Quan Sách

Chương 94: Liên hoan lớn




Đây đúng là tỏ rõ thị uy!
Hoàng Tiểu Hoa thầm nghĩ.
Từ văn phòng huyện ủy, chỉ cần mở cửa sổ, yên tĩnh một chút là có thể nghe rõ mồn một buổi diễn thuyết náo nhiệt phía quảng trường UBND!
Giọng điệu của người diễn thuyết rất cao, từng câu từng chữ anh ta nói, cứ như những mũi kim sắc nhọn đâm vào trong tim Hoàng Tiểu Hoa, khiến cho y cảm thấy không thể ngồi yên trên Điếu Ngư Đài, y liền đặt chén trà xuống, thong thả bước trong phòng làm việc.
Rác rưởi! Thật đúng là rác rưởi!
Hoàng Tiểu Hoa vừa nghĩ tới Đàm Thu Lâm liền thốt ra câu bình luận như thế.
Đàm Thu Lâm nắm trong tay nhiều tài nguyên như thế, lại kiểm soát mọi lực lượng, vậy mà không làm khó dễ được một tên Trần Kinh hèn mọn, bây giờ lại để hắn được đà bứt lên, dám bước lên bục cao ở quảng trường UBND để diễn kịch, đây đúng là trò cười cho thiên hạ.
Không cần phải nói, các đại lão ra vào ủy ban và huyện ủy ngày hôm nay đều nhìn thấy được đây là một màn kịch, Đàm Thu Lâm thật sự có thể đâm chết miếng đậu phụ thối đó!
Hoàng Tiểu Hoa lại nghĩ đến Bình Động, lại nghĩ đến cầu Trường Bình, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, trong lòng y lại cảm thấy bực bội khôn tả. Bước chân Hoàng Tiểu Hoa tự nhiên trở nên gấp gáp hơn, y lại nghe âm thanh ồn ào náo động ngoài quảng trường ủy ban, liền cảm thấy đó không phải là diễn thuyết, không phải là tuyên truyền, đó rõ ràng là đối thủ đang hò hét, đang khiêu chiến!
Hoàng Tiểu Hoa đập mạnh tay lên bàn, mạnh đến nỗi chén trà đặt trên đó bị chao đảo, sau đó đột nhiên rơi xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Y ngơ ngác đứng nhìn những mảnh vỡ của chén trà, một lúc lâu sau, y bỗng nhiên cười lớn…
Y lại nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, đó đích thị là ra vẻ thị uy, nhưng mũi nhọn của sự thị uy ấy là Đàm Thu Lâm, bản thân và Đàm Thu Lâm có quan hệ gì chứ? Sự ngu xuẩn đó của Đàm Thu Lâm, bản thân dựa vào cái gì là lại vô cớ cáu gắt thay gã chứ?
Vừa nghĩ đến đây, vẻ lo lắng trong lòng Hoàng Tiểu Hoa phút chốc tan thành mây khói!
Y tự tay thu dọn những mảnh vỡ đó, trong nháy mắt nhặt mảnh vỡ cuối cùng từ dưới đất lên, sự nóng nảy trong lòng y hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Chỉ là một phó phòng phòng lâm nghiệp, có thể dấy lên bao nhiêu sóng gió chứ?
Bước lên bục diễn kịch ở quảng trường ủy ban, cũng chỉ có hắn nghĩ ra được, chỉ là chiêu thức này nhìn qua có thể thấy đằng đằng sát khí, hùng hổ hăm dọa, thực ra là bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, tất cả điều này có tác dụng gì? Một quan viên là trên hay là dưới, nhiều lúc không phải do bạn không làm gì, mà là do bạn đã làm những gì. Hiện tại Trần Kinh ở phòng lâm nghiệp vốn là danh không chính, ngôn không thuận, hắn muốn đường đường chính chính đạt được vị trí nhân vật số một của phòng lâm nghiệp, mặc dù những người phía dưới thì không vấn đề gì, nhưng phía huyện ủy liệu có thể tán đồng với hắn không?
Nói đến đây, trong lòng Hoàng Tiểu Hoa càng cảm thấy yên ổn hơn.
Y thậm chí còn cảm thấy ban nãy không đáng phải tức giận như vậy, “trong lòng tể tướng dễ chống thuyền”, vốn là đại quản gia của huyện ủy, mặc dù không phải là tể tưởng, nhưng hàng ngày cũng đón trên tiếp dưới, giao thiệp với bao nhiêu loại người? Một phó phòng hèn mọn mới làm ầm ĩ một chút, đã khiến lòng mình rối loạn rồi sao?
...
Hoạt động tuyên truyền chấp pháp lâm nghiệp do Trần Kinh chỉ đạo tiếp diễn đến 6h chiều, kết thúc buổi tuyên truyền, Trần Kinh tuyên bố buổi tối toàn phòng sẽ liên hoan, địa điểm chính là nhà hàng Kim Ngọc .
Tất cả người của phòng lâm nghiệp trong huyện đều đến nhà hàng Kim Ngọc, mọi người cùng chúc mừng thắng lợi ngày hôm nay, đồng thời còn bố trí sắp xếp đón tiếp tổ giám sát phòng lâm nghiệp thành phố xuống điều tra nghiên cứu. Hôm nay, khí thế phòng lâm nghiệp tăng cao chưa từng có, điều này không thể tách rời việc Trần Kinh tiếp nhận thêm thành viên mới gia nhập đội chấp pháp.
Nhân viên công vụ mới vào, biểu hiện trong lòng họ đang mong muốn được bộc phát ra, năng lực mà họ bộc phát ra, sự nhiệt tình và tình cảm họ biểu hiện với công việc rất đáng kinh ngạc, và sự nhiệt tình của họ đã cảm hóa được những đồng nghiệp. Hơn nữa, tối qua khi Trần Kinh quyết định đơn thương độc mã đến Hồng Thổ Pha, sách lược đúng đắn sơ tán người khác, thực sự đã tung ra một chiêu đẹp, đặc biệt là trong tình cảnh nổ súng cảnh cáo, ngăn chặn và bắt giữ những thành phần phạm pháp, điều này đặc biệt có thể cổ vũ sĩ khí.
Nhân viên chấp pháp không giống như các quan viên bình thường, bọn họ phải đối mặt với tội phạm, trên một ý nghĩa nào đó, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể bị thương thậm chí là hy sinh, vì vậy tâm huyết trên người bọn họ phải hơn gấp nhiều lần nhân viên công vụ bình thường, chỉ cần kích động thỏa đáng, năng lượng mà bọn họ bộc phát ra vô cùng kinh ngạc.
Trên bàn rượu, khẩu hiệu hôm nay Trần Kinh hô hào là không say không về, trên dưới toàn phòng nhiệt liệt chúc rượu, không khí dâng cao vô cùng, nhìn thoáng qua cũng đã mấy tháng liên tiếp gần đây, không khí ở phòng lâm nghiệp vô cùng ngột ngạt, nặng nề, phòng lâm nghiệp cứ như vừa trải qua một trận dịch, hoàn toàn bước ra từ trong khói mù.
Trong lúc này, ý nghĩ của tất cả mọi người đều vô cùng đơn giản, thoải mái, trên chốn quan trường có đủ loại ngươi lừa ta gạt, đấu đá nội bộ giữa người với người đều nhạt đi rồi.
Sống ngày nào hay ngày ấy, cho dù tương lai của phòng lâm nghiệp có như thế nào, ít nhất thì hôm nay, phòng lâm nghiệp cũng có sức chiến đấu, có tinh thần đoàn kết, đã làm lòng người phấn chấn hơn rồi!
Trần Kinh nâng rượu chúc mừng, những lời chúc của hắn có thể cổ động lòng người, một nhóm nhân viên công vụ dồi dào sinh lực, còn một nhóm võ sĩ lâm nghiệp thì lại có kinh nghiệm sa trường lâu năm, tâm huyết của mọi người đều được Trần Kinh làm bộc phát ra một cách triệt để, lần liên hoan này là vô cùng thành công.
Là bà chủ của nhà hàng Kim Ngọc, Kim Lộ luôn đứng phía trái quầy phục vụ trong phòng tiệc, đôi mắt của cô luôn dõi vào Trần Kinh.
Hình ảnh Trần Kinh nâng chén chúc mừng toát ra vẻ khí phách và phóng khoáng, khiến trong lòng cô như bị điện giật làm cho tê dại, đây đúng là người đàn ông mà cô thích.
Mặc dù Trần Kinh tuổi tác còn trẻ, lại có khí phách, chu toàn với trên dưới toàn phòng lâm nghiệp, tay nghề điêu luyện.
Có thể nhìn ra được, sự tôn trọng từ trên xuống dưới phòng lâm nghiệp dành cho Trần Kinh đều phát ra tự tận đáy lòng mỗi người, rất nhiều người nhìn qua đều cho rằng là tên giảo hoạt nhân, Trần Kinh bưng rượu đến trước mặt bọn họ, bọn họ kích động đến nỗi chân tay phát run, tên nào tên nấy bỗng trở nên ngoan ngoãn như bọn tiểu sinh.
Trong nhóm người này, Trần Kinh hoàn toàn xứng đáng làm lãnh đạo, mà phòng lâm nghiệp lại thể hiện trên dưới một lòng, cùng nhau chống lại kẻ thù, khiến cho người ngoài như Kim Lộ cũng cảm thấy tâm trạng xốn xang.
Khóe miệng của cô toát ra một nụ cười chân thành, cô vui thay cho Trần Kinh, cũng vui thay cho chính mình.
Cũng như những gì mà Trần Kinh nói : “Không mong mọi chuyện được như ý, nhưng mong không hổ thẹn với lương tâm”, Trần Kinh lại nói, chuyện của phòng lâm nghiệp, phòng lâm nghiệp có năng lực, có lòng tin giải quyết mọi việc trên thế gian, cầu xin người khác không bằng dựa vào thực lực của mình!
Lúc Trần Kinh nói những câu nói này, khóe miệng hơi nhếch lên, có một khí chất kiêu ngạo tứ phương, nội tâm hắn thể hiện sự tự tin và thẳng thắn một cách cực đoan, sự tự tin và thẳng thắn này là khí chất rõ ràng chỉ có những người từng trải mới có thể có được, đó là sự trải qua vô vàn khó khăn, là thái độ sau mỗi lần gặp phải thử thách, và cái loại điếc không sợ súng, hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Tiệc rượu đã tàn, Trần Kinh đã say bí tỉ, Kim Lộ dịu dàng phục vụ hắn rửa mặt, bộ dạng say xỉn của Trần Kinh trông rất đáng yêu, không ầm ĩ, chỉ có điều là hắn lăn ra ngủ ngay, bộ dạng ngây ngô đó, Kim Lộ mỉm cười một cách không tự nhiên, lại không kìm nổi để khuôn mặt xinh đẹp hồi tưởng với quá khứ đau lòng…
...
Nhận được điện thoại từ văn phòng huyện ủy, chủ nhiệm văn phòng UBND huyện Lưu Minh Huy chuyển lời của chủ tịch Mã đến Trần Kinh, đó là 4 chữ :
Không ngừng cố gắng!
Ý nghĩa bao trùm lên 4 chữ này rất rộng, cũng chính vì 4 chữ này, suy nghĩ về kế hoạch ban đầu của Trần Kinh sắp tới báo cáo tình hình làm việc phòng lâm nghiệp với ủy ban sẽ bị tiêu tan, bởi vì khi đã nói ra câu nói này, cũng có nghĩa là những hành vi sắp tới của Trần Kinh, Mã Bộ Bình đều đã biết cả rồi.
Nếu như ông ta biết những chuyện Trần Kinh đã làm, làm sao mà có thể nói “không ngừng cố gắng” như vậy được?
Mặt khác, bốn chữ này như khiến Trần Kinh phải uống một viên thuốc an thần, ít nhất nó chỉ ra rằng, hiện tại những việc hắn làm, lãnh đạo UBND huyện đều hài lòng.
Sau cùng, bốn chữ này còn một tầng ý nghĩa khác, đó chính là những việc Trần Kinh phải làm trước mắt mãi mãi không đủ, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn còn phải nỗ lực nhiều!
Thực tế thì, trong lòng Trần Kinh cũng rất rõ điều này, trước mắt Trần Kinh chẳng qua chỉ là kiến chiêu sách chiêu, hóa giải được một đợt tấn công của đối thủ mà thôi. Kiến chiêu sách chiêu mãi mãi chỉ là bị động thôi, muốn thực sự giải quyết vấn đề, muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn, còn cần phải loại trừ tận gốc căn nguyên của vấn đề.
Ngoài ra, khó khăn mà Trần Kinh gặp phải không chỉ đơn giản là việc có người muốn gây chuyện, muốn phá đám.
Hắn còn phải suy xét đến vấn đề chiến tích của phòng lâm nghiệp, còn phải suy xét đến chuyện cải cách lâm trường ở sườn núi đất đỏ, và còn phải cân nhắc sau khi điều chỉnh bộ máy phòng lâm nghiệp, đích thân hắn phải định vị các vấn đề đó.
Ở cục diện như thế này, hắn phải tổng hợp suy xét bao nhiêu vấn đề, không ngừng cố gắng làm sao được?
Đương nhiên, từ trong lời nhắn của Lưu Minh Huy, Trần Kinh còn nhìn thấy một điều gì đó sâu xa hơn.
Mã Bộ Bình không chịu ra mặt, mà lại thông qua phương thức như vậy để cảnh cáo Trần Kinh, nếu dựa trên một ý nghĩ nào đó mà nói thì y không muốn gặp Trần Kinh vào lúc này.
Vì sao y không đồng ý gặp Trần Kinh? Y căn cứ vào một loại tính toán gì mà quyết định không gặp Trần Kinh?
Đây đều là những vấn đề Trần Kinh cần phân tích, và suy xét, hiện tại Mã Bộ Bình nhất định là đang khó xử, còn Trần Kinh lại tin rằng, Mã Bộ Bình có sách lược của riêng mình, hắn rất có niềm tin vào điểm này.
Nhìn chung huyện ủy có nhiều lãnh đạo như vậy, Trần Kinh đều đã tiếp xúc với không ít người, ở Lễ Hà bây giờ, ngoài Thư Trị Quốc, các ủy viên thường vụ còn lại đều muốn uy hiếp Mã Bộ Bình, khó khăn không phải bình thường, con người Mã Bộ Bình này có thói quen bất cứ việc gì cũng đều chậm hơn nửa nhịp, chuyện gì cũng núp phía sau, vì vậy, khi sự việc chưa được công bố cuối cùng, không thể xem thường thắng bại.
Báo cáo bên phía ủy ban có thể không làm, nhưng báo cáo bên phía huyện ủy thì Trần Kinh không thể không làm.
Mười ba ủy viên thường vụ huyện ủy Lễ Hà, mỗi một người đều có đơn vị phân công và liên hệ, trước đây phòng lâm nghiệp không có liên hệ trực tiếp thường vụ, từ khi phòng lâm nghiệp bắt đầu mở rộng, ủy ban thường vụ huyện ủy thảo luận lại một lần nữa, sau đó quyết định để trưởng ban tổ chức
Biện Triệu Nam phụ trách công tác liên hệ phòng lâm nghiệp.
Quy chế liên hệ như vậy ở cơ sở rất là phổ biến, kể ra ủy ban phía trên mỗi phòng đều có phân công lãnh đạo quản lý.
Nhưng tại đơn vị cấp 1 ở huyện, thực sự có thể gõ nhịp, thực sự có thể xử lý công việc, không phải là phó chủ tịch huyện mà là ủy viên thường vụ huyện ủy. Chính vì nguyên nhân này, mới có 1 đơn vị có lãnh đạo phân công quản lý, lại còn co hình thức liên hệ với lãnh đạo, thực tế là hình thức lãnh đạo hai đầu ủy ban và huyện ủy.
Dưới hình thức như vậy, lãnh đạo huyện ủy do là ủy viên thường trực huyện ủy, thường hay là lãnh đạo phân công quản lý thực tế, hiện nay lãnh đạo liên hệ của phòng lâm nghiệp huyện Lễ Hà là Biện Triệu Nam, đối tượng mà Trần Kinh phải báo cáo đến chính là y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.