Quan Sách

Chương 93: Cậu thật ghê tởm




UBND huyện Lễ Hà và góc sân huyện ủy, phía ngoài ủy ban là một con đường lớn, sau đó là quảng trường, quảng trường UBND huyện là quảng trường lớn nhất ở Lễ Hà.
Bình thường, bất kể lãnh đạo huyện ủy hay là lãnh đạo ủy ban, đều thích ra vào con đường lớn phía bên ngoài ủy ban, bởi vì cảnh tượng phía quảng trường UBND lúc nào cũng náo nhiệt lạ thường, các vị lãnh đạo cũng đều hy vọng được nhìn thấy nhân dân Lễ Hà an cư lạc nghiệp, ca hát nhảy múa vui vẻ.
Lại là giờ tan tầm, xe của Triệu Nhất Bình chạy qua từng tòa nhà huyện ủy rồi qua tòa nhà UBND, thẳng đến cửa chính, vừa mới đến cửa chính tòa nhà UBND, bỗng “két” một tiếng, tài xế cho xe dừng lại.
Triệu Nhất Bình đang ngồi phía sau xe nhắm mắt thư giãn, y vừa mở mắt liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy ngay quốc huy rực rỡ trên cửa chính của tòa nhà UBND, tâm trạng y bỗng trở nên tồi tệ hơn, giọng ồm ồm nói :
Chuyện gì vậy? Sao không lái xe đi?
Phía trước tắc đường rồi, để tôi xuống xe xem thế nào!
Thư ký Hồng Ngai ngồi ghế phụ bên trên bèn xuống xe, chạy về phía tòa nhà UBND.
Cậu ta chạy lên đường lớn, liền nhìn thấy biển người tấp nập phía quảng trường UBND, âm thanh từ loa phát thanh công suất lớn vang vọng khắp quảng trường. Cách đó thật xa cũng có thể nhìn thấy biểu ngữ tuyên truyền “Nghiêm túc chấp hành luật lâm nghiệp, kiên quyết chống tội phạm lâm nghiệp”, khoảng mười mấy người mặc đồng phục chấp pháp lâm nghiệp xếp hàng ngay ngắn ở chính giữa quảng trường.
Xung quanh bọn họ được bao vây bởi một vòng tròn xe hơi, những chiếc xe cũng được sơn màu xanh lục, bên trên có dấu hiệu “lâm nghiệp chấp pháp”, rất đặc biệt và vô cùng dễ thấy.
Trên quảng trường còn có một chiếc bục được dựng tạm thời, trên bục có bày các hiện vật bị tịch thu, và các tên phạm tội lâm nghiệp bị tra khảo trước công chúng.
Không khí tại quảng trường vô cùng náo nhiệt, người dân tập trung vây xem ngày một đông hơn, mà nguyên nhân tắc đường là do một số xe chạy qua đoạn này, đều cố ý giảm tốc độ để hướng về phía quảng trường xem Tây Dương Kính.
Hồng Ngai chạy chầm chậm quay về, nói với Triệu Nhất Bình :
Bí thư Triệu, là người của phòng lâm nghiệp đang tổ chức tuyên truyền chấp pháp lâm nghiệp ở quảng trường UBND, trông có vẻ rất sôi động, người dân vây xem rất đông!
Phòng lâm nghiệp ư?
Triệu Nhất Bình nhíu hai đầu mày lại, dường như y đang nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt trông rất khó coi:
Làm tuyên truyền thì cũng không thể làm ách tắc giao thông được! Chẳng lẽ khiến chúng ta cứ phải đứng ở đây mãi sao?
Hồng Ngai có chút lúng túng, cậu ta quan sát qua lời nói và sắc mặt cũng thấy được vẻ không hài lòng của Triệu Nhất Bình, cậu ta đang chuẩn bị nói đi đường vòng thì hàng xe phía trước bắt đầu lăn bánh.
Cậu ta vội vàng lên xe, chiếc xe chạy chầm chậm, được vài bước lại dừng lại.
Vẫn đi trên đường lớn, tốc độ xe ngày càng chậm, rất nhiều xe đi qua đều cố ý giảm tốc độ để theo dõi tình hình phía quảng trường.
Hồng Ngai cũng muốn xem xét tỉ mỉ phía bên ngoài, nhưng lại sợ Triệu Nhất Bình không hài lòng, cậu ta dịch người một chút, cẩn thận xem xét Triệu Nhất Bình qua gương chiếu hậu, liền thấy Triệu Nhất Bình đang chăm chú nhìn về phía quảng trường, ông ta trông có vẻ bình thản nghiêm túc, không đoán được là đang vui mừng hay phẫn nộ.
Thưa các bà con, các đồng chí! Lễ Hà của chúng ta là một huyện lớn về lâm nghiệp, bao vệ trật tự lâm nghiệp, kiên quyết đấu tranh với vi phạm pháp luật lâm nghiệp là nhiệm vụ không thể thoái thác của phòng lâm nghiệp chúng tôi! Thời gian gần đây, các vụ án vi phạm pháp luật lâm nghiệp ở Lễ Hà đột nhiên tăng cao, các thành phần phạm pháp lâm nghiệp cũng đột nhiên trở nên ngang ngược, thậm chí còn phát sinh những sự việc bất ngờ, điều này đã gây nên ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
Hôm nay, tôi đại diện toàn thể thành viên, ban ngành của phòng lâm nghiệp trịnh trọng cam kết, toàn phòng chúng tôi trên dưới đều quyết không nương tay với các thành phần vi phạm pháp luật lâm nghiệp, chúng tôi quyết đấu tranh tới cùng với các phần tử phạm pháp, tôi hy vọng đông đảo quần chúng nhân dân cũng sẽ tham dự vào các hoạt động đấu tranh cùng chúng tôi, phòng lâm nghiệp chấp pháp chúng tôi cũng có thể phát động một cuộc đấu tranh nhân dân…
Âm thanh phát ra từ loa phóng thanh truyền đi vang dội cả quảng trường, Hồng Ngai có thể nghe rất rõ có người đang diễn thuyết ở quảng trường.
Phòng lâm nghiệp chấp pháp cũng có thể phát động một cuộc đấu tranh nhân dân!
Câu nói này vang vọng cả quảng trường, trong lòng Hồng Ngai thầm nghĩ, người nói ra câu nói này hẳn là rất có khí phách, chắc là người danh tiếng nổi trội gần đây của phòng lâm nghiệp - Trần Kinh.
Cậu ta vừa nghĩ tới Trần Kinh, trong lòng đột nhiên dao động, vội vàng thu ánh mắt từ phía bên ngoài vào!
Thân là phó chủ nhiệm huyện ủy, Hồng Ngai nắm tin tức vô cùng nhanh, mấy ngày trước cậu ta ngầm nghe được tin đồn, nói mâu thuẫn giữa phó phòng thường vụ phòng lâm nghiệp Trần Kinh và trưởng phòng Đàm phòng cảnh sát rất gay gắt, lần này Đàm Thu Lâm quyết tâm chấn chỉnh Trần Kinh.
Hồng Ngai vừa nghĩ đến đây, lại nhìn ra ngoài phía tuyên truyền chấp pháp khí thế rầm rộ của phòng lâm nghiệp, trong lòng đã hiểu sáng tỏ, đây nào đâu phải là tuyên truyền chấp pháp lâm nghiệp, mà rõ ràng là đang tỏ thị uy, tỏ rõ thị uy với đối thủ, đồng thời cũng là khiến lãnh đạo huyện thấy được sự lợi hại của phòng lâm nghiệp.
Nói đến đây, Hồng Ngai không khỏi ngầm bái phục thủ đoạn của Trần Kinh, có thể tổ chức một hoạt động thanh thế lớn như vậy tại quảng trường UBND, chiêu này thật không dễ gì ngờ tới, nhưng quả thật là một biện pháp hay.
Sáng sớm ngày mai, sự việc ngày hôm nay ở quảng trường UBND sẽ trở thành đề tài bàn tán của người khác, khắp đường to phố nhỏ ở Lễ Hà đều say sưa nói về chuyện này, chiêu này của Trần Kinh không chỉ làm cho tầm ảnh hưởng của phòng lâm nghiệp được mở rộng, mà còn đánh trúng vào tâm lý của nhiều người dân, nếu mà Đàm Thu Lâm biết được chuyện này, liệu sẽ có cảm nghĩ gì đây?
Hừm!
Hồng Ngai đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng dưng nghe thấy tiếng hừ lạnh của Triệu Nhất Bình phía sau, cậu ta vội vàng tập trung tinh thần.
Hồng Ngai biết rõ nhất tật xấu của Triệu Nhất Bình, Triệu Nhất Bình không vừa mắt hàng loạt quan viên ủy ban khoe khoang, đặc biệt là những quan viên như Trần Kinh, hắn là người một tay Mã Bộ Bình cất nhắc lên, Triệu Nhất Bình làm sao mà có thể vui được cơ chứ?
...
Cây hoa bông gòn trong phòng đang nở rộ!
Hoa bông gòn sắc đỏ, chứa đựng tình cảm nồng ấm của nam quốc, hương trà phảng phất, hương trà hòa quyện cùng hương hoa, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm thanh thoát.
Hoàng Tiểu Hoa bưng chén trà trong tay, ngồi trên ghế, vẻ trầm lắng lạ thường lộ rõ trên khuôn mặt.
Trong đầu y nghĩ tới điệu cười hàm súc của chánh văn phòng UBND Lưu Minh Huy, cảm thấy nỗi bực tức trong lòng không có chỗ nào để trút ra được.
Cũng giống như đại quản gia, Lưu Minh Huy chính là đại quản gia của ủy ban, đặc thù công việc của hai người này, dẫn đến việc bọn họ thường xuyên chạm trán phối hợp công tác.
Thân là ủy viên thường vụ huyện ủy, Hoàng Tiểu Hoa lúc nào cũng chèn ép Lưu Minh Huy, nhưng Lưu Minh Huy lại là người kín đáo, mối quan hệ tế nhị giữa hai người, không thể dùng ngôn từ rõ ràng để miêu tả được.
Lãnh đạo ủy ban và lãnh đạo huyện ủy không đồng lòng với nhau, điều này cũng có nghĩa là quan hệ giữa Hoàng Tiểu Hoa và Lưu Minh Huy cũng không được tốt cho lắm! Thực thế thì, sự giao tranh giữa hai người bọn họ, thường thường là quan hệ “mưa nắng thất thường” giữa ủy ban và huyện ủy, nhiều lúc “nắng”có vẻ chiếm đa số, nhưng thi thoảng, cũng có thể là một trận “mưa” rả rích.
Chiều ngày hôm nay, Lưu Minh Huy có đưa cho Hoàng Tiểu Hoa một văn kiện liên quan đến lĩnh vực nhân sự cần phê duyệt của bên ủy ban, Lưu Minh Huy vừa bước vào cửa liền cười tủm tỉm nói:
Lãnh đạo! Làm phiền ngài thế này thật ngại quá, mặc dù sắp tan ca rồi, nhưng văn kiện này thực sự rất gấp, lần này tôi phải phiền ngài rồi!
Hoàng Tiểu Hoa ngẩng đầu cười với Lưu Minh Huy :
Đặt ở chỗ nào đó đi! Tôi tìm lãnh đạo phê duyệt gấp.
A, anh Lưu, tôi thấy hôm nay tinh thần anh sảng khoái vô cùng, hình như anh có chuyện vui gì, đúng không?
Hoàng Tiểu Hoa nói giỡn.
Lưu Minh Huy khua liên tục xua tay, nói :
Lãnh đạo, lần này anh đã nhìn nhầm rồi, là do tôi được bước vào huyện ủy, nên tinh thần mới tốt lên đôi chút! Hôm nay ở ủy ban không tài nào mà làm việc nổi, quảng trường ầm chết đi được, nào là chiêng trống vang trời, biển người tấp nập! Trần Kinh cũng thật là, có bao nhiêu địa điểm tốt có thể tổ chức tuyên truyền lại đi chọn quảng trường ủy ban, đây không phải là quấy rầy công việc của lãnh đạo ủy ban sao?
Hoàng Tiểu Hoa hơi sửng sốt một chút, rốt cục y cũng hiểu Lưu Minh Huy vênh váo là vì cái gì rồi.
Rừng nguyên sinh xảy ra chuyện rồi, gần đây phòng lâm nghiệp làm rất rầm rộ! Tay đồng chí Trần Kinh này, lần trước bí thư đã đặc biệt tìm hắn để nói chuyện, xem ra bí thư nói chuyện, hiệu quả quả nhiên khác biệt, điều này có thể xem là đạt được thành tích rồi!
Lưu Minh Huy cười nói.
Vẻ mặt Hoàng Tiểu Hoa có chút xấu hổ, y uống một ngụm nước, nói:
Hôm nay bọn họ tuyên truyền cái gì thế? Sao tôi không nghe nói?
Lưu Minh Huy chỉ ra phía ngoài cửa sổ, hạ giọng :
Chủ nhiệm Hoàng, anh nghe xem…
Hoàng Tiểu Hoa mở cửa sổ ra, lắng tai nghe, quả nhiên nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt từ bên phía quảng trường UBND, y lờ mờ nghe được các câu nói như “Pháp quy lâm nghiệp không dễ bị xâm phạm, phải đấu tranh tới cùng với các phần tử phạm pháp…”, lông mày y hơi nhíu lại.
Chủ nhiệm Hoàng, toàn phòng lâm nghiệp hôm qua đại thắng rồi, đã ngăn chặn được mười mấy xe vận chuyển gỗ và lâm sản phạm pháp, bắt giữ một lượng lớn sơn tặc cả gan vi phạm pháp luật, Trần Kinh cũng thật quyết đoán, đội chấp pháp của phòng thiếu người, hắn liền buộc toàn bộ thanh niên vừa tham gia công tác hôm nay mặc đồng phục.
Khá lắm, đi được nước đi này, chải ra cả đội 40-50 người, ai ai cũng cầm côn điện, những người đứng trung tâm thì vác súng, khỏi cần nói, trông thật tràn đầy sát khí!
Hình như hôm qua có xảy ra việc nổ súng cảnh cáo, tình cảnh lúc đó nghe nói rất nguy hiểm, nhưng may thay không có ai thương vong, tất cả những chiếc xe vận chuyển gỗ và lâm sản đều bị bắt giữ, không có một con cá nào bị lọt lưới cả!
Lưu Minh Huy tấm tắc cảm thán, mắt y không nhìn Hoàng Tiểu Hoa, cứ như là đang tự nói chuyện với mình vậy, nói đến đoạn cao trào, anh ta còn không kìm nổi chép chép miệng, bộ dạng đó chỉ có thể diễn tả bằng 2 chữ : vênh váo.
Sắc mặt Hoàng Tiểu Hoa tái nhợt, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
Anh Lưu, phó phòng họ Trần đó đã đối xử với anh như thế nào, anh nên nói tốt cho anh ta mới phải chứ?
Lưu Minh Huy thoắt cái đã đứng phắt dậy, nói :
Lãnh đạo, lời này anh không thể nói bừa được! Hiện nay phòng lâm nghiệp đang bị điều tra kỷ luật, đương lúc này mà tặng quà, thì phải cẩn thận tai vách mạch rừng!
Y lại chuyển chủ đề:
Lãnh đạo, tên Trần Kinh này là một người trẻ tuổi, mà tuổi trẻ thì lại mưu cầu tiến bộ, sẽ không bao giờ làm những chuyện vi phạm kỷ luật! Đương nhiên, tính cách của những người trẻ tuổi có lúc sẽ rất nôn nóng, giống như Trần Kinh vậy, khuyết điểm lớn nhất của tay cán bộ này chính là cứng đầu, chính là kích động, ai chọc giận hắn, hắn sẽ dám liều mạng với người đó.
Không phải là tục ngữ đều nói rất đúng sao? “ Con thỏ nóng nảy cũng có thể cắn người ”, Trần Kinh là một con thỏ, nhưng có lúc tôi lại cảm thấy hắn chính là một con sói!
Lưu Minh Huy nói chuyện rất quái gở, từng câu từng chữ đều đánh vào tâm khảm Hoàng Tiểu Hoa.
Đây cũng là đặc điểm của Lưu Minh Huy, y là một người quái gở dị hợm, y muốn tung ra lời nói sắc bén nào, sắc thái đó đều biểu hiện lên hết khuôn mặt. Cái gì mà sách lược ư, cái gì mà khôn ngoan ư, tất cả đều không tồn tại trong con người Lưu Minh Huy.
Những người như thế này rất thô tục, đôi khi khiến người ta cảm thấy ghê tởm, và bây giờ Hoàng Tiểu Hoa đang cảm thấy ghê tởm không chịu nổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.