Quan Lộ Thương Đồ

Chương 159: Sắp rồi




Trương Khác vắt tay sau đầu, y rất thích tư thế này, cơ thể dãn ra, rất thoải mái:
- Vạn Dũng lên làm phó thị trưởng rồi, còn phân quản giao thông, đám hoàn khố thích nhất là làm việc không phải kiêng dè gì, lái xe hay không chẳng sao cả, giống như chúng ta đứng ở đây có đi tới đường đối diện hay không cũng thế, nhưng nếu có một hàng rào ngăn giữa đường, cấm chỉ đi sang phía đối diện, càm giác đó vô cùng khó chịu.
Hứa Tư nghĩ một lúc rồi nói:
- Chẳng hiểu cậu nói gì, không có chúng ta tới thì chúng ta đi đường khác.
Trong mắt cô, Trương Khác mặc dù không thể tính là điển hình tuân thủ pháp luật, nhưng cũng không phải hạng hoàn khố ngạo ngược, thường ngày y ít khi chạm vào vô lăng.
- Mong muốn của chị thật đơn giản.
Trương Khác nhún vai, tiếp tục nói:
- Đâu có đơn giản là không thể lái xe? Vạn Dung phân quản xây dựng thành phố, giao thông, nhà ở rõ ràng là hắn và đám Triệu Cẩm Vinh, Chu Phú Minh xoắn chặt vào nhau, đây là cục diện tệ nhất mà em nghĩ tới, chị nói xem không đau đầu mà được sao?
- Tôi làm sao biết cậu lôi chuyện đi xa như vậy?
Hứa Tư lườm Trương Khác một cái, cô chẳng quan tâm mấy chuyện chính trị.
- Thành phố sẽ lấy một mảnh đất ở Sa Điền để thí điểm, tiếp đó sẽ tổ chức giải tỏa quy mô lớn.
Trương Khác giải thích:
- Đó chính là mảnh đất mà Triệu Cẩm Vinh nhìn trúng, hôm nay thường ủy họp, Chu Phú Minh xen vào công việc nội bộ chính phủ, giao cho Vạn Dũng phân quan công tác xây dựng thành phố, quản lý phòng ốc, tài nguyên quốc thổ, ý đồ của bọn chúng còn chưa rõ sao?
- Vậy các thường ủy khác cũng đồng ý sao?
- Chị nói tới Đường Học Khiêm hả? Ông ta đương nhiên không phản đối, Vạn Dũng leo lên, ghế để trống lại rõ ràng là để lại cho ông ta. Các phó thị trưởng chửi mắng om sòm là cái chắc, Phương Hoành Thanh thế nào cũng nhảy ra chửi, xây dựng thành phố vốn là canh trong bát của ông ta, hiện giờ sắp cải tạo Sa Điền, nhìn Vạn Dũng cướp mất một miếng thịt ngon lành, ông ta không nổi trận lôi đình hay sao? Thả địch một bước, nhưng khiến chính phủ càng đoàn kết kháng địch, Đường Học Khiêm tất nhiên đã có suy tính cả đấy.
Hứa Tư khẽ buông một tiếng thở dài, cô chẳng muốn nói chuyện đấu tranh gian trá ở thành phố, nghi hoặc hỏi:
- Thành phố đã phái người tới phố tị đo đạc rồi, mọi ngời nghe nói giải tỏa đều rất hưng phấn, sao cậu lo lắng như thế?
- Làm chủ ai cũng lương thiện như em thì thiên hạ đã thái bình rồi.
Trương Khác nói không biết ngượng mồm:
- Giờ thì hưng phấn, nhưng đợi phương án giải tỏa đi ra bọn họ chỉ có khóc.
Hứa Tư nhìn Trương Khác lúc nói lời này không có nụ cười bất cần đời thường trực trên môi, mà thay vào đó là ưu tư tang thương thi thoảng mới xuất hiện, những lúc như thế Trương Khác làm càng nội tâm cô xao động.
Trương Khác và Hứa Tư sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây, hôm nay không phải cuối tuần, thỉnh thoảng mới có xe chạy qua, Trương Khác thong thả đem tệ nạn việc giải tỏa ở nơi khác cho Hứa Tư nghe. Hứa Tư càng nghe càng sợ, kéo tay Trương Khác hỏi:
- Những người như ba cậu không định ra được chính sách giải tỏa cho tốt sao?
Trương Khác đưa tay ôm eo Hứa Tư, cười chua chát:
- Chính sách tốt cần tài chính hùng hậu chống đỡ, khi giải tỏa, khó lo chu toàn được. Huống hồ Đương Học Khiêm đấu nổi tam giác sắt Chu Phu Minh, Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh không? Bọn họ giương cao ngọn cờ mời gọi đầu tư đấy.
- Vậy phải làm sao đây?
Hứa Tư lo lắng:
- Nhà tôi và nhà Phi Dung đều ở bên đó.
- Nói nhà chị là nhà nhà chị, chị kéo cả Trần Phi Dung vào làm gì? Nhà chị thuộc đợt quy hoạch thứ hai, giờ nói còn sớm, vả lại chị lo lắng cái gì?
Vào công viên Tượng Sơn, tìm bãi cỏ hướng về ánh mặt trời ngồi xuống, hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều, từ triền dốc có thể nhìn thấy Tiểu Giang sóng nước lăn óng ánh, còn cả điện tử Ái Đạt cách đó không xa. Trấn Ích Long chẳng có quần thể kiến trúc liền mạch, Ái Đạt dù quy mô nhỏ, nhưng nhìn một cái vẫn thấy được.
Trương Khác nghiêng đầu qua, thấy Hứa Tư đang trầm ngâm, ghé tới hôn lên cánh môi mọng ướt của cô, nói:
- Đừng lo, chuyện rất phức tạp, bọn chúng không dễ thành công đâu.
- Tôi không lo cho nhà mình, nhưng Sa Điền có rất nhiều công nhân mất việc nếu giải tỏa xong không an bài thỏa đáng thì sao?
- Điều em không muốn chị lo là cái đó.
Trương Khác nâng khuôn mặt ưu sầu của Hứa Tư, cười tự tin:
- Không phải còn có em sao, em sẽ không cho bọn chúng đắc ý đâu.
Mặc dù bãi có không có ai, nhưng không chừng có du khách đi qua, hơn nữa Hứa Tư không quen giữa ban ngày ban mặt cùng Trương Khác thân mật như thế, nhưng Trương Khác cố chấp ôm mặt cô, Hứa Tư ngây ngất trong sự báo đạo vô lý của y, đành nhắm mắt lại, mặc ho Trương Khác muốn làm gì thì làm.
Tới lúc phải về rồi, Trương Khác và Hứa Tư ra cửa công viên bắt taxi về thành phố, tới Tân Hải Thông, thấy chiếc Audi đỗ dưới sân, Hứa Tư thắc mắc:
- Không phải Chu Văn Bân chở giám đốc Tô đi Huệ Sơn làm việc sao?
Trương Khác cười khì:
- Không đuổi anh ta đi, chẳng lẽ dẫn anh ta đi leo núi cùng chúng ta?
Hứa Tư vung nắm đấm nhỏ thụi cho y một cái, đi vào thang máy, thấy xung quanh không có ai, Trương Khác không kìm được, kéo Hứa Tư vào lòng khinh bạc, ai biết được tới tầng kế cánh cửa có đột nhiên hay không, tim Hứa Tư cứ đập thình thịch, tới tầng 18 mới thở phào, hậm hực đá cho y một cái.
Vào văn phòng, thấy Chu Văn Bân ngạc nhiên nhìn, Trương Khác ra tay trước:
- Anh không đưa giám đốc Tô tới Huệ Sơn à?
Chu Văn Bân liếc nhìn Hứa Tư đằng sau, giả hồ hồ nói thuận theo ý Trương Khác:
- Giám đốc Tô đột nhiên không cần đi nữa, máy mẫu của Ái Đạt ra rồi, ông ấy hỏi Khác thiếu gia lúc này rảnh tới xem qua.
- Tô Tân Đông thật đúng là, trong điện thoại không nói, chẳng lẽ muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ?
Nghe tin này bao nhiêu bực dọc trước đó vì Vạn Dung lập tức quét sạch, Trương Khác mừng rỡ nói:
- Giám đốc Tạ đâu, anh đi gọi giám đốc Tạ đi, chúng ta cùng tới trấn Ích Long.
Hơn ba tháng trời chỉ đợi ngày hôm nay, điện tự Ái Đạt cuối cùng đã tới lúc dương danh thiên hạ rồi.
Tạ Vãn Tình trước giở chẳng có thời gian quan tâm tới chuyện Ái Đạt, nhìn Trương Khác hỏi:
- Em và Hứa Tư buổi chiều chẳng tới trấn Ích Long rồi còn gì, sao giờ lại tới nữa.
Trương Khác vỗ gáy, con người ta hưng phấn lên dễ quên, ngớ ra một chút rồi bịa bừa:
- Em có chuyện đột suốt nên chuyến đi không thành, hiện giờ chạy tới còn kịp ăn tối.
Hứa Tư không trấn tĩnh được như Trương Khác, quay đầu nhìn ra ngoài.
- Chị Hứa Tư, chị gọi cả chị Tương theo nhé.
Trương Khác nói xong nhấc điện thoại lên bấm số:
- Chú Tống, cháu Trương Khác đây, Ái Đạt hôm nay ra máy mẫu, chú có rảnh tới chỉ đạo một chút được không?
Từ lúc Diệp Kiến Bân rời khỏi Hải Châu, Tống Bồi Minh bấm ngón tay tính đã hơn một tháng rồi, Trương Khác không chịu tiết tình hình cụ thể của Ái Đạt, rồi sau đó Diệp Kiến Bân có tiếp xúc với Ái Đạt hay không cũng không rõ, nhưng ông ta vẫn sai thư ký đi thu thập tin tức.
Tống Bồi Minh nói:
- Ở quảng trường Quốc Tế đã có ba bốn loại đầu đĩa rồi, động tác của Ái Đạt hình như không nhanh lắm.
- Đúng đấy ạ, hiện giờ mới có ba bốn loại, mấy tháng nữa chú sẽ thấy ba bốn chục loại, xưởng sơn trại, xưởng làng bản ở Quảng Đông hai tháng đã có thể đưa ra sản phẩm rồi, cháu mất ba tháng mới có cái máy mẫu, đúng là quá chậm, làm chú Tống mất mặt rồi, hay chú tới giáo huấn cháu một trận.
- Cái đạo lý mài đao không lỡ việc chẻ củi, cậu tưởng tôi không hiểu sao?
Tống Bồi Minh cười ha hả:
- Mấy cái xưởng ở Quảng Đông chỉ vội tiến vào kiếm tiền, cho nên tốc độ ra hàng nhanh, chất lượng làm sao ra hồn được.
- Thị trường đầu đĩa đem lại lãi lớn, một bộ máy bán được hơn 4000, hiện giờ chỉ cần 2000 là miễn cưỡng có thể lắp được một cái, ai mà chẳng thèm chứ ạ.
Trương Khác không rườm lời với Tống Bồi Minh, thấy Hứa Tư và Tương Vi đi vào, liền đặt máy xuống, phóng xe tới thẳng trấn Ích Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.