Quan Lộ Thương Đồ

Chương 160: Đi vay




Buổi chiều, Tô Tân Đông và Đinh Hoe vốn định làm Trương Khác bất ngờ, dè đâu y dừng xe giữa đường, chỉ bảo Chu Văn Bân tới. Không biết Trương Khác có việc gì, đành kiềm chế hưng phấn, còn định ăn mừng trong nội bộ trước, không ngờ sắp hết giờ thì nhận được điện thoại Trương Khác sắp tới.
Trương Khác và Tống Bồi Minh chân trước chân sau tới nhà máy, lên thẳng phòng kỹ thuật.
Máy mẫu trông vẫn rất xấu.
Đinh Hòe đích thân biểu diễn công năng của máy cho nhóm Trương Khác xem, tiếp đó đem so với máy đã có trên thị trưởng, kiểm tra công năng và chất lượng. Máy mẫu so với hai sản phẩm của Tam Tinh và Vạn Yến còn tốt hơn.
Tam Tinh của Hàn Quốc cũng đã đi trước đưa ra đầu đĩa, để kịp thời cơ, Tam Tinh mô phỏng kỹ thuật cả Vạn Yến, chất lượng vẫn không ổn định. Mặc dù Tam Tinh không đưa máy ra thị trường sớm nhất, nhưng bọn họ lợi dụng ưu thế thương hiệu, lập tức chiếm lĩnh thị trường, lượng tiêu thụ hơn Vạn Yến mấy lần.
*** Tam Tinh: Samsung.
Tống Bồi Minh không hiểu mấy thứ kỹ thuật lắm, nhưng ông ta biết Trương Khác kéo mình tới đay không phải để giảng giải kỹ thuật. Trên đường đi ăn tối, ông ta kéo Trương Khác vào xe của mình, hỏi:
- Thấy các cậu có vẻ tự tin lắm, nói đi, khu có thể giúp được gì?
- Thiếu tiền ạ.
Trương Khác giang tay ra:
- Máy mẫu đưa ra, dây chuyển sản xuất ban đầu phải thay đổi một ít, quan trọng là mua sắm thiết bị, ít nhất cần 500 vạn nữa mới nhìn thấy sản phẩm thực sự.
- Không phải Thịnh Hâm đưa ra 500 vạn sao, vì sao cậu không hợp tác với họ?
- Về sau Thịnh Hâm nâng lên 1000 vạn rồi.
Trương Khác khẽ lắc đầu:
- Bằng vào 1000 vạn mà muốn lũng đoạn thị trường Hoa Đông, không có cửa đâu, cháu đương nhiên không đồng ý.
Tống Bồi Minh giật mình:
- Cậu lộ bài cho tôi đi, Ái Đạt rốt cuộc có thể làm lớn tới đâu mà 1000 vạn không làm cậu thỏa mãn?
- Cháu nói rồi hiện giờ thị trường chỉ có ba bốn loại máy, vài tháng nữa là ba bốn chục loại, tới năm sau còn khó tưởng tượng hơn, Ái Đạt chỉ riêng kỹ thuật đã đầu tư 400 vạn rồi, chú Tống cho rằng cháu muốn làm lớn chừng nào?
Tống Bồi Minh cẩn thận hỏi:
- Khu sai người chuyên môn phân tích thị trường, cho rằng 2 -3 năm nữa đầu đĩa sẽ vượt qua đầu video, cậu cho rằng khả năng này lớn chừng nào.
Trương Khác nói chắc nịch:
- Không cần hai ba năm, tới năm sau không vượt qua, cháu bưng trà nhận sai với chú Tống.
- Quy mô thị trường đầu video hiện giờ có chừng 4 tỷ?
- Chú Tống tìm hiểu thật kỹ, cháu biết mấy con số này, không cần chú nhắc đâu.
- Vậy 500 vạn với Ái Đạt tựa hồ còn xa mới đủ?
Ái Đạt muốn năm sau có thị trường đạt tới 4 tỷ, thì 5000 vạn cũng chỉ thử chút ít đừng nói là 500 vạn, Tống Bồi Minh tuy không nói là tinh thông kinh tế, nhưng kiến thức thông thường vẫn rõ.
- 500 vạn chỉ là ứng phó nhu cầu bức thiết, có số tiền này mới có thể thực sự làm ra sản phẩm, có sản phẩm rồi có thể xoay xở tiền từ thị trường.
- Thịnh Hâm lần trước không phải là vở kịch cậu diễn cho tôi xem chứ hả?
Trương Khác muốn ngửa mặt lên trời cười thật lớn, đại khái Tống Bồi Minh cũng cảm thấy nghi ngờ như vậy là quá cẩn thận:
- Điều kiện vay ngân hàng rất nghiêm ngặt, thủ tục phức tạp, 500 vạn tôi có thể bảo cục tài chính giúp cậu, nhưng có một điều kiện...
Trương Khác biết hiện giờ xí nghiệp tư doanh vay ngân hàng khó mức nào, muốn có tiền ngay phải đi đường tắt mới được. Tống Bồi Minh trực tiếp lấy danh nghĩa khu cấp tiền là con đường ngắn nhất, nhưng ông ta phải gánh nguy hiểm kha khá, Ái Đạt thành công, ông ta có sản nghiệp có thể nâng đỡ cả khu, nếu thất bại, Tống Bồi Minh phải gánh vác một phần trách nhiệm.
- Cháu có thể làm gì?
Trương Khác bình tĩnh nhìn Tống Bồi Minh.
- Tôi hi vọng Ái Đạt nâng đỡ xí nghiệp linh kiện trong khu Thành Nam.
Tống Bồi Minh đưa ra quyết định lòng nhẹ nhõm hơn nhiều:
- Nếu miếng bánh đã lớn như thế, khu Thành Nam đương nhiên hi vọng được cắn miếng to hơn.
Nếu các xí nghiệp đó làm đĩa lậu khu Thành Nam còn có miếng bánh to hơn nữa, nhưng thứ này không thể đem ra ngoài nói được, Trương Khác hàm hồ đáp:
- Những phụ tùng không quan trọng, mua ở phụ cận cũng có thể giảm giá thành....
Ăn tối ở trấn Ích Long xong, Tống Bồi Minh rời đi, lúc này đám Tạ Vãn Tình mới biết trên đường tới nhà hàng, Trương Khác đã giải quyết xong chuyện vay tiền với Tống Bồi Minh.
Tạ Vãn Tình nói:
- Nếu điện tử Ái Đạt thiếu tiền, Cẩm Hồ có thể điều lâm thời cho em mấy trăm vạn.
- Cẩm Hồ phải đồng thời bao thầu bốn nhà máy, tài chính đã giật gấu vá vai rồi, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, em nghĩ mình vẫn cón vài biện pháp.
Trương Khác từ chối:
- Khi Cẩm Hồ sáng lập dùng quỹ gia tộc họ Tạ, Cẩm Hồ có nghĩa vụ công khai tài chính với Chính Thái, em tạm thời chưa muốn Chính Thái chú ý tới Ái Đạt.
Tạ Vãn Tình cười áy náy, có thể thấy Trương Khác mang thình kiến rất sau với nhà họ Tạ:
- Vậy vì sao em lại từ chối tài chính bên phía Thịnh Hâm?
- Lợi nhuận tiền kỳ của đầu đĩa rất lớn, do trở ngại tiến vào không cao, sẽ có rất nhiều xĩ nghiệp chen tới, từ đó khiến lợi nhuận sụt giảm mau chóng, không có nhiều lợi nhuận tiêu hao cho hệ thống truyền tiêu đa cấp. Hơn nữa Ái Đạt muốn mở rộng sản xuất, làm thị trường lớn, không phải 1000 vạn có thể giải quyết được, Thịnh Hâm muốn hợp tác với chúng ta cũng được, nhưng không thể lũng đoạn thị trường Hoa Đông, chuyện cụ thể em sẽ còn gặp Diệp Kiến Bân trao đổi.
Tạ Vãn Tình mỉm cười:
- Em luôn làm những chuyện nằm ngoài dự liệu của người ta, Cẩm Hồ có thể làm được gì không?
- Thứ nhất mong chị Tương giúp theo dõi chuyện vay tiền, tài chính của Ái Đạt cạn sạch rồi, đang đợi gạo vào nồi đây.
Tương Vi mắt tròn xoe:
- 400 vạn mà chỉ làm ra được cái máy mẫu?
Tương Vi nói như thế, Đinh Hòe và Tô Tân Đông xấu hổ hết sức.
Trương Khác cười xòa, an ủi:
- Nhưng công năng tốt nhất, chất lượng ổn định nhất, tôi rất hài lòng.
Tạ Vãn Tình biết Trương Khác luôn chừng mực, hỏi:
- Còn gì nữa?
- Cho em mượn Hứa Tư, đợi khi khởi động thị trường cho em mượn Chu Du, Lưu Minh Huy luôn.
Lời Trương Khác làm mặt Hứa Tư nóng ran. Trương Khác muốn Hứa Tư giúp y, Tạ Vãn Tình không bất ngờ, cô mặt dù không biết ở Huệ Sơn giữa Hứa Tư và Trương Khác đã xảy ra chuyện gì, quan hệ giữa hai người đã vượt qua bình thường, Tạ Vãn Tình nhìn khuôn mặt Hứa Tư ửng hồng diễm lệ, thầm thở dài, chuyện không thể tránh được, trước đó cô chỉ tự lừa mình thôi.
Tạ Vãn Tình và Tương Vi lở lại nhà máy thêm một lúc rồi đi, để lại một chiếc xe, Trương Khác và Hứa Tư còn thảo luận chuyện sản xuất cụ thể với Tô Tân Đông.
Tô Tân Đông giới thiệu:
- Bên phía TI nghiên cứu phát triển chip giải mã rất thuận lợi, nhưng nhanh nhất cũng phải tới cuối năm mới cung cấp được, hiện giờ đành dùng chip giải mã của C-Cube. Chúng ta còn phải viết lại phần mêm cho đồng bộ với với bên phía TI. Còn linh liện quan trọng phải mua trực tiếp từ Phillips thì giá rất cao, còn phải nộp thêm 5000 USD ngoại ngạch, còn dùng của Hằng Viễn, giá thành chẳng hạ bao nhiêu, chất lượng lại giảm xuống....
- Đây là điều chắc chắn rồi, chúng ta nếu đã đầu tư nhiều vào kỹ thuật như thế, phải kéo dãn khoảng cách với công ty khác.
Đinh Hòe hỏi:
- Đây là chiếc máy đầu tiên của chúng ta, số hiệu nên xác định thế nào?
Trương Khác không cần suy nghĩ đáp ngay:
- Sd 920...
Thấy hai người bọn họ nhìn mình nghi hoặc, y cười bổ xung:
- Sinh nhật của tôi.
Hứa Tư mặt đỏ hồng, sinh nhật Trương Khác vào tháng Giêng, đó là sinh nhật của cô, nhưng cô không có dũng khí vạch trần.
Lại thảo luận một chút chuyện chẩn bị sản xuất, Trương Khác và Hứa Tư lái xe về thành phố.
Xe dọc theo sông Sơ Cảng, Hứa Tư bất giác kìm tốc độ lại, trong lòng cô cũng muốn thêm thời gian ở lại bên Trương Khác.
- Hay là dừng lại nghỉ một chút?
Trương Khác quay sang nhìn Hứa Tư:
- Chị căng thẳng à?
- Làm gì có.
Hứa Tư dừng xe lại bên đường, thấy ánh mắt nóng bỏng Trương Khác, đưa tay nhéo tai y, có chút thẹn thùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.