Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 7: Vệ sĩ




Editor: Bánh Tai Heo


Diêm Tử Ký nhăn mày, sửa sang lại tư thế nhìn người mặc quân phục phía đối diện. Người mặc quân phục trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký, sau đó nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng bóc "Đội trưởng, thì ra đúng là ngươi a."


Diêm Tử Ký khóe miệng run rẩy, rất muốn đem chén mì ném vào khuôn mặt ngu xuất trước mắt "Khương Ninh, ngươi làm cái gì ở đây."


"Lão Tào viết thư nói muốn tới thành phố A, ta liền xin nghỉ phép tới xem hắn."


Diêm Tử Ký gật đầu, Tào Nguyên Huy cùng Khương Ninh là lính cùng đoàn, sau khi kết thúc tuyển chọn đặc biệt liền bị phân phối đến đội hai, năm ngoái đi làm nhiệm vụ bên ngoài bị trọng thương nên xuất ngũ.


Diêm Tử Ký đứng dậy ngồi kế Tư Dao, sau đó ý bảo Khương Ninh qua ngồi đối diện. Khương Ninh nhanh nhẹn ngồi xuống, ghé mắt nhìn đến Tư Dao thì nhếch miệng ngây ngô cười.


Không nỡ nhìn Khương Ninh cứ mặt ngốc dại ra, Diêm Tử Ký giới thiệu Tư Dao "Đây là Tư Dao, vợ chưa cưới của tôi."


Khương Ninh gương mặt đang tươi cười nháy mắt tan vỡ thành từng mảnh, đôi mắt mở to khiếp sợ nhìn qua lại Diêm Tử Ký cùng Tư Dao, khuôn mặt từ từ trở nên cổ quái. "Đội trưởng, không nghĩ tới anh lại là loại người này......" Khương Ninh không dám đem hai từ ' cầm thú ' nói ra.


Diêm Tử Ký bỏ đôi đũa xuống, trong lòng đánh bàn tính, phải chuẩn bị vài buổi huấn luyện dạy dỗ tên này mới được. "Tư Dao, đây là Khương Ninh cùng đội bốn với anh."


(*Từ đoạn này mình sẽ để Diêm đội xưng với Tư Dao "anh – em" nhé mọi người, vì dần dần anh cũng đang có cảm giác với cô và khá là có tính sở hữu ý, anh xem cô như vợ sắp vào cửa thật rồi nên mình nghĩ đổi xưng hô từ đây là hợp lý, sau khi có sự xuất hiện bất ngờ của anh lính Khương Ninh này.)


"Chào chị dâu!" Khương Ninh dõng dạc đứng dậy cúi chào, trong lòng lại yên lặng loạn cào cào lên, cô gái xinh đẹp như vậy tại sao lại theo đội trưởng, thói đời ngày nay thật là, cải trắng đều bị heo ăn.


"Tào Nguyên Huy hiện tại sống thế nào?" Trở lại vấn đề chính, Diêm Tử Ký hỏi han chiến hữu đã từng cộng tác cùng.


"Anh ấy nhìn chung không có gì đáng ngại, nhưng em cảm thấy vẫn rất khó khăn." Nhắc tới Tào Nguyên Huy, Khương Ninh nhíu mày thu lại ý cười. "Anh ta không kết hôn, năm trước mẹ cũng qua đời, anh ấy có nói rằng muốn đến thành phố A tìm công việc, nhưng cánh tay đã bị như vậy, sao có thể tìm được việc gì nhẹ nhàng đây."


"Tiền hỗ trợ lúc cậu ấy bị thương đâu?"


"Đều dùng để xem bệnh cho mẹ hết rồi ạ." Nói tới bạn tốt tình thế khổ cực, Khương Ninh rất là khó chịu. "Lão Tào lòng tự trọng cao, viết thư gì toàn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mỗi lần muốn giúp anh ấy, anh ấy đều cự tuyệt."


Diêm Tử Ký mặt ngưng trọng trầm tư, Tư Dao cắn chiếc đũa mờ mịt nhìn Diêm Tử Ký, không hiểu vì sao Diêm Tử Ký đột nhiên trầm mặc.


Diêm Tử Ký nhìn vào mắt Tư Dao, một ý nghĩ xẹt lên trong đầu, dường như nghĩ tới chuyện gì. "Tào Nguyên Huy giờ ở đang ở nơi nào?"


"Vẫn đang tìm phòng để thuê, giờ vẫn còn ở tại khách sạn cũ kỹ kia."


"Cậu gọi điện thoại liên hệ cậu ấy, nói cậu ấy đến chỗ này tìm tôi." Diêm Tử Ký ngữ khí quyết đoán.


Không rõ Diêm Tử Ký muốn làm cái gì, nhưng thói quen phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện làm Khương Ninh không hỏi nhiều, đứng dậy chuẩn bị tìm điện thoại liên hệ Tào Nguyên Huy.


Diêm Tử Ký nhìn Tư Dao ngây thơ lộ ra ý cười "Tìm được bảo mẫu cho em rồi." Hoặc nói là vệ sĩ thì thích hợp hơn.


Tình huống Tư Dao đặc thù, Tào Nguyên Huy tuy rằng cánh tay trái tàn tật, nhưng dù sao cũng từng là lính đặc chiến, lại còn từng là chiến hữu thân thuộc, đem Tư Dao giao cho hắn chiếu cố, Diêm Tử Ký thấy thực yên tâm.


Tào Nguyên Huy hiện tại không còn người thân, cuộc sống lại đang gặp khó khắn, để cậu ta tới chiếu cố Tư Dao đồng thời cũng có chỗ ở lại, một lúc giải quyết được hai việc, Diêm Tử Ký cảm thấy rất vừa lòng.


Khương Ninh gọi điện thoại xong "Đội trưởng, đã liên lạc với lão Tào, anh ấy sẽ qua đây ngay."


Diêm Tử Ký gật đầu, thấy Tư Dao cũng ăn xong rồi, đứng dậy kêu người phục vụ tính tiền. "Vậy giờ cậu đi với tôi hay là về quân doanh?"


"Em chỉ xin nghỉ một ngày thôi, buổi tối phải về đơn vị." Khương Ninh cự tuyệt lời mời của Diêm Tử Ký.


Tính tiền xong liền rời đi quán ăn, Tư Dao mở túi giấy tìm kẹo thừa, Diêm Tử Ký tóm lấy túi giấy rồi giơ cao tránh né động tác của Tư Dao "Mới vừa ăn cơm xong, không được ăn đồ ăn vặt."


Tư Dao bẹp miệng gục đầu xuống, Diêm Tử Ký nhìn Khương Ninh "Cậu mau trở về đi."


"Vâng!" Khương Ninh đứng thẳng cúi chào. "Đội trưởng, chị dâu, gặp lại sau!" Trước khi đi Khương Ninh lại lén mắt nhìn Tư Dao, chị dâu lớn lên thật là đẹp mắt, hệt như tiên được miêu tả trong truyện.


Chờ Khương Ninh rời đi, Diêm Tử Ký gọi Tư Dao nói cùng chuẩn bị về nhà "Mình đi thôi, Tào Nguyên Huy chắc cũng đã đến rồi."


"Được." Tư Dao đuổi theo Diêm Tử Ký nghe lời túm chặt lấy cánh tay anh.


Diêm Tử Ký nhìn hàng mi cong dài của Tư Dao, cảm thấy vẫn nên cùng Tư Dao nói cho rõ "Tào Nguyên Huy và anh đã từng là chiến hữu, sau đó cậu ta bị thương nên xuất ngũ, đến lúc anh quay lại quân doanh, để cậu ấy chiếu cố em nhé, được không?"


"Được a." Tư Dao không cảm thấy có gì không đúng gật đầu, cô biết Diêm Tử Ký sẽ không hại cô.


Diêm Tử Ký bị Tư Dao ngoan ngoãn đáng yêu bóp mềm trái tim, đang muốn giơ tay sờ sờ đầu Tư Dao, nhưng nhìn lại hai tay đều xách đầy đồ thì đành từ bỏ.


Khi Diêm Tử Ký cùng Tư Dao về đến nhà, thì Tào Nguyên Huy đã ở ngoài sân chờ. Quần đen, áo đen ngắn tay vừa người làm cho cả người nhìn nhanh nhẹn, làn da lúa mạch cộng thêm đôi mắt sáng ngời có thần, biểu tình trang trọng lạnh lùng, dáng người cứng cáp sắc bén.


Thấy Diêm Tử Ký trở về, Tào Nguyên Huy nhanh chóng thẳng lưng ưỡn ngực, trịnh trọng cúi chào "Diêm đội!"


Diêm Tử Ký trong mắt lộ ra sự vừa lòng, đã xuất ngũ hai năm rồi mà vẫn còn quy củ thế. "Đừng như thể đang ở quân đội vậy, nhanh vào nhà đi." Diêm Tử Ký mở cửa để Tào Nguyên Huy đi vào.


"Vừa nhận được cuộc gọi em liền chạy đến đây ngay." Tào Nguyên Huy theo Diêm Tử Ký vào nhà, nhìn đến hình hóng Diêm đội quen thuộc, Tào Nguyên Huy liền nhớ lại nhiều chuyện xưa ở quân đội.


Diêm Tử Ký đem quần áo cùng giày dép mua được xách vào nhà, sau đó vào phòng bếp rót nước "Ngồi xuống đi, ở nơi này của tôi thì không cần câu nệ đâu."


Tư Dao đá dép lê ra rồi nhảy lên nằm cuộn mình trên ghế sô pha, lấy điều khiển từ xa ấn mở TV. Tào Nguyên Huy ngơ ngác đánh giá Tư Dao, âm thầm suy đoán Tư Dao cùng Diêm Tử Ký có quan hệ gì.


Diêm Tử Ký bưng nước ra, đưa cho Tào Nguyên Huy rồi nhìn Tư Dao hỏi "Còn muốn ăn hả?" Tư Dao ăn nhiều đến mức căng cả bụng, Diêm Tử Ký thực lo bao tử cô sẽ bị đau.


Tư Dao lắc đầu, đôi mắt tập trung nhìn chằm chằm trên TV đang chiếu anime. Diêm Tử Ký đem nước ấm đưa cho Tư Dao, sau đó tầm mắt chuyển sang Tào Nguyên Huy "Cậu ăn cơm rồi chứ hả?"


"Vâng, em đã ăn cùng Khương Ninh rồi." Tào Nguyên Huy gật đầu.


"Đã là anh em thì không nên khách sao nữa, tình huống của cậu Khương Ninh đều đã nói cho tôi cả rồi." Nghe Diêm Tử Ký nói, Tào Nguyên Huy siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối, ánh mắt ảm đạm, trên khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.


"Tôi nhờ cậu tới là vì cô ấy." Diêm Tử Ký ý chỉ Tư Dao đang ngồi bên cạnh. "Tôi sắp phải trở về quân đội rồi, nên có ý muốn thuê cậu giúp tôi chiếu cố cô ấy."


"Đội trưởng!" Tào Nguyên Huy thanh âm lớn hơn, biểu tình trên mặt lộ ra phẫn nộ.


"Tôi không hề có ý thương hại hay vũ nhục cậu, là thật sự cần cậu giúp." Diêm Tử Ký ôm lấy bả vai Tư Dao. "Tư Dao là vợ chưa cưới của tôi, vừa xuất viện từ bệnh viện tâm thần, báo cáo kết hôn còn chưa làm xong, nên thật sự tôi không có cách nào mang cô ấy về doanh trại cùng. Mời bảo mẫu bình thường lại sợ ủy khuất cô ấy, nếu cậu muốn tìm một công việc, liền tới chỗ tôi đi được không."


Tào Nguyên Huy ngơ ngác nhìn Tư Dao, vợ chưa cưới của Diêm đội? Xuất viện từ bệnh viện tâm thần? Sao ngay cả hít thở cũng khó khăn vậy này.


"Tôi sắp phải về đơn vị liền rồi, thời gian tìm bảo mẫu cũng không đủ, cậu coi như là giúp tôi đi."


Tào Nguyên Huy biểu tình phức tạp nhìn Tư Dao, ánh mắt dần dần kiên định. "Vậy em nguyện ý chiếu cố chị dâu, không cần Diêm đội thuê em."


Tào Nguyên Huy giọng nói quyết đoán kiên định, biết Tào Nguyên Huy tính tình ngay thẳng, Diêm Tử Ký cũng không hề làm ra vẻ. Trước mắt tạm thời giải quyết chỗ ở cho Tào Nguyên Huy cùng với vấn đề của Tư Dao, chờ báo cáo kết hôn cùng nhà ở đều được phê duyệt thì lại giúp Tào Nguyên Huy tìm công việc.


"Đừng gọi chị dâu." Diêm Tử Ký vỗ vỗ đầu Tư Dao. "Tư Dao, gọi anh Nguyên Huy đi."


"Anh Nguyên Huy." Tư Dao mặt đơ ra chào hỏi.


Tào Nguyên Huy cứng đờ đáp lại, Tư Dao tựa như bông hoa xinh đẹp trưng trong tủ kính, Tào Nguyên Huy không cách nào tưởng tượng được nàng như thế nào lại cùng Diêm Tử Ký yêu đương, đây là phiên bản thực tế của người đẹp và quái vật a.


"Đợi lát nữa cậu về khách sạn đem hành lý đến đây đi, Tư Dao ngủ ở phòng ngủ chính ở lầu hai, tôi giúp cậu dọn dẹp phòng cho khách ở lầu một để ở."


"Vâng!" Tào Nguyên Huy bật dậy đứng nghiêm.


Tào Nguyên Huy về khách sạn trả phòng rồi lấy hành lý, gần chiều tối thì Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao đi siêu thị, chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt cho Tư Dao.


Tư Dao bị đồ ăn vặt ở siêu thị làm sáng bừng đôi mắt, đẩy xe mua sắm chạy khắp siêu thị, Diêm Tử Ký bất đắc dĩ đi theo ở phía sau, đem đồ ăn vặt Tư Dao lấy để lại chỗ cũ.


"Thực phẩm hóa học cùng đồ uống có ga không tốt cho thân thể, kẹo ăn nhiều sẽ làm hư răng của em."


Nhìn đồ ăn vặt trong xe đẩy giảm bớt, Tư Dao lên án trừng mắt nhìn Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký đẩy xe mua sắm vòng qua Tư Dao, lấy sữa bò thay thế đồ ăn vặt "Sữa bò nên uống nhiều, trái cây cũng cần ăn, vậy mới bổ sung vitamin cho thân thể."


Tư Dao cầm lấy một quả táo định cắn, Diêm Tử Ký chạy vội đến ngăn lại "Phải thanh toán đã mới có thể ăn."


Tư Dao mắt trông mong nhìn vào xe đẩy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn rất là thống khổ. Diêm Tử Ký cùng Tư Dao đi đến khu đồ dùng, giúp Tư Dao chọn mua dép lê "Em thích kiểu nào?"


"Có viên kẹo." Tư Dao chỉ vào chiếc dép lê có trang trí viên kẹo nói.


"Trước lúc trở về quân doanh, anh sẽ đem tiền đưa cho Nguyên Huy, em muốn mua cái gì cứ nói với cậu ấy." Tìm mua được dép cho Tư Dao, Diêm Tử Ký cầm dép lê ném vào xe đẩy rồi tiếp tục đẩy xe đi lên phía trước.


"Nhưng tôi muốn gặp anh cơ." Tư Dao hỏi.


Diêm Tử Ký ngẩn người, sau đó cười nói "Vậy thì gọi điện thoại cho anh, hoặc là đến quân doanh tìm anh cũng được, chờ về nhà anh sẽ đem số điện thoại cùng địa chỉ địa chỉ quân doanh đưa cho em."


"Cho anh đấy." Tư Dao đem chiếc vòng cổ có hình sao năm cánh đưa cho Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký nhận lấy rồi nhìn nhìn "Ở quân đội không cho phép mang vòng cổ đâu."


"Muốn anh phải đeo vào, nhất quyết không được bỏ ra." Tư Dao làm tư thế ác bá cưỡng chế đem vòng cổ nhét vào túi Diêm Tử Ký.


Đây là thiết bị định vị thông minh, chỉ cần Diêm Tử Ký mang theo thiết bị định vị này, Tư Dao luôn có thể định vị được vị trí của Diêm Tử Ký, cũng có thể đem hình ảnh xung quanh cách Diêm Tử Ký năm mét trình chiếu ra trước mắt.


Loại thiết bị định vị này ở Tinh tế xem như là loại đồ hết thời, nhưng lục trong túi không gian thật sự không tìm được thiết bị định vị nào thích hợp để có thể đeo lên người, nên Tư Dao chỉ có thể dùng đến nó.


Tư Dao rất sợ việc Diêm Tử Ký rời đi, chỉ cần Diêm Tử Ký mang theo thiết bị định vị, thì nếu anh gặp nguy hiểm, Tư Dao sẽ biết và có thể chạy tới nơi cứu người.


"Được thôi." Đối với việc Tư Dao đột nhiên cố chấp như vậy, Diêm Tử Ký chỉ biết giơ hai tay đồng ý.


"Anh luôn phải đem theo nó, không được ném đi, chỉ cần anh gặp nguy hiểm, tôi liền sẽ đến ngay lập tức." Tư Dao vẫn không yên tâm dặn dò.


"Được được." Bị bộ dáng lạ lùng của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký tỏ thái độ nghiêm túc gật đầu.


Có được sự bảo đảm của Diêm Tử Ký, Tư Dao rất vừa lòng, sau đó tiếp tục đẩy xe đẩy chạy "Còn phải mua thứ gì khác sao?"


"Mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn bỏ tủ lạnh, Nguyên Huy nấu cơm cũng khá lắm."


"Vậy thì tôi muốn ăn thịt."


"Thịt heo? Thịt dê? Hay là thịt bò?"


"Ăn hết."


............


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.