Quan Hạc Bút Ký

Chương 4: Thương Hạc Phù Dung 4





Bên sườn núi tây, Dương Luân đang đứng cạnh cột buộc ngựa, nhận bình nước ngửa đầu uống.Lý Thiện lật đật chạy từ đường tuyết lại, vừa chạy vừa chào hỏi Dương Luân: “Dương đại nhân, ngài tới Hải Tử mà sao không nói với bên tôi một tiếng.
Tôi…”Gã đã có tuổi, vừa chạy vừa nói, lại đang sốt ruột, còn chưa dứt lời thì uống trọn một ngụm gió tuyết giữa đường, loạng choạng ho sù sụ.Dương Luân đưa ấm nước cho gia bộc, bước mấy bước nghênh tiếp Lý Thiện: “Lý công công vốn đâu cần cất công tới đây, các vị làm việc cho bệ hạ, chuyện của tôi không thể làm phiền các vị bận tâm được.”Y ăn nói cẩn thận, cũng rất khéo léo.Lý Thiện được tôn trọng, trong lòng cũng vững dạ ít nhiều, vừa hồi sức vừa quan sát thanh niên trước mắt.Y và Đặng Anh đỗ tiến sĩ cùng khoa, vừa là đồng môn vừa là bằng hữu, tuy một người vào Lục khoa, một người làm Công bộ, con đường làm quan cũng không giống nhau, nhưng vẫn thường xuyên được người kinh thành đem ra so sánh.Năm nay Dương Luân hai mươi tám, hơn Đặng Anh bốn tuổi, vóc người cũng cao hơn Đặng Anh đôi chút, mày rậm mắt sáng, đường nét sắc sảo, hôm nay bận một bộ thường phục bào sam xanh thẫm, đai tơ đen tuyền thắt lưng, dưới đai treo một miếng ngọc bội hoa hướng dương màu xanh, thân hình thẳng tắp, làm bọn hoạn quan lao động trên dốc trongo càng kham khổ hơn.Nhà họ Dương xưa nay tự nhận thuộc phái thanh lưu quan trường, gia phong đứng đắn, sùng ngọc, trọng văn.Song kỳ thực, thế hệ trước gần như đều là tuân lại1, không có công tích gì to tát, nhưng cũng đều làm ăn không tệ, Dương lão thái gia tuổi già từ quan, thanh tu trong một am núi ở Chiết Giang, quá khứ từng làm quan bái đại học sĩ, từng vào Nội các ở triều trước, cũng xem như nhân tài kiệt xuất giới quan văn.
Nhưng lứa trẻ thì lại chẳng quá phấn đấu, ngoại trừ Dương Luân thi cử đỗ đạt ra thì chỉ có một thiếu niên vừa tròn mười bốn, tên Dương Tinh, là còn đang đi học, còn lại đều thuộc dạng công tử bột, không ở nổi trong kinh nữa thì tới tấp xuôi nam, về quê cũ Chiết Giang làm chút việc buôn bán tơ lụa vải vóc.(1) Chú thích của tác giả: Chức quan giữ gìn trật tự tuân thủ pháp luật, là chức suông, có tiếng không có miếng.Có điều, tộc Dương thị đó giờ xuất mỹ nhân, bất kể nam nữ, phần lớn đều tướng mạo xuất chúng, Dương Luân Dương Tinh đã đành, hai nữ nhi nhà họ Dương, Dương Hủ và Dương Uyển, lại càng là đối tượng thế gia kinh thành tranh nhau cầu hôn.
Bốn năm trước Dương Hủ vào cung, sau khi sinh hạ hoàng tử thì được phong Ninh phi.

Dương Uyển thì đính hôn với Bắc trấn phủ ti sứ Trương Lạc.
Vốn định thành hôn cuối năm ngoái, nhưng cuối năm xảy ra đại án Đặng Di, chiếu ngục Bắc trấn phủ ti nhét chật người, Trương Lạc vùi mình trong máu tanh thịt rữa không lúc nào dứt ra được.Sau khi đại án Đặng Di kết thúc, hắn lại dẫn khâm mệnh xuống nam, hôn sự chỉ có thể tạm thời gác lại.Kể từ khi Dương Uyển mất tích tại chùa Linh Cốc, thoạt đầu nhà họ Trương cũng sốt ruột, sai người tìm kiếm khắp nơi.Sau mấy ngày không tìm được thì lại như chưa từng định ra hôn sự này, làm thinh chẳng nhắc gì đến Dương Uyển nữa.Nửa tháng trôi qua, đến người nhà họ Dương cũng có chút nhụt chí, chỉ duy Dương Luân là không chịu từ bỏ.Bình thường phải xử lí công vụ trong bộ, còn phải tìm kiếm quanh chùa Linh Cốc, giày vò nửa tháng nay, người gầy rộc đi so với trước kia.“Dương đại nhân vẫn nên để ý sức khỏe thì hơn.”Lý Thiện không nhịn được khuyên y, Dương Luân lại không đáp lời Lý Thiện, nói thẳng: “Hôm nay tôi đến chỉ để tìm tiểu muội nhà tôi.
Hôm qua nghe một hải hộ nói, nửa tháng trước hình như có mấy người ngã xuống sườn núi nên tôi tới xem thử.
Đợi mặt trời xuống núi sẽ ra ngoài, Lý chưởng ấn cứ bận việc của mình đi thôi.”Lý Thiện vội nói: “Tôi cố ý đến đây chính là vì chuyện này của đại nhân đấy ạ.”Nói đoạn móc từ trong tay áo ra một chiếc ngọc truỵ phù dung: “Hôm nay kẻ dưới nhặt được ở ngoài nhà kho, đại nhân xem thử xem có phải vật nhà ngài không.”Dương Luân liếc mắt nhận ra ngay chiếc ngọc bội ấy, được tạo từ chính khối ngọc năm ngoái y đi Lạc Dương mang về.Vội nhận lấy nắm chặt trong tay, tiến lên một bước hỏi: “Muội muội tôi đang ở đâu?”Lý Thiện giơ tay trấn an y: “Dương đại nhân bình tĩnh đừng nóng, trong Hải Tử đã đang tìm rồi, nhưng tạm thời còn chưa tìm được.
Tôi…”Gã nói mà lòng lưỡng lự, đắn đo vòng vo một hồi, lấy dũng khí rồi mới dám hỏi: “Mạo muội hỏi đại nhân một câu, đại nhân và Đặng Anh là bạn cũ, vậy muội muội đại nhân có quen…”“Muội muội ta được nuôi bên mẹ tôi từ nhỏ, chưa từng gặp riêng nam nhân bên ngoài, sao có thể quen biết Đặng Anh!”Dương Luân không biết tại sao Lý Thiện lại đột nhiên nói Dương Uyển dính líu tới Đặng Anh, nghĩ tới thư viện Đồng Gia bất bình thay Đặng Anh vừa bị Bắc trấn phủ ti niêm phong, lập tức trở nên nhạy cảm, trực tiếp dùng lời lẽ áp chế Lý Thiện: “Bản thân tôi thì cũng thôi, nhưng muội muội tôi là nữ tử, sao có thể bị dính dáng, Lý công công không thể ăn ốc nói mò như thế được, đầu năm nay Hải Tử các ông nhiều việc, đã chẳng lấy gì làm thái bình rồi, bây giờ nếu ông lại muốn…”“Vâng, tôi đã rõ.”Lý Thiện cúi người ngắt lời y, không dám nhắc lại chuyện gã tra hỏi trong phòng kho, biết được Dương Uyển liên tục tới thăm Đặng Anh nữa.“Đại nhân, chúng tôi là bậc nô bộc, nhìn thấy ngọc bội này cũng cuống chứ, chỉ sợ Trương Lạc đại nhân hồi kinh, biết chúng tôi mắt đui không nhận ra Dương cô nương, khiến cô nương phải tình phải tội mấy ngày nay ở chỗ chúng tôi, đòi dẫn mấy gia gia cẩm y vệ tới lột da chúng tôi mới chịu.

Bây giờ kẻ dưới đang đi tìm rồi, Dương đại nhân không ngại thì đợi thêm chút nữa, nói không chừng đêm nay là tìm được rồi.”Dương Luân nghe xong câu này mới hiểu rõ ý gã.Nhưng lời Lý Thiện nói vừa rồi, nghĩ lại rồi ngẫm kĩ, chỉ cảm thấy hãi hùng.“Ông… tại sao ban nãy lại hỏi đến Đặng Anh?”Lý Thiện không dám nhìn Dương Luân.Dương Luân dịu giọng nói: “Mới rồi tôi nói năng sốt ruột quá, Lý công công thứ cho.”Lý Thiện thở dài, vẫn nhìn chằm chằm mũi chân mình: “Ôi chao, cũng chẳng biết có phải bọn oắt trong Hải Tử nói xằng nói bậy không, bảo là thường xuyên có một cô nương lén lút chiếu cố cho Đặng Anh, thảo dược tôi phơi trong sân gần đây cũng bị người ta mang một đống đến chỗ giữ người, tôi xem thử thì phát hiện ra, mấy vị bị mất đều là thuốc trị ngoại thương.”Gã nói rồi ngẩng lên, hạ giọng trình bày tiếp: “Dương đại nhân, tôi biết muội muội đại nhân đã đính hôn với nhà họ Trương, những việc này liên quan đến thanh danh, nói ra sẽ không tốt cho cô nương, nên đã đánh người cần đánh rồi.”Nói xong một tràng, người trước mặt lại hồi lâu không đáp, Lý Thiện không nhịn được ngẩng đầu lên liếc, chỉ thấy Dương Luân nghiêm mặt, tay siết thành quyền trắng bệch đốt ngón tay.“Đại nhân…”“Tôi biết rồi, làm phiền Lý công công.”Giọng điệu rõ ràng đang nghiến răng, Lý Thiện nghe mà lạnh sống lưng, liên tục bảo: “Không dám không dám.”Sau đó chắp tay: “Đại nhân, chúng tôi vốn có tội.
Trước đó Trịnh công công Ti lễ giám đến đây cũng hỏi về chuyện này, có thế chúng tôi mới biết gây họa rồi, không dám không chịu trách nhiệm, đại nhân có việc gì cần, cứ nói với tôi là được.”Dương Luân miễn cưỡng dằn lửa giận trong lòng xuống, dõi mắt ra sau lưng Lý Thiện.Sau trận tuyết đầu mùa, nơi nơi đều trắng xóa, chẳng nhìn rõ được gì.“Đặng Anh còn trong Hải Tử không?”“Vẫn còn ạ.”“Bao giờ dụng hình.”Lúc nói câu này, y vô thức nắm chặt dải tơ treo ngọc.Lý Thiện cũng nhìn ra sau lưng, “Trương Râu đã sang đó rồi, xem thời gian… hẳn là bây giờ.”“Ừ.”Y thoáng dừng lại, tựa hồ đang do dự nên hỏi tiếp thế nào thì nghe mới không dính líu quá nhiều.“Sau đó thì sao?”“Sau đó sẽ nán lại chỗ chúng tôi mấy ngày rồi Lễ bộ tới dẫn qua Ti lễ giám.”“Được rồi.”Y dừng chủ đề trước này lại, xoay người lên ngựa: “Bây giờ tôi sẽ theo các ông vào Hải Tử tra tìm.”-------------------Lúc này, trong hình phòng cực kì tĩnh mịch.Cơn đau nhức khó lòng nín nhịn ban nãy đã bắt đầu lắng xuống, Đặng Anh ngửa mặt nằm trên giường, Trương Râu đứng bên chân chàng, đang cởi thừng trói cho chàng, vừa cởi vừa nói: “Ông đây làm thợ rèn đao bao nhiêu năm nay, mi là đứa xui xẻo nhất đấy.
Nói dễ nghe thì là việc triều đình, mà nói khó nghe thì chút tiền đầu dao cũng chẳng có.
Vậy cũng thôi, bình thường ông đây tháo của quý cho bọn kia, chúng nó đều phải điểm chỉ cho ông một tờ ‘Sinh tử không trách’, nhưng mi thì chẳng cần viết.

Thế nên bây giờ ông phải nói câu này, ba ngày sau, nếu dưới háng mi không lành, bị Hắc Bạch Vô Thường bắt xuống mồ thì cũng đừng liên lụy ông dưới chỗ Diêm vương.”Đặng Anh há miệng định nói, lại bật ho.Trương Râu rút dây trói ở cổ chân chàng đi: “Đừng ho, nhịn xuống, càng ho càng đau.”Đặng Anh như lọt tai lời gã, gắng ấn ngực nhịn cơn ho xuống.Trương Râu lau mồ hôi trán, cười khàn vài tiếng: “Cơ mà ngươi cũng giỏi nhịn thật đấy, bọn kia toàn cao to hơn mi mà đứa nào cũng nhe răng gào thét, lúc đó mi nín tịt, làm ông đây còn sợ ngươi chết dưới tay ông đây rồi.”Gã nói xong lại đưa tay giật dây trói trên cổ tay chàng ra, vắt lên vai rồi cúi đầu xuống nói với chàng: “Được rồi, tiếp theo cứ cố mà nhịn, ba nagyf sinh tử tới đây, chịu qua được là vượt Quỷ Môn Quan, có thể làm một người khác rồi.”Qua ba ngày là có thể làm một người khác.Nhưng ba ngày này quả thực rất khó khăn.
Đặng Anh chỉ có thể chịu đau mù mịt ngủ.Lúc tỉnh dậy còn tưởng đã trôi qua rất lâu, nhưng mở mắt nhìn lên, ngoài trời lại vẫn sáng.Vẫn là cùng một ngày, chỉ là đã sắp hoàng hôn, chung quanh không một tiếng động.Ngoài cửa sổ tuyết hầu như đã ngưng, bầu trời tây tạnh ráo trong trẻo, còn mờ mờ ảo ảo lấp ló tia nắng chiều.Đặng Anh cảm thấy trên người, ngoại trừ chỗ vết thương kia nóng như lửa đốt, những chỗ còn lại đều lạnh cứng như băng.Trong phòng rất bí, xoang mũi ngập ngụa mùi máu tanh.Chàng muốn đẩy cửa sổ, nhưng tay không có sức, chỉ có thể vịn bệ cửa sổ, dựng gậy chống cửa lên.“Bây giờ chưa được hóng gió đâu.”Âm thanh vọng từ đầu giường tới, kèm theo tiếng nước ào ào, tiếp đó lại là tiếng vải vóc ma sát lúc hoạt động.Đặng Anh gắng gượng nghển cổ nhìn lên đầu giường.Trên bàn gỗ đầu giường châm một ngọn đèn, có người đang khom người vò khăn trong chậu nước.“Dương… Uyển?”Người dưới đèn hơi giật mình, vội ngẩng đầu.Đây là lần đầu tiên Đặng Anh nói chuyện với cô.“Ừ, lại là tôi đây.”Cô vén tóc con xõa trước trán, cười tự giễu.“Có phải trông thấy tôi anh khó chịu lắm không.”Vừa nói vừa vuốt nước trên mặt, gấp khăn đã vắt khô đi về phía Đặng Anh.“Đừng tới đây.”Lúc nói, cơ thể chàng chợt căng thẳng tột độ, gân xanh trên cổ nổi lên, không biết là đau hay nóng, mồ hôi thấm khắp người.Nếu nói khi trước chàng còn có thể tỉnh táo né tránh Dương Uyển thì hiện giờ, đến tư cách né tránh chàng cũng không có.“Không có ý đó.” Cô vừa nói vừa đắp khăn lên trán chàng.Sau đó quay người đưa lưng về phía Đặng Anh ngồi xuống, lấy thuổng sắt khều than trong lò lửa: “Không có ý mạo phạm anh.
Tôi ngồi thế này, không có việc gì sẽ không quay lại.”Đặng Anh chống người dậy nhìn hạ th@n mình.
Trên vết thương của chàng vắt ngang một mảnh vải trắng, ngoài nó ra, cả người không có bất kì vật gì che đậy, tàn khuyết của cơ thể và nỗi tuyệt vọng mà sự tr@n trụi mang lại khiến hàng rào tinh thần bền bỉ của chàng thủng ra một lỗ, rất có khuynh hướng đổ ập.
Trong một khoảnh khắc nào đó, ấy vậy mà trong đầu chàng lại lướt qua một chữ “Chết”.Đúng lúc đó, Dương Uyển lại bỗng cất tiếng.“Còn lạnh không? Bên ngoài chất nhiều than lắm, hay là tôi ra ôm thêm một ít vào?”Bàn tay cô hơ trước đống lửa, mảnh dẻ đẹp đẽ.Tóc bị lửa sấy khô vừa xù vừa rối, lỏng lẻo xõa trên vai, làn da vai lưng lộ ra ngoài trắng mịn không tì vết.

Hiện giờ trông thấy da phụ nữ, Đặng Anh lại chợt có cảm giác, tiếp xúc tứ chi mình mong muốn trước khi dụng hình, giờ nghĩ lại, sao mà đê hèn đến thế.“Ra ngoài.”Chàng chỉ có thể nói hai chữ này, nhưng chàng vẫn có giáo dương của riêng bản thân, dẫu trong tình cảnh xấu hổ cộng dồn, giọng điệu cũng không lạnh lẽo, thậm chí còn chẳng tính là xa cách, chỉ thực sự muốn tách cô gái trước mắt ra khỏi nỗi chật vật của mình mà thôi.Dương Uyển cũng không bất ngờ, cô giơ một tay lên chống cằm, nhìn cái bóng dưới mặt đất cười bảo: “Đừng đuổi tôi đi, vốn dĩ tôi đã quyết định không tìm anh vào lúc này, nhưng ban nãy tôi không nhịn được qua ngó, anh…”Cô định nói Đặng Anh quá thảm, nhưng lại cảm thấy thương hại chàng bây giờ là đang sỉ nhục chàng, bèn đằng hắng bưng bít: “Tôi lạnh quá, thấy chỗ anh có lò than nên vào sưởi ấm chút.”“…”Ván giường vang lên một tiếng, bàn tay Đặng Anh bỗng không chống được đáp xuống mặt đất, đụng phải lưng Dương Uyển.Dương Uyển chỉ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, không quay đầu lại, trở tay nắm cổ tay chàng, đỡ cánh tay chàng lên: “Đừng hở ra là chống người dậy xem thế, bây giờ anh không phải là tù nhân của Hình bộ, cửa không khóa, họ chỉ không dám vào quan tâm anh thôi.”Đặng Anh giữ chặt cổ tay bị cô chạm đến, nghiêng mặt nhìn bóng lưng Dương Uyển.“Sao cô biết?”Chàng yếu ớt hỏi cô.Dương Uyển cười.
“Ôi dào, Trinh Ninh năm thứ mười hai mà, họ Đặng chính là cái tội, dính vào anh mà trông thấy cẩm y vệ, đến Dương Luân còn biết đường tránh nữa là người khác.”Câu này nói thẳng thừng hơn rất rất nhiều người.“Thế… cô không sợ ạ?”“Tôi á?”Cô cười cười, đưa tay xoa bóp bả vai, sau đó tiếp tục cời lửa than cạnh chân, thỉnh thoảng hít mũi một cái, vai lưng cũng nhún nhún theo.
Dáng vẻ chắc chắn không thể coi là tao nhã, song rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến người ta quên mất rằng cô đang ngồi trong hình phòng của một hoạn quan.“Đừng suy nghĩ nhiều.”Cô nói vậy, nghe thì như chẳng có cảm xúc đặc biệt gì, nhưng Đặng Anh lại muốn nghe lại lần nữa.“Cô nói gì cơ?”Chàng cố hỏi lại.“Tôi nói là, đừng suy nghĩ nhiều, tuy cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ người người đẩy, nhưng không phải ai ai cũng muốn nhân lúc anh chật vật đạp anh thêm một cước.
Vì anh quá dịu dàng, tôi xuống tay không nổi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.