện tại rất thảm, dùng mắt thường đã không nhìn ra nguyên nhân chết, thế nên cũng rất có khả năng là bị giết. Nhân viên kỹ thuật lập tức lấy cái laptop mình mang theo ra, USB đã được hong khô, bọn họ thử cắm vào.

"Không hư. Nó là một cái USB không thấm nước, đóng rất kín." Nhân viên kỹ thuật đeo bao tay, nhân viên lấy dấu vân tay chạy tới lấy dấu để mang đi đối chiếu, nhưng đã ngâm nước rồi, tác dụng không lớn.

Tư liệu trong USB rất nhanh đã được tìm ra, ngoại trừ một đống ảnh gốc streamer selfie chưa chỉnh ra, còn có mấy phần tài liệu, mấy bức hình chụp.

Tần Phong đứng ở đằng xa nhìn, trong lòng đã sáng tỏ, mặc kệ cái USB này là của ai, trong đó nhất định có bức hình chụp được mail của Thiệu cổ đông và Hoàng phó tổng, chứng cứ ghi lại âm mưu muốn che giấu tin tức khu mộ cổ và trực tiếp san bằng nó.

Quả nhiên, sau những tiếng hét kinh hãi, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục đứng trong nhóm người đột nhiên lao tới chỗ Đặng Thu Nga.

Điểm này ngược lại khiến Tần Phong thấy bất ngờ.

"Con mụ đáng chết này! Bộ mày không cần Dĩ Lệ nữa hả?" Gã Âu phục nói không lựa lời, giơ tay lên đánh, tự nhiên là bị đội cảnh sát ở đây nhanh chóng giữ chặt.

Mái tóc của Đặng Thu Nga bị đánh tung ra, nhưng bà ta vẫn thong dong trấn định, hoàn toàn trái ngược với gã đàn ông cuồng loạn kia.

"Thiệu tổng, lưới Trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát." Đặng Thu Nga bình tĩnh nói.

Chứng cứ quá rõ ràng, nhân viên kỹ thuật lập tức kiểm tra thiết bị và các tài khoản liên quan của Thiệu tổng, sử dụng thủ đoạn kỹ thuật xác thực đã khôi phục lại các tệp và ảnh chụp màn hình gốc, cộng chung với tình huống nổi điên đánh người, Thiệu tổng lập tức bị khống chế.

Ở nơi người thường nhìn không thấy, Phương Hiểu Niên bỗng nhiên bay tới: "Đội trưởng, cái USB đó không phải của streamer, là Đặng Thu Nga sai người để ở đó."

Tần Phong bình tĩnh: "Không khó đoán được."

Phương Hiểu Niên gãi đầu: "Nhưng tôi vẫn không hiểu, chứng cứ hình như là thật, vậy chuyện này rốt cuộc là ai làm?"

Tần Phong trả lời: "Thiệu cổ đông làm."

Phương Hiểu Niên: "Quể? Phá án khó quá... Lúc nào tôi có thể về nhà câu hồn bình thường đây?"

Vụ án mất tích chỉ trong tích tắc biến thành án mạng, còn liên lụy tới di vật văn hoá quý giá, những người khác đều bị mời rời khỏi hiện trường, các cổ đông còn lại cũng sẽ được sắp xếp để điều tra rõ từng người, Đặng Thu Nga lấy lý do gặp quá nhiều biến cố trong hôm nay thân thể có chút không khỏe, về khách sạn trước để chờ cuộc điều tra lấy lời khai sau đó.

Thiệu cổ đông trên cơ bản không có chống cự gì, ban đầu có kích động hành hung người đấy, nhưng bị bắt rồi, lập tức giơ tay lên xin tự thú, nhanh chóng khai hết chuyện mình phạm án thế nào, dự định hủy hoại di vật văn hóa ra sao, đồng thời yêu cầu được liên hệ với luật sư, tranh thủ giảm nhẹ hình phạt.

Khách sạn Dĩ Lệ trống không, hành lang hoa lệ xinh đẹp, Đặng Thu Nga dịu dàng vuốt ve bức điêu khắc nổi trên tường, móc một điếu thuốc lá cho phụ nữ trong túi ra, đốt, hút một hơi, chậm rãi trở về phòng.

Bà ta đột nhiên dừng lại trước cửa hành lang, Tần Phong cũng không che giấu, xuất hiện ở chỗ rẽ.

Đặng Thu Nga yên lặng quay đầu nhìn anh.

Tần Phong gật đầu chào: "Tôi chỉ có một câu hỏi, có phải bà đã cố ý dụ dỗ Hoàng phó tổng và Thiệu cổ đông đi tới con đường giết người diệt khẩu này không."

Người phụ nữ đoan trang ưu nhã nghe được câu hỏi này, giống như một quả bóng xì hơi, tựa vào tường, từng chút từng chút ngã bệt xuống đất, tiện tay cởi đôi giày cao gót của mình ra, im lặng hút thuốc.

Tần Phong lần thứ hai hỏi bà ta: "Bà có không?"

"Họ Thiệu đó đã hại người một lần rồi, không cần tôi dụ dỗ." Nửa ngày sau, Đặng Thu Nga mệt mỏi trả lời.

Tần Phong gật đầu: "Tôi chỉ có thể lựa chọn tin bà, vì bất kể bà có hay không, bà sẽ không để lại chứng cứ, sử dụng tâm lý học hoặc nghệ thuật nói chuyện để dụ dỗ xác thực không vi phạm pháp luật."

"..." Đặng Thu Nga dùng tay chỉnh lại mấy sợi tóc rớt ra, chiếc nhẫn đeo trên cổ vừa vặn rơi ra khỏi cổ áo, bà ta dịu dàng sờ nó, "Nếu Tần tiên sinh đã nhìn ra, vậy tôi cũng không giấu nữa. Tôi chỉ có thể sử dụng cách này để báo thù cho cậu ấy, năm đó họ Thiệu làm rất kín đáo, ngay cả nguyên nhân chết cuối cùng của Tiểu Chu cũng là đột tử do bị stress nặng, cho dù tôi báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, miệng nói không bằng chứng. Tôi hiểu rõ đường đi nước bước của hắn, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chiêu đó mà thôi."

Người phụ nữ tao nhã này lần đầu tiên lộ ra vẻ chật vật: "Là tôi hại Tiểu Chu, họ Thiệu dùng những lời đồn đó là để vặn gãy tôi."

"Thế nên lần này khi bà phát hiện được kế hoạch của hắn, đã dùng tiền mua được Hoàng phó tổng, khiến gã tiếp tục chấp hành theo kế hoạch của Thiệu cổ đông, đồng thời gửi một phần chứng cứ cho bà."

"Ban đầu, chỉ muốn gắn cho hắn cái tội cố ý phá hoại di vật văn hóa quý giá thôi, mười năm là lời cho hắn rồi." Đặng Thu Nga cười nhạo, "Nhưng không ngờ có một streamer lạc vào đó rút dây động rừng, họ Thiệu bắt đầu hủy diệt chứng cứ."

"Bà vốn có cơ hội cứu streamer Thái Tư Phi." Tần Phong nói, "Bà vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn chằm chằm kế hoạch của Thiệu cổ đông, tính toán ở khi hắn làm tới bước nghiêm trọng nhất —— ví dụ như phá hoại hoàn toàn khu mộ cổ quý giá, không thể cứu lại được nữa, sẽ ra mặt vạch trần hắn, bà nhìn chằm chằm sai lầm của đối thủ, muốn đẩy hắn vào tù, bà biết hắn rất giảo hoạt, thế nên bà nhất định phải thật cảnh giác, bằng không sẽ không có cơ hội thứ hai. Bất luận lúc đầu hắn có tính toán diệt khẩu không, hay chỉ là đe doạ dụ dỗ lại thất thủ, Hoàng phó tổng bị bà mua được cũng không thể che giấu tình báo quan trọng này."

Đặng Thu Nga cúi đầu, không trả lời.

Tần Phong: "Bà còn bỏ thuốc vào trong trà của Thiệu cổ đông đúng không?"

Ánh mắt Đặng Thu Nga nhìn anh lộ ra vẻ kính nể: "Cậu nhìn ra được à."

Tần Phong chỉ hai mắt mình: "Nhìn nhiều rồi, có kinh nghiệm thôi."

"Nhưng vậy thì sao chứ?" Đặng Thu Nga bỗng nở một nụ cười xinh đẹp, "Lượng thuốc ấy không thể ảnh hướng tới sức khỏe của hắn, lượng thuốc tí ti dùng để điều trị tinh thần phân liệt ấy chỉ có thể khiến cảm xúc của hắn trở nên kích động trong mấy tiếng mà thôi, bằng không hắn tìm được cách chối tội thì làm sao đây."

"Dừng cương trước bờ vực." Tần Phong lạnh nhạt nói, "Bà còn chưa tới mức không thể quay đầu lại."

Anh chỉ góp lời một câu như vậy, không nói thêm gì nữa, xoay người đi tìm các đạo trưởng đang bận làm phép. Một người ngoài không có tư cách nhúng tay vào lựa chọn trong cuộc đời một người khác.

Đặng Thu Nga ngồi rất lâu trong hành lang, hút sạch cả một gói thuốc.

Tạ Kỳ Liên nhẹ nhàng vỗ vai Tần Phong, tâm tình của Tần Phong kỳ thực cũng không tệ đến vậy, nhưng anh rất hưởng thụ cảm giác được Tạ Kỳ Liên động viên.

Chỉ tiếc, Tạ Kỳ Liên sao có thể không phát hiện được biểu tình lén lút hưởng thụ của Tần Phong chứ, nhướn mày bực bội lườm anh một cái, kế đó cả hai người đều cười rộ lên.

Căn cứ vào hình ảnh đã khôi phục lại, streamer Thái Gia bị một nhóm côn đồ thuê tới đè xuống đất đánh, hình như chỉ là muốn uy hiếp, một trạch nam như Thái Gia, vùng lên phản kháng, nhưng lại trượt chân té xuống cầu thang trong lúc chạy trốn, nằm dưới đất mặt mũi dính đầy máu. Nhóm côn đồ sợ hãi, cho rằng mình đánh chết người rồi, trực tiếp kéo đi vứt xác.

Nhìn camera không thể đoán ra sinh tử, chỉ có hồn phách của Thái Gia biết mình bị chết đuối, nếu nhóm côn đồ đó không hoảng lên, kỳ thực cậu ta sẽ được cứu.

Nhóm côn đồ rất nhanh bị bắt, ông chủ trả tiền thuê chúng chỉ yêu cầu dạy cho một bài học, lấy lại chứng cứ, không yêu cầu giết người. Thế nên, cổ đông họ Thiệu không hẳn có thể bị xử tới mức phạt khiến Đặng Thu Nga hài lòng.

"Anh sợ Đặng Thu Nga sẽ làm trò gì trong tù à." Tạ Kỳ Liên than.

"Lợi dụng áp lực tâm lý hại chết người, về mặt nhân quả cũng miễn cưỡng có thể tính là hại người." Tần Phong nói, "Vào tù là có tội phải chịu, nhưng Đặng Thu Nga hiển nhiên sẽ không vừa lòng, bà ta nhìn hắn lộ ra sát ý rất rõ ràng, tôi lo lắng, Đặng Thu Nga sẽ bị thù hận che mắt, tự biến mình thành loại người mình muốn trả thù."

Anh thở dài: "Giữ được lý trí là điều rất khó, bằng không lúc trước Giang Vãn Hân sẽ không vì thế mà được tăng công đức."

Tạ Kỳ Liên có chút lạnh lùng nói: "Trong Thiên Địa có âm ắt có dương, anh đã khuyên rồi, con đường tương lai là bà ta tự chọn, chỉ cần bà ta gánh vác được hậu quả."

"Chỉ là đáng tiếc thôi." Lần này Tần Phong đốt điếu thuốc, hút một hơi, đột nhiên ho khan, ho đến chảy nước mắt, "Trời ạ, người chết sao còn bị sặc khói thuốc vậy?"

Tạ Kỳ Liên cười híp mắt lấy điếu thuốc đi, dụi tắt rồi ném: "Nói rõ anh cần phải sống thật lành mạnh, bất kể sống chết."

"Đại thần đại thần——" Phía cuối hành lang, Sở Úc la oai oái ló đầu ra, "Tìm được rồi tìm được tồi, định vị được tổ quay phim và các sư thúc sư bá của cháu rồi, nhưng... bọn họ hình như ở một nơi rất kỳ quái."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.