Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 43: Thầy Tạ




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆43, Thầy Tạ

Bầu trời lộ ra màu tro đen thâm trầm, ngửa đầu nhìn lại, như một chiếc hộp trong suốt bị một miếng vải đen tuyền phủ lên, mấy ngôi sao giả tạo tượng trưng treo bên cạnh Mặt Trăng to đùng, mà Mặt Trăng ấy thì tròn như bị compa vẽ ra, nhợt nhạt rọi xuống, lại không rọi tới mặt đất.

Chung cư biến thành một mê cung không thấy đích đến nào đó, hai tòa nhà bên cạnh giống nhau như đúc, không có đánh dấu, Tạ Kỳ Liên bay đi mấy trăm mét cũng không thấy có gì thay đổi.

Tần Phong rất nhanh thả lỏng người lại, không còn gấp gáp như vừa nãy nữa —— bởi vì anh đã đoán được, thời gian trong thế giới giả chậm hơn so với thế giới thật rất nhiều —— điện thoại của anh có thể kết nối trực tiếp với Sinh Tử Bộ, Sinh Tử Bộ do Thiên Đạo quản, Thiên Đạo luôn bị tà thuật che đậy, nếu cả việc báo giờ nó cũng không chính xác, vậy Tần Phong không còn lời nào để nói nữa rồi.

Bọn họ đã dạo trong chung cư này nửa giờ, thời gian trên điện thoại mới chậm rãi nhích một phút.

Cứ theo đà này, anh đảm bảo có thể tiêu diệt gã Xuất Mã Tiên ấy trước khi cô gái bị dị ứng hải sản tươi ăn con tôm đầu tiên.

"Cậu đừng đi xa quá, bằng không cảnh tượng sẽ thay đổi, chúng ta bị kẻ thi thuật nghĩ cách tách ra thì làm sao?" Tần Phong hô lên.

"Không sao đâu." Tạ Kỳ Liên đứng ở đằng xa quơ tay, cười tủm tỉm truyền âm trả lời, "Anh và tôi chia nhau nắm giữ âm dương, giống như hai mặt của đồng tiền xu vậy, anh có thể tách hai mặt của đồng tiền ra à? Mặc kệ anh ở đâu, tôi cũng có thể tới bên cạnh anh."

Tần Phong cũng cười quơ tay: "Vậy cậu là mặt phải hay tôi là mặt phải?"

"A..." Tạ Kỳ Liên trầm tư, "Tôi dương anh âm, thế... tôi là mặt phải?"

Cậu thò tay vào túi, lục lọi, móc ra một đồng xu, giơ lên ném, vèo một cái đồng xu ấy văng ra mấy trăm mét rơi vào lòng bàn tay của Tần Phong.

"Mặt nào của đồng tiền này là mặt phải vậy?" Tần Phong quơ tay.

"Có lẽ là mặt in năm tháng?" Tạ Kỳ Liên nghĩ một lúc, "Anh chọn đại đi, anh với tôi tính rõ như vậy để làm gì?"

"Vậy mặt in hoa là mặt của cậu đấy!"

Tạ Kỳ Liên chẳng ừ hử gì, vì thế Tần Phong nhếch môi cười, ngón tay xoa xoa cái mặt in hình hoa cúc kia.

Hai người đang ở trong một chung cư quỷ dị lại vẫn có tâm tình tán dóc mặt nào của đồng xu là mặt phải, có lẽ vì thái độ của bọn họ quá thảnh thơi, cảnh sắc xung quanh rốt cục không nhịn được nữa bắt đầu thay đổi.

Phía trước cửa sổ không còn có cái bóng người phụ nữ ôn nhu đang bày bàn ăn nữa, ánh đèn mờ nhạt chập chờn một lát, cái bóng đó chậm rãi giấu tay ra sau lưng, rồi giơ lên một con dao chặt xương.

Những cánh cửa sổ còn lại, cái bóng yểu điệu của người phụ nữ cũng ngay lập tức giơ một con dao chặt xương sắc bén lên.

Bành——

"A a a a a a——"

Một tiếng rít sắc nhọn chói tai, là bé gái.

Bành——

Tiếng rít im bặt, máu bắn tung tóe lên cửa sổ.

Tần Phong không nhịn được, có chút cà lơ huýt sáo một cái.

"Quá kinh điển." Tần Phong bình luận, "Là phim cũ đấy."

Bùm!

"A——!"

Tiếng hét thảm thiết thứ hai ngắn ngủi lại ngột ngạt hơn rất nhiều, giống như của đàn ông, kế đó trong nhà vang lên tiếng vật lộn hỗn loạn, đi kèm với tiếng gầm gừ khiến người hãi hùng khiếp vía, máu như suối phun, không ngừng bắn lên cửa sổ, máu bắn ra một luồng, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông sẽ thấp đi một phần, cuối cùng cả một vốc máu bắn lên cửa sổ, người đàn ông không còn phát ra âm thanh nào nữa, trong nhà chỉ còn những tiếng vang trầm đục, như đang chặt một thứ gì đó rất cứng.

Bành—— Bành—— Bành——

Âm thanh đơn điệu máy móc, không ngừng vang lên giữa chung cư yên tĩnh, cửa sổ đã đổi thành màu máu đỏ, không nhìn thấy được gì cả.

"Rất nhiều bộ phim kinh dị vì để tạo ra cảnh tượng đáng sợ, hất huyết tương như không cần tiền lên, nhưng trên thực tế máu trong cơ thể người không có nhiều như vậy." Tần Phong tỉnh táo ôm vai, chỉ vào cửa sổ tiến hành phân tích từ góc độ chuyên nghiệp, "Hơn nữa, màu sắc của máu ở tĩnh mạch và động mạch khác nhau, khả năng phun ra cũng khác nhau, đống máu phun lên cửa sổ này rõ ràng là dùng súng phun nước bắn lên."

Tạ Kỳ Liên bất mãn: "Xem phim kinh dị thì đừng dùng não nhiều quá."

"Xin lỗi." Tần Phong rất thành khẩn, "Bệnh nghề nghiệp."

Do Tần Phong đang mặc nhục thể không tiện qua đó, nên đứng tại chỗ chờ Tạ Kỳ Liên, Tạ Kỳ Liên bay ngược trở về, đứng ở đối diện Tần Phong.

"Sao vậy?"

Tạ Kỳ Liên thoáng mở to mắt, ra vẻ muốn nói lại thôi, chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ ra sau lưng Tần Phong.

Tần Phong tỉnh rụi: "Nét sợ hãi quá giả, nhìn giống như là đang phấn khích tột độ vậy."

"Tôi đã cố lắm rồi." Tạ Kỳ Liên tiếc nuối xòe tay, "Nếu không anh làm thử xem?"

Thế là Tần Phong mặt không đổi sắc xoay người lại, nhìn cái thứ sau lưng mình, nghẹn nửa ngày, miễn cưỡng kéo khóe miệng, nói:

"A."

Tạ Kỳ Liên gục đầu lên bả vai anh, giật bắn người lên một cái, cười đến đỏ thính tai.

Đứng sau lưng Tần Phong là một "gã đàn ông" toàn thân đầy máu, hiển nhiên là nhân vật nam chính bị sát hại trong vụ án giết người chặt xương vừa nãy, chỉ là nhân vật nam chính này tứ chi toàn là vết thương, sâu đến độ thấy được phần xương gãy trắng toát, cổ đứt phân nửa, lượng máu phun ra hệt như trải một tấm thảm đỏ từ cửa tới đây để đón khách, gã này còn có thể im lặng đi tới sau lưng Tần Phong, đứng một cách vững vàng.

"Đột nhiên xuất hiện sau lưng, tuy rằng rập khuôn quá, nhưng vẫn rất đáng sợ." Tạ Kỳ Liên đánh giá đúng trọng tâm, "Đổi lại là Phương Hiểu Niên, có lẽ đã bị doạ khóc rồi."

"Biết là giả sao còn phải sợ?" Tần Phong cau mày, nét mặt lại nghiêm khắc, "Tôi đang chuẩn bị tiến hành giai đoạn đặc huấn kế tiếp dành cho âm sai: Rèn luyện tố chất tâm lý và khả năng chịu áp lực."

Anh chỉ vào gã đàn ông vẫn rất chuyên nghiệp phun máu: "Có thể mang cái này về làm đạo cụ không?"

Tạ Kỳ Liên lắc đầu: "Không thể, kẻ thi thuật dùng ý niệm biến giả thành thật, ảnh hưởng tới cảnh vật xung quanh chúng ta, mà giả một khi bị đánh về nguyên hình, tự nhiên sẽ sụp đổ, anh không mang về được đâu."

Tần Phong tiếc hận: "Vậy để tôi chụp một bức ảnh, về rồi làm một cái y chang vậy."

Gã đàn ông phun máu không nhịn được nữa, ậm ừ gào lên một tiếng rồi nhào tới, ngón tay đứt đoạn đẫm máu lăm le cái cổ của Tạ Kỳ Liên.

Chỉ trong tích tắc, Tần Phong đã tóm lấy cổ tay gã, không hề do dự bẻ một cái, sau tiếng răng rắc anh bẻ đi một nửa cánh tay gãy của gã phun máu, cánh tay đứt đó rõ ràng đã rời đi bản thể, lại vẫn ưỡn ưỡn cố gắng nhào lên người Tần Phong, Tần Phong thấy vậy cau mày, hất tay lên ném nó đi thật xa.

"Cậu đứng xa một tí." Tần Phong nghiêm túc nói.

Nửa phút sau, trên thảm đón khách tăng thêm một món linh kiện biết nhúc nhích.

"Cậu tuyệt đối không được qua đây!" Tần Phong quay đầu, như gặp đại địch.

Anh rất nghiêm túc giơ tay lên làm một thủ thế dừng lại: "Bẩn lắm!"

Tạ Kỳ Liên cười khẽ, chậm rãi thu hồi bước chân đã nhấc lên, móc một cái khăn tay ra ném qua.

Đáng tiếc Tần Phong vừa lau xong thì phát hiện Tạ Kỳ Liên lại dùng nét mặt rối rắm nhìn sau lưng anh.

Gió lạnh thổi qua người.

Tần Phong một lần nữa tỉnh rụi quay đầu, nhanh nhẹn túm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, sau lưng anh đột nhiên xuất hiện một con mụ dính đầy máu trên người, tóc dài buông thõng che đi mặt mũi, tay giơ cao một con dao nhọn đang nhỏ máu, dưới ánh trăng nhợt nhạt khiến người nhìn sợ hãi.

Dưới đất còn có một bé gái đang vặn vẹo bò, đầu cũng bị chặt mất phân nửa, cố dùng tay chân của mình ôm lấy cẳng chân Tần Phong.

"Thưa cô, xin cô hãy giao con dao này cho nhân viên chuyên nghiệp xử lý trước." Tần Phong nói xong, đoạt lấy con dao của mụ, tay kia thì túm lấy cổ áo bé gái ném cô bé vào lòng mụ, "Con gái của mình thì tự đi mà ôm."

Mụ chặt xương: "???"

Đôi tay của Tần Phong dùng sức vừa lôi vừa kéo lại vặn thêm hai vòng, trực tiếp vặn đôi tay của mụ thành dây thừng, đang yên đang lành đôi tay thon dài của người ta bị kéo dài thòng, sau đó Tần Phong nhanh chóng mà lại chuyên nghiệp dùng cánh tay ấy thắt một cái nút, sau khi thắt xong, tay của mụ còn run lên theo phản xạ.

Tiểu nữ quỷ vặn vẹo trong lòng mụ liều mạng giãy dụa, đáng tiếc cách thắt nút của Tần Phong cực kỳ chuyên nghiệp, giãy thế nào cũng giãy không ra, trái lại còn khiến cho mụ chặt xương té ngã.

"Để tôi giúp cô cạo đầu nhé? Cô như vậy làm sao thấy đường được." Tần Phong chà chà lắc đầu, xoay cổ tay một cái, rồi nhẹ nhàng cầm con dao chặt xương lên.

Một phút sau dưới đất đã nằm một mụ đầu trọc, tay bị thắt lại như dây thừng, trói một tiểu nữ quỷ.

"Sao không có mặt vậy?" Tần Phong kinh ngạc nhìn cái đầu trơn láng dưới đất, đầu của mụ chặt xương không có ngũ quan, hoàn toàn là một quả trứng luộc.

Tạ Kỳ Liên trầm tư một hồi, rồi móc cây bút lông ra: "Đây là bút phán quan mà nhóm phán quan của Triệu Thanh Ngôn đào thải, cô ấy không biết viết bút lông, gần đây đội ngũ phán quan cũng thống nhất đổi sang dùng iPad."

Ngòi bút phán quan thấm sắc chu sa hệt như máu, Tần Phong xắn tay áo lên, cầm lấy bút đè quả trứng luộc lại: "Cô đừng có nhúc nhích để tôi vẽ cho."

Quả trứng luộc... mụ trứng luộc giãy giụa mạnh hơn.

"Sai rồi sai rồi, bút lông không phải cầm như vậy, bộ anh đang cầm cây nhóm lửa à?" Tạ Kỳ Liên lắc đầu, đứng sau lưng anh thò tay qua, nắm lấy tay Tần Phong, "Thả lỏng, cổ tay đừng có cứng quá, ngón tay này anh phải đặt ở đây..."

Rõ ràng cùng là quỷ, nhưng tay Tạ Kỳ Liên rất ấm áp, xúc cảm ở mỗi đầu ngón tay mềm mại, da dẻ ở lòng bàn tay càng mềm hơn, hơn nữa không có nốt chai nào.

Tần Phong khẽ nghiêng đầu, nhìn vết sẹo nhỏ trên lông mày cậu.

Âm hồn thường sẽ giữ lại trạng thái cuối cùng lúc còn sống, hồn thể của Tần Phong giữ lại vết thương chí mạng bị dao đâm trên bụng, vết tích do dùng vũ khí quanh năm trên tay cũng rõ ràng, mà trên tay Tạ Kỳ Liên lại rất sạch sẽ, đầu ngón tay trắng nõn mượt mà, thon dài xinh đẹp, không có dấu vết gì. Đầu ngón tay trái của cậu ấy ngược lại là có nốt chai, nhưng Tần Phong đoán nó là do luyện nhạc cụ có dây lưu lại.

—— lúc còn sống cậu ấy chưa từng dùng vũ khí, thanh ngân thương có thể xé rách nguyên thần kia, là sau khi chết cậu ấy học được cách dùng.

Tạ Kỳ Liên không có nhắc tới thời đại cậu ấy từng sống, cậu ấy là Quỷ Tiên sống lâu nhất ở Địa Phủ hiện tại, nhưng lại hoàn mỹ hòa nhập vào cuộc sống thời hiện đại, ngay cả ngoại ngữ cũng biết, không có vết tích thời gian rõ rệt như Giang Thận.

Cậu ấy hòa nhập vào thời đại mới quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Tần Phong cảm thấy cậu ấy là đang cố ý che giấu quá khứ.

"Thầy Tạ đang dạy, trò Tần thất thần cái gì vậy?"

Tần Phong chớp mắt, bỗng nhiên nghiêng đầu, trịnh trọng để lại một nụ hôn bên môi Tạ Kỳ Liên.

"Thầy Tạ mê người quá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của học sinh." Tần Phong trả lời.

Tay của Tạ Kỳ Liên đột nhiên run lên, chữ tử (死) đỏ như máu đã viết đến nét phẩy cuối cùng trên mặt ma nữ trứng luộc bị cái run này, kéo thành một đường sóng sung sướng cực kỳ linh tính.

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.