Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 6: Đi dạo phố




Editor: Bánh Tai Heo


Buổi sáng khi Tư Dao tỉnh lại thì Diêm Tử Ký đang ở nhà bếp nấu cơm, cô lèm nhèm mắt xỏ đôi dép của Diêm Tử Ký rồi đi vào nhà bếp, thấy Diêm Tử Ký người đeo tạp dề tay cầm chảo, thuần thục chiên trứng gà.


Tư Dao nhìn bóng dáng bận rộn của Diêm Tử Ký, số liệu chạy loạn trong đầu từ từ ổn định lại. Cô xoa xoa đôi mắt, ôm eo Diêm Tử Ký, ỷ lại cọ vào sau lưng anh, hệt như nhiều buổi sáng ngày xưa.


Diêm Tử Ký đột nhiên bị tập kích khiến cả người anh cứng đờ, tay cầm nồi chảo không dám nhúc nhích. Trứng gà trong chảo bị chiên đến khô vàng, Diêm Tử Ký tạm tắt bếp, vỗ vỗ cánh tay đang đặt bên hông anh nói "Đừng nháo nữa, mau đi rửa mặt ăn cơm nào."


Tư Dao ngửi hương vị bữa sáng, xoa mắt ngoan ngoãn rời đi. Diêm Tử Ký trừng mắt nhìn trứng gà trong chảo, cảm giác sau lưng vẫn còn chưa tan đi sự mềm mại ấm áp ban nãy, lập tức lấy tay gõ mạnh vào trán, thầm mắng chính mình thật xấu xa.


Đợi Tư Dao rửa mặt xong, Diêm Tử Ký đã đem bữa sáng chuẩn bị đầy đủ bày lên bàn ăn. Cháo với trứng gà chiên là Diêm Tử Ký làm, còn bánh bao là anh thức dậy đỉ ra ngoài mua lúc sáng sớm.


Tư Dao miệng gặm bánh bao, tay còn lại cầm chiếc đũa đâm thủng trứng gà lộ ra lòng đỏ trứng tươi mới, Diêm Tử Ký gõ gõ bàn, biểu tình nghiêm túc dạy bảo "Không cho phép em lãng phí đồ ăn."


Tư Dao ngây thơ nhìn bánh bao trong tay, nhân dưa chua bên trong đều bị ăn hết, chỉ còn lại vỏ bánh. Tư Dao vô tội nhìn Diêm Tử Ký, đôi mắt xanh thẳm hóa thành mũi tên nhọn đâm vào nội tâm anh.


Diêm Tử Ký yên lặng đỡ trán, mặt trầm trầm lấy phần vỏ bánh bao thừa của Tư Dao, sau đó lấy hết nhân dưa chua của mình đưa cho cô.


Tư Dao thỏa mãn tiếp tục ăn, sau khi Diêm Tử Ký nhanh gọn xử lí xong bữa sáng, anh nói "Kỳ nghỉ phép của tôi chỉ còn hai ngày thôi, có nhiều việc cần phải làm cho xong lắm."


"Quần áo với đồ dùng cá nhân thì đơn giản, chỉ có người giúp việc thì hơi phiền phức chút." Tình huống của Tư Dao đặc thù, Diêm Tử Ký lo lắng người giúp việc bình thường sẽ chăm sóc cô không được tốt.


Tư Dao ăn xong chồng chén đũa lên nhau, vuốt bụng no căng. Diêm Tử Ký xoa xoa mi mắt, có suy nghĩ đúng là hoàng đế không gấp mà thái giám đã vội rồi.


Diêm Tử Ký đứng dậy sửa sang lại bàn ăn, bưng chén đũa đi đến nhà bếp "Lấy giày mang vào đi, lát nữa chúng ta sẽ lên phố."


"Được." Tư Dao che lại cái bụng căng tròn, nghe lời quay về rương hành lý.


Sau khi làm xong hết việc trong nhà, Diêm Tử Ký dẫn Tư Dao ra ngoài, anh mặc chiếc áo ngắn tay màu đen đơn điệu cùng quần bò, làm nổi bật bộ dáng quân nhân rắn rỏi.


Tư Dao mặc chiếc đầm xanh biếc thêu hoa sen, miệng chóp chép nhai kẹo cao su đi theo Diêm Tử Ký. Diêm Tử Ký mặt đầy mây đen, sao cứ cảm giác như đang nuôi con gái là như thế nào.


Thành phố A là đô thị loại 1, tuy rằng cùng với Tinh tế Tư Dao từng ở thì là nơi lạc hậu, nhưng thương nghiệp phố xá phát triển lại vượt xa huyện thành ở bệnh viện tâm thần kia,


Diêm Tử Ký mang theo Tư Dao đến phố thị sầm uất của nội thành, nhìn những tủ kính trưng bày đủ loại trang phục cùng trang sức xinh đẹp tinh xảo.


Diêm Tử Ký mặc quân phục quanh năm, ngay cả về nhà cũng là mặc thường phục cho quân nhân, đồ đơn giản hằng ngày cũng là hàng vỉa hè. Anh cảm thấy Tư Dao đã là vợ mình, thì tiền kiếm được tự nhiên đều phải lo cho Tư Dao hết.


Diêm Tử Ký túm tay Tư Dao lượn qua lượn lại trước tủ kính, đôi mắt Tư Dao lại lúng liếng nhìn chằm chằm vào quán đồ ăn vặt bên kia, Tư Dao không có hứng thú với trang phục lắm, nên Diêm Tử Ký hỏi gì cô cũng gật đầu.


Diêm Tử Ký dắt Tư Dao đi vào trong tiệm, Diêm Tử Ký khí thế sắc bén, Tư Dao thì bộ dáng con lai xinh đẹp, cho dù cả hai đều đang mặc đồ vỉa hè, cũng khiến nhân viên cửa hàng niềm nở đi theo giới thiệu.


Chỉ quen nhìn màu xanh lục của quân phục, Diêm Tử Ký bị các loại màu sắc cùng kiểu dáng đủ loại ở nơi này dọa sợ đến choáng mắt. Diêm Tử Ký nắm tay Tư Dao đi đến trước mặt nhân viên cửa hàng "Giúp cô ấy chọn vài bộ quần áo."


Nhân viên cửa hàng nhìn khuôn mặt tinh xảo của Tư Dao, trong mắt ánh lên nét hâm mộ, rồi nhanh chóng đem vô số váy áo đến cho Diêm Tử Ký "Đây là mốt áo của mùa hè năm, hơn nữa màu xanh lá này cũng cực kỳ tôn da cho cô ấy đấy ạ."


Diêm Tử Ký cầm quần áo đưa cho Tư Dao, hỏi vị trí phòng thử đồ, rồi đẩy Tư Dao vào "Em đi thử bộ này đi."


Tư Dao cầm lấy quần áo bước vào phòng thử, Diêm Tử Ký dáng người thẳng tắp đứng phòng thủ trước cửa phòng, mặt anh tuấn im lặng xa cách làm nhân viên cửa hàng đều không dám hó hé.


Dường như thấy không khí hơi lạnh, nhân viên cửa hàng cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười trò chuyện cùng Diêm Tử Ký "Em gái của ngài thật xinh đẹp."


Khóe miệng Diêm Tử Ký run rẩy, mặt đã lạnh lại còn lạnh hơn "Tôi là người Hoa chính gốc thì lấy đâu ra em gái người lai, cô là nghi ngờ gia đình tôi có vấn đề sao?"


Bị ánh mắt sắc bén của Diêm Tử Ký dọa đến cả người run run, nhân viên cửa hàng khóc không ra nước mắt, giờ cô mới biết họa là ở miệng mà ra. Nhân viên cửa hàng né tránh đôi mắt của Diêm Tử Ký, nói ít đỡ mắc lỗi, cô vẫn nên giả chết thì hơn.


Lúc này Tư Dao từ phòng thử đồ bước ra, thành công giải cứu nhân viên cửa hàng đáng thương, Diêm Tử Ký xoay người lại, lập tức đôi mắt không thể rời được.


Chiếc váy dài màu xanh lá bóp phần eo, cố tình phác họa ra đường cong của Tư Dao, trên làn váy điểm hoa sen được thêu tỉ mỉ, cổ áo được đính vụn kim cương nhỏ lấp lánh, làm nổi bật lên chiếc cổ duyên dáng cùng xương quai xanh xinh đẹp.


Tư Dao thơ thẩn cắn ngón tay, cô vẫn còn nhớ thương kẹo bông gòn thấy ngoài phố, Diêm Tử Ký lấy lại tinh thần ho khan vài tiếng che giấu sự thất thố, ra dáng lão cán bộ gật gật đầu "Cũng không tệ lắm."


Tiếp đó thêm vài bộ váy trắng cùng trang phục ở nhà, chém rớt nửa tháng tiền lương, nhưng Diêm Tử Ký không mảy may đau lòng. Tư Dao không thể so với quân dân như hắn được, mọi thứ đều nên là tốt nhất.


Diêm Tử Ký cùng Tư Dao lại vào thêm vài cửa hàng khác, quần áo giày dép đều mua đủ, cuối cùng chỉ còn lại đồ lót là không mua. Đứng trước cửa hàng nội y, Diêm Tử Ký xấu hổ không dám bước vào, cả khuôn mặt đỏ bừng như bị đốt.


Nhìn Tư Dao ngơ ngơ ngác ngác bên cạnh, Diêm Tử Ký tuyệt vọng kêu trời, thể diện tích góp gần ba mươi năm, nay đều sắp rớt không còn một mống.


Chỉnh đốn lại cảm xúc, Diêm Tử Ký mắt nhìn thẳng bước vào cửa hàng nội y, dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng như đang sắp ra chiến trường.


Ở góc ngoặt phía xa tại một quán cà phê, Phong Thần tay khuấy đảo viên đường trong cốc, đôi mắt nhìn ra đường, da mặt cứng đờ dường như có chút biến hóa. "Hình như ta thấy vật nhỏ đáng yêu."


"Cậu nói gì cơ?" Nhạc Cảnh Dư đi đến ngồi xuống đối diện Phong Thần, kéo thấp khẩu trang xuống hỏi.


"Không có gì." Phong Thần khôi phục lại vẻ mặt, tiếp tục cho thêm đường vào cốc cà phê. Chắc là ảo giác thôi, vật đáng yêu sao có thể ở đây được.


Nhạc Cảnh Dư méo miệng nhìn động tác của Phong Thần "Cậu cho đường như vậy, muốn tiểu đường chết sao."


"Vào vấn đề chính đi, đừng lãng phí thời gian nữa." Phong Thần nhai nhai viên đường trong miệng, ngay cả ánh mắt cũng lười cho Nhạc Cảnh Dư.


"Vẫn là vụ đổi người của bộ phim mới đó, không biết là kẻ nào nữa." Nhạc Cảnh Dư giọng điệu ghét bỏ nhăn mày.


"Chính là người đóng vai nữ số 3 của bộ võ hiệp lần trước, cô Đổng."


"Đúng là cùng một người." Nhạc Cảnh Dư trợn tròn đôi mắt, thiếu chút nữa là đập luôn cốc cà phê.


"Đổi người được cũng hay thật."


"Không biết kẻ ngu xuẩn nào làm hậu thuẫn nữa." Nếu không có bối cảnh, Nhạc Cảnh Dư không tin cô ta có thể đá rớt diễn viên vốn đã được chốt từ trước.


Vị ngọt trong miệng khiến tâm tình Phong Thần không hẳn là tệ lắm, khó có khi kiên nhẫn trả lời thắc mắc của Nhạc Cảnh Dư "Nghe nói là dựa vào sự trợ giúp của bên đầu tư nào đó."


Nhạc Cảnh Dư gằn giọng "Biết ngay là làm loại chuyện đó mà."


Diêm Tử Ký cứng nhắc đứng ở giá đồ nội y, xung quanh là đồ lót đủ màu đủ dạng, trên vách tường có trang trí áp phích người mẫu mặc nội y, tầm mắt Diêm Tử Ký không biết phải chạy trốn nơi nào.


Tư Dao thơ ơ đứng, tùy ý để nhân viên cửa hàng giúp cô đo đạc. Diêm Tử Ký trộm liếc nhìn, cảm giác cơ thể Tư Dao thật đẹp, ý niệm vừa động Diêm Tử Ký lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình.


Tư Dao cầm nội y nhân viên cửa hàng vừa giới thiệu, chạy đến trước mặt Diêm Tử Ký, khoa chân múa tay "Kiểu này anh thấy được không?"


Diêm Tử Ký đầu óc xoay mòng, não đều muốn úng nước, phụ nữ đứng xung quanh đầy thiện ý tươi cười nhìn hai người.


Diêm Tử Ký bất chấp xấu hổ, lấy nội y đưa cho nhân viên cửa hàng "Đều lấy hết đi."


"Ngài thật có mắt, vui lòng chờ chúng tôi một lát." Nhân viên cửa hàng nhịn cười rời đi.


Nhanh chóng thanh toán tiền, Diêm Tử Ký xách cổ áo Tư Dao, rời khỏi tiệm nội y mà như chạy trốn, cứ như phía sau bị quái thú đuổi theo.


"Tôi thấy bộ màu lam rất đẹp đó, đợi về nhà liền mặc cho anh xem." Tư Dao nói.


Diêm Tử Ký im lặng khều khều mũi, tự dưng lại có chút nóng là thế nào đây.


"Có đói bụng không? Tôi đưa em đi ăn cơm." Sợ Tư Dao lại nói ra cái gì kích thích, Diêm Tử Ký liền chuyển đề tài.


"Mọi thứ đều mua đủ hết rồi à?" Tư Dao nhìn túi lớn túi nhỏ Diêm Tử Ký đang xách trong tay hỏi.


"Đồ dùng cá nhân và đồ ăn đợi về đến siêu thị gần nhà sẽ mua, còn những đồ khác nhìn chung cũng đủ rồi."


"Vậy đi ăn cơm nhé." Ăn kẹo hồ lô Diêm Tử Ký mua cho, Tư Dao không có ý kiến gật đầu.


"Em đừng ăn nhiều đồ ăn vặt như thế, sẽ không tốt cho thân thể."


Liếm liếm đường dính ở khóe miệng, Tư Dao đem một viên kẹo đường hồ lô cuối cùng đưa đến bên cạnh miệng Diêm Tử Ký "Tử Ký anh ăn đi."


Nhìn cặp mắt tin tưởng của Tư Dao, Diêm Tử Ký không có cách nào cự tuyệt, theo ý cô mà cắn viên kẹo đường. Tư Dao nhìn chằm chằm khóe môi dính đường của Diêm Tử Ký, kiễng chân lên liếm sạch đi.


Đột nhiên cảm thấy sự mềm mại làm Diêm Tử Ký sửng sốt, anh tinh thần hoảng loạn trừng mắt nhìn Tư Dao nửa ngày. Tư Dao nghiêng đầu, cứ đứng trước mặt Diêm Tử Ký, đuôi mắt cong lên như đang cười.


Diêm Tử Ký lần nữa cảm tạ làn da đen rám của mình, che giấu mấy vệt đỏ hồng trên mặt rất tốt.


Diêm Tử Ký là cá nhân rất quy củ, anh sinh hoạt tại quân doanh cũng không thể hiện cảm xúc gì nhiều, hiện tại đột nhiên bị Tư Dao hôn môi, Diêm Tử Ký cảm thấy như đầu bị sét đánh hỏng rồi.


"Tử Ký, chúng ta đi đâu ăn cơm đây." Tư Dao đưa mắt nhìn bốn phía tìm đồ ăn ngon.


Diêm Tử Ký bình phục lại cảm xúc hỗn loạn, lại dựng lên tấm mặt Diêm Vương chớ ai lại gần, ngẩng đầu ưỡn ngực đầy chính khí, đương nhiên nếu không nhìn tới bàn tay đang nắm chặt vì quá hồi hộp thì tuyệt vời.


Tìm được quán ăn, Diêm Tử Ký gọi mì thịt bò, giúp Tư Dao gọi cơm, còn thêm phần sườn heo chua ngọt với thịt cá hương róc sẵn, Diêm Tử Ký phát hiện Tư Dao rất thích ăn đồ ăn vị chua ngọt.


Tư Dao gặm xương sườn miệng đầy nước đường dấm, Diêm Tử Ký cảm thấy Tư Dao trừ việc có hơi ngốc, thì mọi thứ lại rất bình thường, căn bản không phải bệnh tâm thần điên điên khùng khùng như anh tưởng tượng.


Tư Dao vừa nhai sườn vừa nhìn vào chén ăn của Diêm Tử Ký, Diêm Tử Ký bật cười, kẹp miếng thịt cá đút cho Tư Dao, cô thỏa mãn híp đôi mắt. Không có đuổi giết không phải trốn chạy, không lo cơm áo gạo tiền, thật là hạnh phúc.


Bị biểu cảm của Tư Dao chọc cười, Diêm Tử Ký cười nói "Ăn ngon tới vậy hả?"


"Rất rất ngon luôn đó." Tư Dao gắp khối xương sườn đưa đến miệng Diêm Tử Ký.


Diêm Tử Ký mắt nhìn chung quanh, há mồm ngậm lấy trong ánh mắt chờ mong của Tư Dao. Tư Dao đem xương sườn đút cho Diêm Tử Ký, Tư Dao nghĩ, đồ tốt thì phải cùng người thân yêu nhất chia sẻ.


"Ơ kìa đội trưởng!?" Âm thanh kinh ngạc đánh gãy không khí lâng lâng của hai người Diêm Tử Ký cùng Tư Dao.


Diêm Tử Ký đang há mồm cắn miếng thịt Tư Dao đút cho, còn chưa kịp nuốt xuống liền nghe âm thanh hô lên, mặt đen nháy mắt hóa đá.


' đụng phải người quen cmnr! '


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.