Quan Môn

Chương 284: Vị trí này không dễ ngồi




Lý Quỳnh bưng cơm tối ra thấy chồng cầm lấy điện thoại một mực ở bên tai lắng nghe, bộ dạng rất nhập thần, không dám quấy rầy hắn mà ngồi bên cạnh mở nắp cà mèn, lấy bánh bao cùng đồ ăn ra, cùng với súp rong biển.

Mùi thơm nhẹ nhàng bay sang Hoắc Đông Lai.

Hoắc Đông Lai khẽ hít vào, vẫn yên lặng như không hề cảm giác thấy vợ.

Hiện tại, lực chú ý của hắn đều để và giọng của Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương qua ống nghe điện thoại .

Đại khái nói chừng 20 phút, Tô Định Phương mới cúp điện thoại.

Hoắc Đông Lai sau khi để điện thoại xuống, lại có chút mãn nguyện, đi tới đi lui trong phòng, không nghĩ đá phải cái ghế khiến nó đổ cái rầm.

Thông tín viên tiểu Ngô chạy đến, định dựng cái ghế dậy đã thấy Lý Quỳnh ngồi ở trên ghế sa ***, mà Hoắc bí thư tựa hồ hưng phấn, khoát tay nói:
- Không có chuyện, không có chuyện, anh đi ra ngoài trước a!

Tiểu Ngô không hiểu đi ra ngoài, trong lòng tự nhủ không phải Hoắc bí thư cùng phu nhân đánh nhau a? Như thế nào ghế cũng ném tới một bên vậy?

Chỉ có điều những chuyện này xác thực không liên quan hắn, tiểu Ngô lại nhớ tới gian phòng của hắn, gần đây đám nhân viên phục vụ trẻ nữ của nhà khách huyện ủy thường xuyên chạy tới đây, ngồi tận hơn nửa đêm, khiến cho hắn có chút tâm viên ý mã (*chỗ này ngon muốn xơi chỗ khác).

- Làm sao gọi điện thoại lâu vậy?
Lý Quỳnh hỏi.

- Là Tô Chủ tịch tỉnh đánh tới đấy......
Hoắc Đông Lai chắp tay sau lưng đi tới đi lui:
- Nghe ý tứ của hắn thì anh sắp có khả năng muốn thăng lên nửa cấp rồi.

- Thăng trung cấp?
Lý Quỳnh vốn là vui vẻ, sau đó cũng có chút hồ nghi:
- Anh mới đến huyện Bằng Dương vẫn chưa tới một tháng, làm sao lại khả năng thăng nửa cấp? Chẳng lẽ là muốn đi địa khu Lăng Xuyên nhậm chức rồi hả? Không có khả năng ah!

Lý Quỳnh cũng biết một chút về quy tắc quan trường, Hoắc Đông Lai vừa tới huyện Bằng Dương, công không lập, làm sao có thể đột nhiên đạt được thăng chức? Cái này theo lẽ thường nói không thông. 

Hoắc Đông Lai thấp giọng nói:
- Chuyện này còn chưa thông báo, nhưng bên Thánh Vương thôn lại được thành lập khu công nghệ cao quốc gia, bí thư công ủy đảng chắc sẽ là anh, cấp Phó Ban.

- Bí thư công ủy đảng, đó là kiêm chức hay là chuyên trách?
Lý Quỳnh hỏi.

- Tất nhiên là kiêm chức rồi, chuyên trách sẽ không tất yếu nói với anh cũng không tới phiên anh.

Hoắc Đông Lai trả lời:
- Bất quá chuyện này cũng không dễ, mấu chốt chủ nhiệm quản ủy hội là Diệp Khai.

- Cháu trai Lão Diệp gia?
Lý Quỳnh sau khi nghe, lập tức lo lắng.

Về chuyện của Tô Định Phương cùng lão Diệp gia, Lý Quỳnh cũng nghe Hoắc Đông Lai nói qua, thực ra tầng dưới không quá hiểu về thế lực lão Diệp gia nhưng cũng biết là tồn tại vĩ đạo cỡ nào. Huống hồ, Lý Quỳnh nghe Hoắc Đông Lai nói, lão Diệp gia có ba vị trong cục chính trị, đều là lãnh đạo đảng và quốc gia! Về phần những thứ khác, vậy thì không nói.

Đi đấu với con cháu hào môn như vậy, quả thực là chuyện ngu không ai bằng!

Lý Quỳnh đối với Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương cũng rất nhiều oán niệm, mặc dù nói hắn để cho Hoắc Đông Lai phóng ra ngoài, hơn nữa còn có thể thăng lên nửa cấp, nhưng nói tiếp cũng là vì chính hắn nhằm vào Diệp Khai mà hạ một con cờ.

Cái này để cho Lý Quỳnh sinh ra ác cảm với Tô Định Phương, Chủ tịch tỉnh như vậy , thật là rất khó làm cho nàng cảm thấy tôn trọng.

- Quan huyện không bằng hiện quản, Giang Trung là thiên hạ lão Tô gia, anh có thể như thế nào đây? Trừ phi anh không hỗn tại Giang Trung, nếu không không khả năng thoát khỏi Tô Định Phương.
Hoắc Đông Lai thật sự cũng không muốn cùng Diệp Khai là địch, chỉ có điều tình thế bức bách, không thể không chịu. 

Nhưng cái này cũng không nhắc tới, hắn sẽ ra sức vì Tô Định Phương.

Trên thực tế, đối với một số cách làm của Diệp Khai ở Thánh Vương thôn, Hoắc Đông Lai cũng coi như thưởng thức, còn trẻ như vậy khiến cho Tô Định Phương coi như đại địch, một lòng muốn bắt hắn đuổi đi, bản thân chuyện này cũng có thể nói rõ, Diệp Khai xác thực không phải người bình thường.

Mặc dù nói thế lực lão Diệp gia xác thực rất lớn, thế nhưng nếu như Diệp Khai không có bổn sự, cũng không đáng được Tô Định Phương coi trọng như thế.

- Tô Định Phương có thể ở Giang Trung làm bao lâu? Nếu hắn rời đi, Diệp Khai vẫn không thể thu thập anh? Lý Quỳnh phân tích:
- Bây giờ là có Tô Định Phương đè nặng, hơn nữa người biết rõ Diệp Khai cũng không nhiều, nếu là không có Tô Định Phương, những người này còn không bắn ngược à? Hơn nữa, Tô Định Phương ở Giang Trung xem như có chút nền tảng, thế nhưng mà một khi đã đi ra Giang Trung, dĩ nhiên là bơ vơ, ở đâu có thể chú ý được anh?

Nghe Lý Quỳnh vừa nói như vậy, Hoắc Đông Lai cũng có chút trầm ngâm, thật lâu về sau mới lên tiếng:
- Vị trí này nhất định là không dễ ngồi, bất quá cấp Phó Ban đưa tới cửa, cũng không tất yếu phải từ chối. Tóm lại, đi một bước xem một bước a, nếu như Diệp Khai không có phạm tật xấu gì thì thôi, nếu như có anh sẽ cầm kính lúp phóng đại. Về phần nói vu oan hãm hại, làm khó dễ can thiệp thì thôi. Dù sao Khu công nghệ cao làm ra chiến tích địa phương, nếu như Diệp Khai thật có thể làm ra thành tích, anh cũng là người được lợi, thậm chí Tô Định Phương đều là người được lợi.

- Hi vọng như thế đi, chỉ là Tô Định Phương có thể chứng kiến điểm này sao?
Lý Quỳnh có chút không xác định nói.

- Không nên xem thường Tô Định Phương, hắn là người có năng lực, trên thực tế trong các Chủ tịch tỉnh cũng là nhân vật số một số hai, chỉ là hắn làm việc có chút hẹp hòi nên kẹt ở đó. Nghe nói lúc này đây Bí thư Tỉnh ủy Mộ Thu Bạch sắp lui, Tô Định Phương cũng chỉ có lực bất tòng tâm, đoán chừng là nguyên nhân này rồi.
Hoắc Đông Lai nói.

- Chuyện trên quan trường thật sự là quá phức tạp, vị trí này thật sự là không dễ ngồi.
Lý Quỳnh cảm khái nói.

- Vị trí này không dễ ngồi ah!
Cơ hồ là ở cùng một thời gian, người nào đó cũng phát ra tiếng hô đồng dạng.

Diệp Khai ngồi ở phòng làm việc tạm thời, gãi đầu xem một đống lớn tài liệu trước mặt.

Thành lập khu công nghệ cao, đầu tiên muốn giải quyết là vấn đề là tổ chức cơ cấu, lúc này đây trung ương cũng coi trọng chuyện này. Ngoại trừ một vị trí chủ nhiệm quản ủy hội cho Diệp Khai, bí thư công ủy đảng để lại cho huyện Bằng Dương, những thứ khác nói thí dụ như phó bí thư Tạ Quân Ngọc, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra Lê Nhị, phân cục trưởng Phùng Thiên Dịch, những người này đều nhảy dù xuống giúp đỡ.

Đương nhiên chỉ có mấy người là không đủ, ít nhất công ủy đảng cùng quản ủy hội dựng lên thì phải có cán bộ cấp sở và phó phòng, tổng cộng chừng ba, bốn mươi người, nếu không chèo chống không được.

Cũng may khu công nghệ cao chủ yếu là công ty nên cơ cấu coi như là tinh giản, bằng không mà nói, chỉ dựng khung cũng đủ để cho Diệp Khai đau đầu.

Dù là như thế, chỉ xem tài liệu và tuyển chọn cán bộ cũng khiến Diệp Khai phiền muộn.

Với tư cách đời thứ ba lão Diệp gia, Diệp Khai vẫn làm đại sự, một ý nghĩ là có thể kiếm được tiền trăm triệu Mĩ kim, hiện tại bỗng nhiên xâm nhập sự vụ cụ thể quả thật có chút không lớn thích ứng, nhưng hắn lại không thể làm hỏng nên chỉ có thể nỗ lực thích ứng.

- Theo chính có phải rất mệt? Chung Ly Dư từ trong nhà đi ra, cười hỏi Diệp Khai:
- Kỳ thật với năng lực của anh nên hô phong hoán vũ trên thị trường quốc tế, kiếm được hàng tỉ, sống được nhẹ nhõm như ý, chẳng phải là điều thú vị? Làm gì không nên đi đến con đường này?

Với lão quyền thế Diệp gia hiện tại, có thể nói quyền thế đã đến tột đỉnh, coi như là đời thứ ba không người theo chính thì lực ảnh hưởng cũng đủ để kéo dài hai mươi năm thậm chí ba mươi năm, dù sao Diệp Tử Bình hôm nay chỉ có bốn mươi hai tuổi.

Cho nên theo như Chung Ly Dư thoạt nhìn, Diệp Khai phải chăng theo chính, đối với lão Diệp gia ảnh hưởng cũng không phải rất lớn.

Ngược lại nếu như Diệp Khai phát huy đầy đủ thiên tài buôn bán, lại có thể khiến cho lão Diệp gia trở thành gia tộc buôn bán hùng bá toàn cầu, ảnh hưởng không chỉ có cực hạn với đất nước , thậm chí có khả năng đối với một số khu vực nước ngoài cũng cấu thành khá lớn ảnh hưởng.

Theo như Chung Ly Dư xem ra, đóng cửa đấu nhau không coi là bản lĩnh thật sự, nếu có thể chơi với người ngoại quốc mới gọi là ngưu bức! Cho nên nàng đối với Diệp Khai theo chính, cũng không phải rất nhận đồng.

Dù sao một khi Diệp Khai theo chính, trình độ chú ý của ngoại giới trên người hắn sẽ gia tăng thật lớn, Chung Ly Dư đi theo hắn cũng không phải rất dễ dàng, ra ra vào vào còn cần che che lấp lấp, làm cho nàng cảm thấy thật không tốt.

- Đây cũng là sứ mạng gia tộc, kháng cự không được.
Diệp Khai cảm khái:
- Trong đời thứ ba lão Diệp gia thì lão đại Diệp Kiến Hoan không thích theo chính, những vị khác cũng không xuất sắc cho nên anh phải ra trận rồi.

Diệp Khai rất rõ ràng, đời thứ ba lão Diệp gia xác thực không có nhân tài theo chính, nếu như hắn không lấy được kinh nghiệm nhân sinh ba mươi năm sau , cũng không có khả năng đi đến con đường này, thậm chí ngay cả Diệp Tử Bình cũng sẽ cực khó nếu không có Diệp Khai thôi động.

Nếu như không phải thế thì lão Diệp gia sau đời thứ hai coi lui xuống. Nhưng đã như vậy thì Diệp Khai với tư cách đời thứ ba có năng lực cũng có nghĩa vụ đem đại ky lão Diệp gia phất lên, tiếp tục phát huy tác dụng trọng yếu tại chính đàn Giang Trung.

Quốc gia nhiều khó, trăm nghề đãi hưng, theo con sóng thời đại, Diệp Khai tự nhiên không thể phụ tuổi thanh xuân lãng phí ở trò chơi hồng trần. Hắn muốn làm một cây gậy lớn khuấy cái ao tù để quốc gia sớm ngày có thể cường đại lên, không sợ nỗi nhục bên ngoài, không sợ nội ưu, không thẹn với nhân dân.

- Vị trí này không dễ ngồi ah.
Diệp Khai nghĩ đến những chuyện này, không khỏi thở dài nói. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.