Quầy Lễ Tân Địa Phủ

Chương 42: Các vị Vô Thường trong phim kinh dị




Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆42, Các vị Vô Thường trong phim kinh dị

"Là đàn ông, quản lý một shop quần áo ở thương trường, mới hơn ba mươi, từ khi xảy ra chuyện, cả ngày mặt ủ mày ê." Bà Lý lắc đầu, "Không có họ hàng gì, các bác nghe y tá kể, bậc bề trên nhà cậu ta qua đời cả rồi, lẻ loi một mình, giờ chỉ còn mỗi đứa con gái, gửi chỗ ông bà ngoại ấy. Con bé đó cũng đáng thương, bác còn giữ số di động của cậu ta nè."

Tần Phong gật đầu ra hiệu với Tạ Kỳ Liên —— quản lý kinh doanh ở một thương trường thực thể, nhu cầu đối với internet và khoa học kỹ thuật không nhiều, hơn nữa còn là một thanh niên trai tráng có vợ con có sự nghiệp, tỉ lệ tìm hiểu về thể loại tiểu thuyết bá đạo tổng tài trên mạng xác thực không cao.

Nhưng lại có đủ động cơ gây án —— xảy ra ngoài ý muốn, oán giận cuộc sống không mỹ mãn.

Mẹ của Lý Dịch Nam có thể nói là một nguồn tình báo hoàn mỹ, Tần Phong lần đầu tiên được thoải mái gặm lê suy đoán xong tám phần mười ngọn ngành của một vụ án thế đấy, sở dĩ bà ta không nói tiếp, là vì đã tới giờ.

Đúng 17:15 chiều, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Mẹ của Lý Dịch Nam như là có chuẩn bị, ngay một phút trước đã dừng câu chuyện lại, trong nháy mắt cửa mở ra, đáy mắt của bà ta có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã biến mất tăm, hóa thành sự vui vẻ đơn thuần.

Lần này Tần Phong đứng rất gần, anh rốt cục đã cảm nhận được chấn động quỷ dị đó, giống như cả không gian này có nửa giây bị chậm lại, mẹ của Lý Dịch Nam từ nghi hoặc biến thành vui sướng, quá trình ở giữa bị cắt đi, như có hai bức ảnh bị dán chèn lên nhau ấy.

Một giây sau Lý Dịch Nam mặc váy cotton trắng cầm đồ đạc bước vào, đá văng đôi giày vải đế bằng trên chân đi, lè lưỡi dí dỏm nói: "Xuỵt —— xuỵt, con trốn về đó, con còn tới siêu thị mua cá hồi nữa, cá hồi đang giảm giá nè, vừa tươi ngon vừa rẻ."

Tinh anh sinh vật học, một người cuồng thí nghiệm, bác sĩ Lý Dịch Nam VIP phổ cập khoa học trên weibo, liên tục sáu ngày trốn làm về sớm để đi mua cá hồi.

Giống như nửa ngày sau cô mới phát hiện có Tần Phong trong nhà, lộ ra một nụ cười nhiệt tình lại ngại ngùng.

Sau vài câu hàn huyên không có dinh dưỡng gì, Tạ Kỳ Liên đứng sau lưng Lý Dịch Nam giơ tay lên, đối diện với Tần Phong, chậm rãi chỉ vào một quyển tạp chí nằm trên giá sách.

Bìa tạp chí toàn là tiếng Anh, font chữ được phóng to trên trang bìa nhấn mạnh vào bài đăng đầu tiên, từ ngữ hoàn toàn vượt qua vốn từ tiếng Anh Tần Phong đã quên lãng mấy thế kỷ, viết là critical perspective: human, cyborg, humanoid, and artificial intelligence, từng chữ đều biết, ghép lại thì hoàn toàn chả biết nó là cái giống gì.

Tần Phong nghi hoặc dùng ánh mắt dò hỏi, Tạ Kỳ Liên cười khẽ một tiếng, chậm rãi giơ ngón tay lên, linh lực màu vàng nhạt hóa thành nét chữ ngay ngắn chỉnh tề phiên dịch bên dưới —— "Quan điểm phê phán: Nhân loại, sinh vật cơ khí, robot phỏng sinh và trí tuệ nhân tạo".

Tần Phong lập tức hiểu ý, nhướn một bên mày lên với cậu. Cũng giống hệt vậy, anh không cần lên tiếng Tạ Kỳ Liên cũng hiểu ý anh —— Bạch đại nhân của tôi còn biết tiếng nước ngoài à?

Tạ Kỳ Liên có chút đắc ý nhỏ, chớp chớp mắt phải với Tần Phong.

Nhân lúc Lý Dịch Nam quay đầu nói chuyện với bà Lý, Tần Phong lén lút thở dài với cậu —— tiếng Trung cũng đọc không hiểu nó là gì nữa.

Nhưng cần chính là không hiểu.

Tần Phong xoay người, đột ngột hỏi Lý Dịch Nam: "Bác sĩ Lý à, cô có thể giải thích một chút về điểm khác nhau giữa cyborg và humanoid không?"

Hai từ tiếng Anh ấy Tần Phong không biết đọc, là đánh vần từng chữ cái ra rồi ghép lại.

Lý Dịch Nam lập tức ngẩn ra.

Bà Lý vẫn rất tự nhiên sắp xếp lại mấy con cá hồi: "Ôi giời, chủ đề của lớp thanh niên các cháu, bác chẳng tài nào hiểu nổi, Tiểu Tần cháu tới cũng vừa khéo, thấy hứng thú với gì thì bảo Nam Nam giải thích cho cháu nhé, lần trước con bé nói gì với bác cái ấy... Ôi ôi? Đọc thế nào nhỉ? Phép ring ring gì đó?"

Tần Phong lại hiểu: "Vâng, cháu cũng rất tò mò không biết AI làm sao vượt qua được phép thử Turing, cô có thể giải thích cho tôi không?"

Lý Dịch Nam bị những câu hỏi ập tới liên tục này làm cho ngơ ngác chết trân tại chỗ, trong nhà có bật máy lạnh nên không mở cửa sổ, nhưng chiếc váy cotton màu trắng của cô lại lay nhẹ một cái, giống như là có gió thổi qua vậy.

"Không bằng, cô giúp tôi định nghĩa về AI trước đi?" Tần Phong ép sát từng bước, nhìn như thoái nhượng, kỳ thực là bổ đao.

"AI..." Lý Dịch Nam nặn ra từng chữ, "AI, siri chính là AI."

Tần Phong trả lời: "Vậy sao cô không nhắc tới Javis nổi tiếng nhất chứ?"

"Nó cũng vậy."

"Javis là một nhân vật điện ảnh." Mặt Tần Phong lạnh tanh.

Bà Lý: "??? Sao lại chuyển qua phim ảnh rồi?"

"Vậy cô nói xem khác biệt chủ yếu nhất giữa AI và trí tuệ nhân tạo là gì?" Tần Phong lập tức dí theo hỏi.

Lý Dịch Nam: "Khác nhau ở chỗ..."

"Nhiều lắm phải không?"

Lý Dịch Nam: "Chắc chắn rồi, cụ thể nhất là trong lĩnh vực khoa học——"

"AI dịch ra tiếng Trung là trí tuệ nhân tạo." Tần Phong cắt ngang lời cô, tự trả lời rằng, "Nói cách khác, hai từ này đồng nghĩa với nhau."

Câu hỏi này không cần học bác sĩ, chỉ cần lên mạng xem thoáng qua về mấy từ định nghĩa mới để bắt nhịp với trào lưu là sẽ biết, cư dân mạng bình thường cũng có thể tra được nữa là.

Răng rắc.

Có một chấn động nhỏ vang lên trong không khí.

Bà Lý nghi ngờ nói: "Nam Nam, con bị sao vậy, trước đây con hiếm khi nào về nhà ăn cơm ở cuối tuần, thậm chí gọi điện liên tục với người ta, nói gien, chíp, robot gạo gì đó, sao giờ lại bị Tiểu Tần hỏi đố thế, Tiểu Tần đâu có làm nghiên cứu khoa học đâu——"

"Robot gạo là gì?" Tần Phong nghiêm trang nhìn Lý Dịch Nam, ánh mắt của bà Lý cũng sáng rực lên nhìn cô.

"Nam Nam, mau giải thích cho Tiểu Tần nghe đi!"

Nửa ngày sau, Lý Dịch Nam trả lời: "Cải trang robot mini thành hình dạng hạt gạo, để có thể điều khiển từ xa xâm nhập và-..."

"Cô xem bộ phim hoạt hình nào vậy?" Tần Phong nói, "Dì có lẽ nhớ lộn rồi, dì muốn hỏi hẳn là Nanobot. Một người nội trợ không hiểu kỹ thuật nano là gì, một bác sĩ như cô sao cũng giống chưa từng nghe nói thế?"

Đùng——

Tần Phong đứng rất vững, nhưng bà Lý lại cảm thấy không gian bỗng nhiên vang lên tiếng thứ gì đó sụp đổ, như là ai đang cho nổ một tòa cao ốc ngay kế bên. Bà Lý lảo đảo lùi về sau hai bước, rồi tự đứng lại, ánh mắt nghi hoặc: "Sao bác lại cảm thấy như mình vẫn chưa tỉnh ngủ vậy... Nam Nam?!"

Bà Lý kinh ngạc thốt lên rồi nhào tới, Tần Phong nhanh hơn bà một bước, đỡ lấy thân thể mềm oặt xuống của Lý Dịch Nam. Tạ Kỳ Liên nhanh chóng bay tới, một tay đè lại đỉnh đầu Lý Dịch Nam, sắc mặt hơi đổi.

"Sao vậy?" Tần Phong vội hỏi.

"Tam hồn suy nhược, thất phách mất tích, hồn chủ sinh cơ, phách tụ thần thức, mất đi thất phách sẽ chỉ còn là một người thực vật kéo dài hơi tàn mà thôi."

Lý Dịch Nam nằm trên tay Tần Phong, thân hình vặn vẹo, sau 3 giây như bị làm nhòe đi, chiếc váy cotton màu trắng mặc ở nhà biến mất, thay vào đó là một bộ lễ phục màu màu tím la lan được đặt làm riêng, chỉ nhìn đường thêu và trân châu đính trên đó đủ để hiểu nó rất đắt tiền rồi, lại nhìn phần nịt bị kéo căng phía sau cũng có thể rõ mặc nó vào tuyệt đối không thoải mái.

Lý Dịch Nam trang phục lộng lẫy nằm dưới đất, vô tri vô giác, bà Lý sửng sốt một lát, ánh mắt mê man, rồi lập tức ôm chặt con gái: "Nam Nam, đây mới là Nam Nam của bác, sáng hôm đó bác còn nói với nó bộ nó không sợ sợi dây nịt của bộ lễ phục này siết chết nó à..."

Lớp sương che trên mắt đã bị đánh tan, khoảng tối dưới chân đèn bị ngoại lực cưỡng ép chiếu rọi, những điểm không hợp lý bị quên đi gần nửa tháng qua lần lượt hiện lên, rốt cuộc không thể giấu được nữa.

Ở trước khi bà Lý khóc lên, Tạ Kỳ Liên lưu loát giơ tay điểm một cái lên trán bà, bà Lý im lặng ngã xuống, nằm ngay cạnh Lý Dịch Nam.

"Bác sĩ Lý đang yếu dần." Tạ Kỳ Liên nhẹ giọng nói, kim quang trên tay không ngừng hóa thành dấu hiệu, trấn áp tam hồn đang chao đảo của Lý Dịch Nam, "Hồn phách không đủ, thần thức không ở trong người, kẻ thi thuật núp trong tối đoạt đi tinh phách của cô ta trước, mới có thể tùy ý sửa đổi tính cách nhận thức và cách hành động của cô ta."

"Đột nhiên té xỉu là vì dì Lý nghi ngờ?" Tần Phong hỏi.

"Đúng vậy." Tạ Kỳ Liên nói, "Bác sĩ, dù có bị đả kích thế nào, cũng không thể hoàn toàn không biết gì về danh từ khoa học, thế nên logic này không thành lập."

"Quả thật giống như tiểu thuyết Thường Bằng Viễn viết vậy." Tần Phong cười lạnh, "Nếu logic sụp đổ, độc giả sẽ không tin nữa?"

"Hư cấu cũng phải hư cấu cho thật mới có thể gợi lên cộng minh." Tạ Kỳ Liên gật đầu, "Đồng thời càng thỏa mãn nhu cầu của khán giả, sẽ càng dễ được đón nhận. Bà Lý không thể lập tức tỉnh táo lại, là vì bà ta xác thực hy vọng con gái mình ở nhà, Tào Nhất Lâm tỉnh lại dễ dàng như vậy——"

"Hào môn cụ ông, đổi lại là tôi có lẽ sẽ bị dọa đến ra tay quật ngã đối phương sau đó cho một cái khóa hầu." Tần Phong lạnh lùng nói, "Nhưng, dì Lý đâu có phải là người sẽ chủ động tới cửa cầu xin như Tào Nhất Lâm."

Tạ Kỳ Liên cười lạnh: "Là một vị Xuất Mã Tiên thích làm việc thiện ấy mà."

Tay cậu bấm mấy cái pháp quyết, nửa ngày sau——

Tạ Kỳ Liên cau mày: "Không thể định vị kẻ thi thuật."

"Đơn giản thôi." Tần Phong nói, cấm lấy chiếc điện thoại từ đời ông Diệm để trên bàn trà, điện thoại đời xưa như vậy không có chức năng khóa màn hình, tên của người được lưu lại trong danh bạ cũng không bảo mật, thân phận của bọn họ được viết rất rõ ràng, ví dụ như số điện thoại của Tần Phong là "Tiểu Tần bạn của con gái". Thế nên rất nhanh, anh đã tìm được——

"Tiểu Lưu ở phòng bệnh"

"Chị Chương ở phòng bệnh"

"Tôi rất thích nhân dân như vậy." Tần Phong đè thấp giọng nói, "Gọi một cuộc để tra định vị điện thoại nhé?"

Tạ Kỳ Liên liếc anh một cái: "Tôi nói rồi đó nha, tôi không có học kỹ thuật hacker đâu."

Tần Phong nhún vai: "À há, khéo ghê, tôi cũng không có."

Hai người họ nhìn nhau cười, Tạ Kỳ Liên móc di động của Địa Phủ ra, mở handsfree, đầu kia rất nhanh đã vang lên giọng của Giang Thận và Phương Hiểu Niên.

"Xin hỏi đại nhân có chỉ thị gì?"

"Chào hai vị Lão Đại! Có chuyện gì ngài nói đi!"

Tạ Kỳ Liên: "Lát nữa bọn tôi gọi điện, hai cậu bò qua theo tín hiệu này nhé."

Phương Hiểu Niên kinh hãi: "??? Lão Đại, tình tiết của bộ phim kinh dị nào vậy, One Missed Call à?"

Tạ Kỳ Liên: "Phim kinh dị có thể, các cậu không thể hả?"

Giọng của Phương Hiểu Niên đã kèm theo tiếng nức nở: "Lão Đại, thật sự không thể đâu!!! Phân rõ nghệ thuật và hiện thực giùm đi, quỷ cũng có luật cơ bản nữa đó!"

"Không thể à? Vậy cần cậu để làm g—— "

"Đừng đừng đừng Lão Đại, tôi lập tức đi tìm một thánh công nghệ cho ngài được chưa, không phải là định vị di động sao?" Giọng của Phương Hiểu Niên đã dạt đến phương xa, chưa tới năm giây thì dạt trở về, "Lão Đại, tìm được một người lúc còn sống làm kỹ sư ở một công ty viễn thông rồi!"

Tạ Kỳ Liên cười khanh khách, giọng vừa rét vừa ổn: "Được, nếu cậu ta làm không tốt——"

"Tôi sẽ tới thế giới động vật làm khách mời!" Phương Hiểu Niên khàn giọng.

Tần Phong giơ tay lên giúp cậu bấm tắt điện thoại, nằm ngã lên vai cậu: "Ha ha ha, cậu dọa thằng bé làm gì."

Tạ Kỳ Liên dịu dàng nói: "Tên thật của tôi là Tạ Nghiêu."

"Chờ chút, tên trong tiểu thuyết của Bằng Viễn đó à?"

"Ừm." Tạ Kỳ Liên nhíu mày, "Anh cảm thấy cả Địa Phủ này miệng ai lỏng lẻo nhất, còn từng gặp Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện?"

"Vậy à..." Tần Phong nhớ tới lạn văn abo được xưng là ngược tra truy thê hỏa táng hôm đó, sờ cằm, nét mặt nguy hiểm.

Tần Phong nhờ Tạ Kỳ Liên thi pháp cho cổ họng mình, giả giọng bà Lý, dùng điện thoại của bà ta để gọi, nhiệt tình muốn giới thiệu đối tượng cho đối phương. "Tiểu Lưu" bắt máy rất nhanh, nhưng giọng anh ta khàn khàn uể oải, như là cố lên tinh thần, hơn nữa không nói gì nhiều, thông qua hai tiếng trả lời ừm ờ miễn cưỡng nghe ra tuổi tác xác thực không lớn, không quá bốn mươi.

Phương Hiểu Niên đeo áp lực phải làm khách mời cho thế giới động vật, làm việc ngày càng đáng tin cậy, cậu ta đã lần qua đó gửi vị trí của tín hiệu gốc tới điện thoại Tạ Kỳ Liên, cách không xa, trong một chung cư ở cách đây ba con phố.

Chung cư đó không sa hoa được như nhà Lý Dịch Nam, đã nhiều năm rồi chưa được tu sửa lại, khi Tạ Kỳ Liên và Tần Phong tới nơi đã gần bảy giờ, trời tối rồi, đèn đường chung cư vẫn chưa bật lên, mấy chung cư kiểu cũ như vậy bên quản lý vì để tiết kiệm tiền, thường sẽ chờ đến khi trời tối thui mới bật đèn.

Đêm mùa hè rất ngắn, giờ này chung cư vẫn có thanh niên trai tráng tan tầm về, cũng có các cụ cao tuổi đã cơm nước xong đang tản bộ hoặc dắt chó đi dạo, còn có lũ con nít kết bè kết lũ tí tởn khắp nơi, không bật đèn lên rất dễ va vào người đi trước.

Một cặp mẹ con trùng hợp sượt ngang qua người Tạ Kỳ Liên và Tần Phong.

"... Má Lưu này thần thật đó, uống xong phù thủy bà ta cho, Tề Ngọc Dao không còn cãi nhau với mẹ nữa, mẹ đã nói rồi, dị ứng hải sản tươi gì chứ? Đều là bị nhà nó chiều ra bệnh Đại tiểu thư cả, con dâu mà chẳng ra dáng con dâu gì hết, tối nay trước khi ra ngoài mẹ đã nấu cho nó một bữa hải sản rồi, lần này nó phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ thôi!"

Cụ bà hớn hở nói, gã đàn ông đi cùng với cụ không ngừng cười xòa dạ vâng.

Tần Phong lập tức đứng lại.

"Má Lưu?"

Tạ Kỳ Liên lắc đầu: "Nếu hắn có thể thay đổi người khác, thì cũng có thể thay đổi được hình tượng bản thân, Xuất Mã Tiên của dân gian đa phần là các cụ bà cao tuổi, hiếm có Xuất Mã Tiên nào là một gã quản lý ba mươi tuổi, nếu hắn muốn dùng một danh nghĩa được dân chúng đón nhận để làm chuyện gì, hắn sẽ tạo cho mình một hình tượng đáng tin."

"Cậu đi gặp má Lưu, tôi rượt theo hai người kia?" Tần Phong chỉ đằng sau.

Tạ Kỳ Liên vừa định nói chuyện, Tần Phong bỗng nhiên giơ tay lên ra hiệu: "Cộng tác tốt ơi, cậu có cảm thấy cảnh này rất giống một bộ phim kinh dị kinh điển không, cậu không phát hiện xung quanh đã không còn ai nữa à?"

Tạ Kỳ Liên quay đầu lại, cả tòa chung cư náo nhiệt bỗng nhiên rỗng tuếch, trời đã tối sầm rồi.

Cậu lộ ra vẻ khen ngợi, chỉ thấy ngọn đèn đường cũ kỹ rất biết chọn thời cơ tách tách hai tiếng, rồi chậm rãi bật sáng lên trong tầm nhìn của cậu.

Cửa sổ của những căn hộ xung quanh hắt ra ánh đèn ấm áp xa xăm, nhưng nhìn kỹ lại, ánh đèn trước mỗi cánh cửa sổ đều có cùng một màu, cửa sổ không đóng kín, trước cửa có cái bóng của một người phụ nữ đang bưng bữa tối lên, loáng thoáng vọng ra tiếng tường thuật của kênh Thể thao tin tức, xen lẫn với tiếng một bé gái đang đòi xem phim hoạt hình.

Gió đêm ngộp đến mức khiến người thấy nghẹt thở.

Tạ Kỳ Liên gật đầu thở dài: "Nhân vật chính của phim kinh dị là Hắc Bạch Vô Thường... Kỳ thực kịch bản chúng ta cầm là của boss đi?"

Tần Phong mỉm cười: "Già vị của cậu cao lắm, đoàn phim rởm này không trèo nổi đâu."

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.