Quan Hạc Bút Ký

Chương 5: Thương Hạc Phù Dung 5





Cô biết Đặng Anh không thể nghe hiểu hoàn toàn, nói xong bèn tự cười một mình.
Mặc dù suy nghĩ cho cảm xúc người sau lưng, nhịn không cười ra tiếng, nhưng toàn thân lại nhờ vậy mà thả lỏng.
Bỏ thuổng sắt xuống, nhẹ nhàng đung đưa hai chân, duỗi tay tiếp tục sưởi ấm, thuận miệng hỏi Đặng Anh: “Khăn còn lạnh không?”Người sau lưng không trả lời.Dương Uyển rất bất đắc dĩ, vừa định đứng lên đi đổi khăn, chàng lại chợt mở miệng.“Còn lạnh.”“Được.”Đặng Anh đã có lời thì cô cũng không miễn cưỡng, ôm chân một lần nữa ngồi về như ban đầu: “Vậy anh ngủ một lát đi, tôi sưởi thêm chút nữa rồi sẽ ra ngoài.”Gian phòng không lớn, ngọn lửa than củi rọi lên vách tường một màu vàng ấm, hai người ngồi kè bên nhau, không nói lời nào, một người đang gắng gượng duy trì khoảng cách cơ thể, một người đang cố sức duy trì khoảng cách tâm lí.
Nhưng vì cả hai đều không có ác ý với nhau nên bầu không khí không bị lúng túng, thậm chí Dương Uyển còn nổi hứng ngâm nga khe khẽ một đoạn “Biển san hô” của Châu Kiệt Luân.Đặng Anh định thử thay đổi vị trí chân, đau nhức lại khiến chàng mất lực, chàng không kìm được phải hít mạnh một hơi.“Sao thế?”“Không có gì, cô nương đừng quay lại.”Dương Uyển “Ừ” một tiếng, đưa tay nhặt thuổng sắt lên, khều khều than lửa chơi, thuận theo ý chàng giúp chàng che giấu sự nhếch nhác đột ngột xảy ra.“Dương cô nương.”“Anh nói đi.”“Ra ngoài đừng nói với bất kì ai cô từng trông thấy dáng vẻ tôi bây giờ.”“Anh nghĩ tôi là người như vậy à?”Giọng Dương Uyển tựa hồ không vui.

Đặng Anh vội nghiêng đầu nói: “Không phải.”“Vậy thì là gì?”Đặng Anh không giải thích được vấn đề trực tiếp như vậy.Bản thân chàng đã thế này rồi, cũng chẳng còn danh dự gì để mà phải chú ý, nhưng người trước mắt là em gái của Dương Luân, bất kể là nguyên nhân gì thúc đẩy cô đến chăm sóc cho chàng, chàng đều không thể khiến cô phải chịu nhục nhã vì duyên cớ tại mình.Nhưng chàng không dám nói thẳng, thế nên lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.Dương Uyển dịch chân sang một bên, thoáng nghiêng về hướng Đặng Anh, nhưng ánh mắt lại vẫn dính vào đống lửa lò than không ngừng vụt chớp những đốm sáng nhỏ: “Anh chẳng chịu nói thật bao giờ, tôi cũng không dễ chịu gì đâu.”Nói xong cúi đầu không ừ hử gì nữa, cũng không ngâm nga như vừa rồi.Đặng Anh đợi rất lâu không nghe thấy giọng cô, không khỏi nhịn đau xoay vai qua nhìn cô.Dương Uyển ngồi đó bưng mặt bất động, gương mặt bị lửa hun đỏ bừng.Đặng Anh tưởng cô tức giận, tức thì hơi hối hận.“Đặng Anh… không có ý vô lễ với cô nương.”Chàng thử giải thích.“Biết rồi.”Cô đáp lại hai chữ đơn giản, cảm xúc rất rõ ràng, nhưng Đặng Anh vẫn ứng phó không nổi.Chàng há miệng, muốn nói lại thôi.Trước đây chàng đã tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc xây cất công trình hoàng thành, trì hoãn cưới vợ sinh con.
Đến giờ, chàng cũng chưa hiểu rõ lắm ý tứ trong lời nói của nữ nhân.
Cho nên, vừa không muốn thấy Dương Uyển buồn bực, vừa không biết phải nói với cô thế nào.Chàng vừa mới chịu nhục hình, cơ hồ nằm sống dở chết dở, nhúc nhích thôi cũng khó khăn, hơn nữa còn chẳng lấy ra được bất kì món đồ gì để dỗ dành cô, phân vân hồi lâu, cuối cùng thử giãi bày suy nghĩ trong lòng.“Xin lỗi, tôi không nói chuyện với cô nương là vì cảm thấy bộ dạng mình bây giờ, hổ thẹn khi ở chung phòng với cô nương.”Dương Uyển sửng sốt.Đằng sau câu nói này phảng phất sự tự ti với bản thân.“Đừng nghĩ như vậy.”Cô không mảy may nghĩ ngợi, đáp lời chàng.“Anh không cần phải hổ thẹn với bất kì ai hết, phải là triều đình hổ thẹn với anh mới đúng.

Tội một người tru di cả nhà, vốn chẳng phải hành động nhân nghĩa, cũng không công bằng.”Đặng Anh lắc đầu.“Cha con chung tội, không thể nói là không công bằng, tôi chỉ nghĩ không thông…”Chàng thoáng dừng lại, Dương Uyển nghe thấy tiếng răng cầm cập.“Tôi chỉ nghĩ không thông, vì sao tôi lại phải ở đây, chịu hình phạt như vậy.”Câu này thẳng thắn hơn bất kì lời nói nào trước kia.Lời bộc bạch đến từ bản thân đối tượng nghiên cứu, nhưng Dương Uyển lại cảm thấy thậm chí mình có phần nghe không lọt tai.“Chẳng lẽ anh thà chịu chết?”“Không phải, nếu thà chết thì ngay từ đầu đã tuyệt thực rồi.
Chỉ là tôi cảm thấy, triều đình đối đãi với tôi quá…”Dương Uyển bỗng cảm nhận được một sự bí bách trong sự ôn hòa và ung dung của Đặng Anh.Cô nhìn cái bóng của mình trải trên mặt đất: “Anh có biết, triều đình đối xử với anh như vậy, là để lợi dụng anh không?”“Biết.”Dương Uyển thoắt đỏ hoe mắt, cô vội ngẩng đầu lên, hắng giọng làm dịu cổ họng ngưa ngứa: “Thế nên, anh nghĩ thế nào?”“Nội cung hoàng thành chứa đựng tâm huyết cả đời mà thầy tôi trút vào, còn có xuân thu hơn bốn chục năm của mấy đời thợ thủ công, tôi may mắn được tham dự công trình này, cũng muốn hoàn thành nó vẹn toàn trước sau…”“Tôi biết ngay là ‘Minh sử’ sai sót mà!”Dương Uyển chợt ngắt lời chàng: “Chỉ toàn viết vớ vẩn.”“Cô nương nói gì cơ?”“Ồ, không có gì.”Dương Uyển bắt mình lấy lại bình tĩnh: “Nhưng tôi cảm thấy, anh nên nghĩ thoáng ra, con người anh dẫu tốt cũng có làm được gì, còn không phải họ vẫn như vậy ư, ai nói cứ việc nói lung tung, ai viết cứ việc viết bậy bạ.”Đặng Anh không theo tiếp câu này của Dương Uyển, thay vào đó hỏi: “Cô nương hết giận rồi?”“Hả?”Dương Uyển ngẩn người, thì ra chàng thật lòng nói nhiều như vậy là vì tưởng mình giận.“Tôi vốn đâu có giận.”“Đặng Anh có thể hỏi cô nương một việc không?”“Anh hỏi đi, anh hỏi gì tôi cũng sẽ nói thật.”“Tại sao cô nương lại ở đây?”“Tôi sưởi ấm…”“Cô nương đã nói là sẽ nói thật.”Trả lời thật thì sẽ là chàng là sự tồn tại đã hao hết mười năm thanh xuân của cô, còn quan trọng hơn cả bạn trai cô.Đương nhiên, hiện giờ cô không thể nói thẳng như vậy, nhưng sau một hồi do dự, vẫn quyết định trả lời thẳng thắn một chút, mấy trò trong truyện xuyên không đều không mấy có lý, chung quy cô chẳng chờ mong và cũng không có khả năng xảy ra cái gì với Đặng Anh.“Tôi cũng không biết nói với anh thế nào, anh cứ coi như tôi sống là vì anh đi…”Đoạn, cô ngẩng đầu lên nhìn giọt nước ngưng tụ trên xà nhà: “Anh có muốn ngủ một lúc không? Nếu không muốn ngủ thì tôi lảm nhảm với anh.”“Tôi không buồn ngủ.”Câu trả lời của chàng khiến Dương Uyển cởi mở từ tận đáy lòng.Cô đằng hắng: “Được thôi, vậy anh nghe cho kĩ.
Tôi ấy à… trước đây sống chỉ biết mỗi anh thôi, cha mẹ tôi thường nhắc tôi đã đến tuổi lấy chồng rồi, đừng ngày nào cũng chỉ nghĩ mãi chuyện của anh như thế, con người anh vốn không thể biết tôi là ai, cũng không thể chân chính theo tôi cả đời.

Họ giới thiệu cho tôi một người đàn ông, bất kể là nhân phẩm hay tướng mạo cũng đều không tệ, nhưng tôi không muốn.”Nói tới đây, cô nhấc sợi tóc rủ bên tai, nhẹ nhàng vén ra sau tai.“Tối sinh nhật tôi năm ngoái, tôi còn đang đọc văn anh viết năm mười bảy, mười tám tuổi, ‘Thư gửi Tử Hề cuối năm’.
Anh còn nhớ không, chính là lá thư anh viết cho Dương Luân đó.
Đúng rồi, rốt cuộc lá thư đó anh viết năm bao tuổi?”“Viết năm Trinh Ninh thứ tư, mười sáu tuổi.”“Ừ! Bức thư đó tôi đọc không dưới trăm lần, cực kì thích một câu anh viết trong đó, ‘Thề với văn tâm1, trọn đời không đổi, gửi Tử Hề chung lòng nỗ lực’.
Mỗi lần đọc, tôi đều vững tin rằng suy nghĩ ban đầu của tôi về anh là không sai, nếu bảo tôi từ bỏ anh, tôi sẽ cảm thấy, mười năm trước của tôi chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa, thế nên bất kể người khác nói anh thế nào, nói chung là tôi không quan tâm.”1 Văn tâm là một từ cổ xuất hiện trong tác phẩm lí luận văn học “Văn tâm điêu long” của Lưu Hiệp thời Ngụy Tấn, nôm na có thể hiểu là dùng để chỉ tâm thái, tâm trí khi viết văn của người làm văn, đồng thời cũng là cái đạo và tư tưởng được truyền tải dưới ngòi bút của người làm văn; khi mở rộng nghĩa thì đó còn là cốt cách của kẻ sĩ.Giảng giải tâm nguyện học thuật ban sơ của mình với đối tượng nghiên cứu của mình, đây ắt hẳn là đãi ngộ mà không một tiến sĩ lịch sử nào được hưởng thụ.

Dương Uyển càng nói càng nghiêm túc, đắm chìm trong h@m muốn trần tình thuần túy không tục trần.Nhưng cách hiểu của Đặng Anh thì lại mang một hàm nghĩa hoàn toàn khác, đó là một sự yêu mến mà giờ khắc này chàng không thể tiếp nhận.Song đồng thời, chàng cũng cảm nhận được một hơi ấm tàn khốc trong lời nói ấy, như lưỡi dao nóng đã nguội bị đạp bỏ lớp bên ngoài, khều tung gân thịt, chàng thấy đau, nhưng ngoài nó ra thì bên người chẳng còn bất cứ sự vật gì có nhiệt độ tương tự.“Tức là… cô không bằng lòng lấy Trương Lạc?”“Trương Lạc?”Dương Uyển rất quen thuộc với cái tên này: “Bắc trấn phủ ti sứ Trương Lạc á? Tôi…”Cô còn chưa nói hết, một luồng sáng chói mắt đột ngột xuyên qua lỗ giấy bị Đặng Anh chọc rách xộc vào, Dương Uyển vội giơ cánh tay lên chắn.Giọng Lý Thiện vang lên bên ngoài: “Dương đại nhân, chỉ còn chỗ này là chưa tìm thôi ạ.”Dương Luân đứng trong tuyết, nhìn hình thất trước mắt, đột nhiên đáy lòng dậy một trận ớn lạnh.Người bằng hữu đã từng thân nhất của y đang ở bên trong, nếu không phải Dương Uyển cũng ở bên trong, vẻ mặt y đứng ở đây nhất định sẽ không như bây giờ.Y không đáp lời Lý Thiện, ngẩng đầu hướng vào cửa hô to: “Dương Uyển!”Dương Uyển bị gọi đứng vụt dậy, cô chỉ nói tên mình cho Đặng Anh, người bên ngoài sao biết được?“Dương Uyển, nghe cho kĩ, muội tự đi ra đây cho ta, nếu để ta phải xách muội ra, chắc chắn sẽ đánh gãy chân muội!”Nghe vậy, Dương Uyển triệt để hoảng loạn, biết tên cô thì thôi, nhưng đang yên đang lành sao lại đòi đánh gãy chân cô?Cô vô thức nhìn sang Đặng Anh: “Anh… anh… anh biết người bên ngoài là ai không?”Đặng Anh nghe ra là giọng Dương Luân, tuy không hiểu tại sao Dương Uyển không nghe ra, nhưng vẫn đáp: “Huynh trưởng của cô, Dương Luân.”“Đợi đã, Dương Luân? Huynh trưởng của tôi?”Dương Uyển ngẩng đầu nhìn cửa sổ, trong đầu nhanh chóng rà soát lại một lượt quan hệ nhân vật giai đoạn lịch sử này.Dương Luân là phụ thần Nội các những năm Tĩnh Hòa, năm Trinh Ninh thứ mười hai thì vẫn đang nhậm chức ở Hộ bộ.
Có một em gái ruột cùng mẹ, các tài liệu lịch sử không ghi lại tên nàng này, chỉ biết là Dương Luân gả nàng cho Bắc trấn phủ ti sứ Trương Lạc, song còn chưa thành hôn đã trượt chân rơi xuống nước chết đuối.Thế nên em gái ruột của Dương Luân tên là Dương Uyển, vậy thì cơ thể bây giờ của cô… Không phải chứ.Dương Uyên vỗ đầu, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.“Dương Uyển, ta nói lại lần nữa, tự đi ra đây!”Giọng Dương Luân bùng lên lửa giận.Dương Uyển dịch mấy bước về phía cửa, vốn định lén dòm người kia, kết quả vừa hé cửa ra một cái khe đã bị Dương Luân lôi tuột ra ngoài.Dương Luân thật sự rất tức giận, chẳng cần biết trên người cô có thương tích gì không, cứ thế tóm cô kéo liền mấy bước.
Cổ Dương Uyển đau đến cả người run lên cầm cập, muốn tránh thoát lại không dám cử động lung tung, gần như bị Dương Luân lôi cho bổ nhào vào tuyết.Lý Thiện thấy cảnh tượng này, vội vàng xua người bao quanh đi, tự mình bước lên khuyên: “Dương đại nhân, vẫn nên mau chóng đưa tiểu thư vào trong xem xem có bị thương chỗ nào không thì hơn.”Dương Luân nhìn Dương Uyển ngã nhào dưới đất không bò dậy nổi, búi tóc của cô đã sớm xõa tung, áo quần tả tơi, nom trên người đâu đâu cũng có vết trầy xước.Y muốn bế cô lên, nhưng lại không thể nhịn được.“Muội có biết người trong đó là ai không! Hả?”Dương Uyển chật vật ngồi dậy, ấp bàn tay bị cóng đỏ của mình vào lòng, giữa chừng liếc vội Dương Luân.Người này vóc dáng cao ngất, đường quai hàm sắc nhọn, nhìn là biết ngày thường trang trọng cẩn thận, nhưng quả thật tuấn tú phong nhã y như sử sách miêu tả.“Nói!”Dương Uyển cả kinh run bắn toàn thân.Được rồi, đẹp thì đẹp đấy, nhưng tính tình thực sự quá tệ.“Muội biết thì biết…”“Đã biết sao còn muốn tự rước lấy nhục!”Tuy Dương Uyển biết rõ năm Trinh Ninh thứ mười hai, Đặng Anh là một cấm kị, nhưng đó cũng chỉ là một phát biểu trong sử liệu, người cách thế hệ chỉ có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng mang tính chính trị, rất khó cảm nhận được sự sợ hãi trong nhân tính.Nhưng câu “tự rước lấy nhục” của Dương Luân lại khiến Dương Uyển sững sờ.Đây chính là người bằng hữu từng thân thiết nhất của Đặng Anh, Dương Uyển ngó sang cửa hình thất, lúc này gió tuyết coi như lớn, hành hạ cánh cửa Dương Uyển chưa kịp đóng lúc đi ra nghe “ầm ầm” vang vọng, song chẳng biết người bên trong có nghe thấy bốn chữ “tự rước lấy nhục” này hay không.Dương Luân tức cô đến giờ này rồi còn dám thất thần, giận dữ quát: “Đồng Gia Thư Viện bị bắt bao nhiêu người vì hắn muội có biết không? Đến thầy của phụ thân, Châu Tùng Sơn, đã hơn tám mươi tuổi rồi cũng bị nhốt trong chiếu ngục tra tấn, chờ Trương Lạc từ phương Nam về, những người này dẫu không phải lên đoạn đầu đài cũng bị hủy toàn bộ hoạn lộ sinh nhai, muội có biết vì sao không, chỉ vì có người trong số họ viết một bài phú cầu xin cho Đặng Anh hắn! Muội lại nhìn bản thân xem, uổng muội thân mang danh nữ nhi Dương gia, mà chẳng thèm để ý gì đến tính mạng tài sản cả nhà chúng ta.
Trước đó ta còn không tin muội sẽ làm ra chuyện như vậy, bây giờ ta thật hối hận đã đi tìm muội, đáng ra nên để muội chết luôn ở…”Dương Luân phẫn nộ lỡ lời, lúc tỉnh táo lại, lời độc địa nhất cũng đã ra khỏi miệng, trong đầu ong ong, muốn hối không kịp mà cũng chẳng biết phải làm thế nào để vãn hồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.