Giống hệt như ong ngửi thấy hương hoa, phía thành phố Phong Châu nghe thấy tin tức thì lập tức hành động.
- Vi Dân, buổi tối rảnh không, ngồi với nhau một chút?
Phùng Khả Hành bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, tỏ ra rất thoải mái, quăng một bao thuốc Hồng Tháp Sơn chưa mở ngay lên bàn Lục Vi Dân, tuy biết Lục Vi Dân không hút thuốc, nhưng đây cũng là một cách rút ngắn khoảng cách.
Trương Kiến Xuân đang chuẩn bị đến phòng làm việc của Lục Vi Dân nghiên cứu công tác thì nhìn thấy Phùng Khả Hành bước vào phòng làm việc của Lục Vi Dân, trong vô thức mà dừng bước chân.
- Tôi có việc rồi, Chánh văn phòng Khả Hành, đừng nhìn tôi như thế, quả thật là tôi bận việc, anh biết mà.
Lục Khi Dân cũng không khách sáo gì với Phùng Khả Hành, nói thẳng:
- Anh đến chỗ tôi cũng không phải vì chuyện này sao? Chẳng lẽ anh còn không biết Bí thư Hạ sắp về, hai ngày nay tôi bận tối tăm mặt mũi?
Sau khi nhận được báo cáo của Vương Chu Sơn, Hạ Lực Hành gọi điện thoại cho Lý Chí Viễn và Tôn Chấn, chắc cũng gọi điện cho Địa ủy và thành phố Phong Châu, cuối cùng quyết định thông qua Tỉnh ủy xin trường Đảng trung ương cho nghỉ hai ngày, nhanh chóng quay về Phong Châu.
Tuy rằng trên danh nghĩa sau khi Hạ Lực Hành rời khỏi Phong Châu, công việc ở Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu thống nhất do Lý Chí Viễn chủ trì. Nhưng Lý Chí Viễn lại rất thông minh, công việc bên Địa ủy về cơ bản đều không hỏi nhiều, các việc lớn nhỏ đều tiến hành theo thông lệ, các việc tạm thời thì lại do Tôn Chấn đảm nhiệm, có việc gì lớn thì Địa ủy tự nhiên biết gọi điện thoại báo cáo cho Hạ Lực Hành hoặc thông báo cho Ủy ban nhân dân.
Ý kiến mà hôm đó Lục Vi Dân đề nghị với Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm gây được sự hứng thú tột độ của Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm. Đặc biệt là sau đó Lục Vi Dân nói Phong Châu không có gánh nặng lịch sử, vừa may có thể mượn cơ hội lịch sử đẩy mạnh cải cách mở cửa để sáng tạo đột phá, tiến hành thử nghiệm, lần tìm con đường cải cách. Những lời nói này khiến cho Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm không ngừng nảy sinh vô số suy nghĩ xa xôi.
Như hiện hay, tinh thần phát biểu tuần hành phía nam của đồng chí Tiểu Bình đang gióng trống khua chiêng cổ vũ cả nước học tập, quán triệt thực hiện, tỉnh Xương Giang cũng không phải ngoại lệ.
Hoàng Thiệu Thành từ Lĩnh Nam gửi cho Lục Vi Dân hai quyển “Xuân 1992 - Đặng Tiểu Bình và Thâm Quyến”, nghe nói đã bán hết sạch. Sau khi Lục Vi Dân nhận được, đọc lướt qua xong, liền đưa hai quyển sách do ban Tuyên giáo Thành ủy Thâm Quyến biên soạn, do nhà xuất bản Thiên Hải xuất bản cho Tôn Chấn và An Đức Kiên. Lúc hai người cầm trên tay quyển sách này thì đều có cảm giác như có được bảo bối.
Cơn bão táp cải cách mở cửa cuốn khắp Thần Châu, người biết nắm bắt thời cơ thì có thể tạo dựng sự nghiệp, đây là một câu nói của Lục Vi Dân trong lúc vô ý mà như cố ý nói ra, lại lọt vào tai Vương Chu Sơn, khiến cho Vương Chu Sơn suy nghĩ sâu xa một thời gian dài.
Tuổi của Vương Chu Sơn không phải là ít, nhưng nói về kinh nghiệm trong công tác cơ sở thì không được coi là sâu. Cán bộ bộ đội chuyển ngành về địa phương, vốn dĩ về mặt kinh nghiệm công việc không thể phong phú bằng cán bộ trưởng thành từ lớp cơ sở, mà nếu nói độ vững chắc trong nhận thức lý luận, lại không thể sáng bằng những cán bộ từ cơ quan lớn của tỉnh xuống như Lý Chí Viễn hay Tôn Chấn, chỉ có sự dũng cảm mới là ưu thế duy nhất của những cán bộ từng làm bộ đội. Đây là kết quả tự rút ra sau khi Vương Chu Sơn tự phân tích điểm mạnh yếu của mình.
Chính sau khi rút ra được phân tích như thế Vương Chu Sơn lại nghe được đề nghị của Lục Vi Dân, bèn càng quả quyết mà quyết định báo cáo với Hạ Lực Hành, mong Hạ Lực Hành quay về nghiên cứu và dồn lực đẩy mạnh hạng mục công tác này. Ông ta còn chủ động báo cáo về công tác này với Phó bí thư Tỉnh ủy được phân công quản lý về kinh tế là Thiệu Kính Xuyên, cũng khiến cho ông ta vô cùng hứng thú.
Thiệu Kính Xuyên cũng báo cáo công tác này cho Bí thư Tỉnh ủy Điền Hải Hoa, cuối cùng quyết định mời Hạ Lực Hành tạm thời xin nghỉ phép về Phong Châu, chủ trì việc nghiên cứu công tác này, khuyến khích địa khu Phong Châu có thể trong phạm vi không vi phạm pháp luật có thể đưa ra chính sách đột phá hợp lý tiến hành thử nghiệm. Chỉ cần là phép thử có lợi cho sự phát triển kinh tế xã hội của địa khu Phong Châu, không gây tổn lại đến lợi ích thiết thân của nhân dân thì đều có thể làm. Cùng với đó cũng yêu cầu phòng Nghiên cứu Chính sách Tỉnh ủy cũng phải để ý quan tâm, đồng thời triển khai tiến hành nghiên cứu với việc lần tìm con đường cho công tác này.
Hạ Lực Hành phải buổi chiều ngày kia mới về. Lần đạo tạo này của ông ta rất quan trọng, bên trường Đảng trung ương nêu rõ ý kiến không cho phép nghỉ, vẫn phải đến Điển Hải Hoa đích thân gọi điện thoại cho lãnh đạo chủ chốt trong trường Đảng mới được phê chuẩn. Mà quy định thời gian rất nghiêm khắc, cho nên thời gian đối với Hạ Lực Hành mà nói vô cùng quý báu, chỉ có thể ở Phong Châu một ngày rưỡi. Ngoài việc nghe báo báo về một loạt các công tác ra, còn phải chủ trì hội nghị nghiên cứu và đẩy mạnh mấy hạng mục công tác này, còn phải lên tỉnh báo cáo và phối hợp sự giúp đỡ trong công việc của các bộ ngành có liên quan ở tỉnh.
Trong hai ngày này phải có một đánh giá khái quát về mấy công tác có liên quan, nếu không sau khi Hạ Lực Hành quay về vẫn chưa có một ý kiến cơ bản thì đúng thật là trò cười.
- Ha ha, cũng phải. Cậu bây giờ là người bận rộn, tôi biết cậu bận, nhưng cơm thì vẫn phải ăn chứ?
Phùng Khả hành cũng không để ý, đặt mông ngồi xuống ngay.
- Có phương án cơ bản chưa?
- Có thể sao? Phương án đấy cũng chỉ là một ý tưởng, không có sự ủng hộ của tỉnh thì không thể nói được gì. Tôi cũng không phụ trách việc này, phòng Nghiên cứu Chính sách đang phụ trách chuẩn bị phương án cho mặt này.
Lục Vi Dân thản nhiên nói.
- Phòng Nghiên cứu Chính sách?
Phùng Khả Hành ngạc nhiên, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân.
- Vi Dân, không nhầm chứ? Bản sơ thảo của phương án này chẳng phải là cậu viết ra sao? Làm sao lại giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách được?
Phùng Khả Hành quả thật không cách nào hiểu nổi, một cơ hội thể hiện bản thân như thế này, cậu ta chẳng lẽ không biết sao? Ngay Bí thư Tỉnh ủy cũng biết ý tưởng này của Phong Châu, còn khuyến khích nên mạnh dạn thử, nếu như công tác này thực sự được thúc đẩy thành công, có thể tưởng tượng nó sẽ rất hữu ích với tiền đồ phát triển sau này của Lục Vi Dân, nhưng cậu ta sao lại hai tay dâng nó cho người khác.
- Ha ha, Chánh văn phòng Khả Hành, bản sơ thảo là do phòng Tổng hợp chúng tôi viết ra, nhưng đó chỉ là một khung bài lớn thôi, muốn cụ thể hoá thì lượng công việc tương đối lớn, phòng Tổng hợp chúng tôi kiếm đâu ra nhiều người như thế mà làm? Phòng Nghiên cứu Chính sách vốn dĩ là làm những việc này, còn ai lại không tin vào năng lực của Phó ban thư ký Cao.
Lục Vi Dân cười nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, ai làm cũng chẳng phải giống nhau cả sao? Đưa ra phương án thì đơn giản, quan trọng là ở thúc đẩy thực hiện, cho nên làm cho phương án này càng cụ thể càng tốt, phải suy nghĩ đến các vấn đề cụ thể có thể phát sinh, để cho phòng Nghiên cứu Chính sách làm tương đối thích hợp.
- Vậy bên các cậu không phải… quá nhàn hay sao? Không phải cậu nói cậu bây giờ cũng rất bận sao?
Phùng Khả Hành nuốt mấy chữ "Giỏ trúc múc nước, công dã tràng xe cát” vào trong.
- Chúng tôi cũng có công việc của chúng tôi. Phó bí thư Vương đang nhắm đến vấn đề di dời của hai xí nghiệp lớn, tôi phải phụ trách nghĩ cách làm sao để gắn kết tư tưởng tổng thể của hai xí nghiệp đó với Phong Châu chúng ta hiện giờ. Cụ thể thì tôi vẫn phải giúp Phó chủ tịch Địa khu Tiêu phụ trách việc đàm phán với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, chính là nói cùng Phó chủ tịch Địa khu Tiêu tìm Bí thư Thiên Hào của các anh đấy.
Lục Vi Dân chuyển đề tài.
Phương án cải cách chuyển hộ tịch nông nghiệp sang phi nông nghiệp có tầm ảnh hưởng rất rộng. Đặc biệt là nó liên quan đến vấn đề quy hoạch thống nhất xây dựng nhà ở thành phố, liên quan không ít đến công việc ở Ủy ban nhân dân, càng liên quan đến toàn thể, Lục Vi Dân không cho rằng mình có thể đảm nhiệm được phương án này, cho nên rất lý trí mà giao nhiệm vụ này cho bên trên. Hắn cũng báo cáo tình hình này cho An Đức Kiện, An Đức Kiện cũng tán đồng với ý kiến của hắn, cuối cùng giao cho phòng Nghiên cứu Chính sách Địa ủy dẫn đầu nghiên cứu, điều tra và đưa ra được một bản phương án sơ lược.
Lục Vi Dân biết ý tưởng này của mình có thể xem như khuấy động cả Phong Châu.
Nghe nói ngay cả Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn cũng rất hứng thú với đề nghị là để Ủy ban Xây dựng Địa khu thành lập tổng công ty phát triển xây dựng Phong Châu, chủ yếu phụ trách vấn đề phát triển xây dựng nhà ở trong thành phố Phong Châu. Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu Thân Diệu Quang còn đặc biết đến hỏi mình tình hình ở phương diện này.
Lục Vi Dân cũng không làm khó dễ gì nhiều, chỉ nói Thâm Quyến đã khá thành thạo mô hình khai thác bất động sản, tuy tình hình Phong Châu và Thâm Quyến không thể đánh đồng, nhưng cũng có rất nhiều thứ có thể tham khảo. Đặc biệt là nếu như chính sách thí điểm chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của Phong Châu được tỉnh phê chuẩn, hai hạng mục công tác này hoàn toàn có thể giúp đỡ lẫn nhau.
- Ồ? Vậy đương nhiên là tốt, Bí thư Thiên Hào cũng muốn nói chuyện với cậu, hay là buổi tối nay luôn được không?
Phùng Khả Hành bỗng nhiên hứng thú hẳn lên. Phương án này là do Lục Vi Dân khởi xướng, Trương Thiên Hào và Vương Chu Sơn cũng từng đặc biệt trao đổi, rất nhiều ý kiến trong đó đều xuất phát từ người đang đứng trước mặt này. Điều này khiến cho Phùng Khả Hành vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị, cũng không biết đầu óc cậu ta sao mà lắm sáng kiến, ý tưởng thế, từng cái lần lượt tuôn ra, mà bất cứ ý tưởng nào cũng có thể tạo nên một làn sóng cực lớn, khiến cho người ta khó lòng theo kịp.
- Chỉ sợ quả thực không được, bên tôi còn rất nhiều tài liệu phải chuẩn bị. Bí thư Hạ ngày kia sẽ về, phải tìm một điểm đột phá khác trong việc đàm phán với nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương, áp lực của Phó bí thư Vương và Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng rất lớn, tôi cũng bận bịu không thoát ra nổi.
Lời mà Lục Vi Dân nói là thực, địa khu Phong Châu năm nay có ba việc lớn, cũng là những việc mà đầu năm chưa xác định được.
Thứ nhất là tranh thủ để đường sắt Kinh Cửu đi qua trong phạm vi lớn nhất. Việc này do Hạ Lực Hành dẫn đầu thực hiện, bây giờ cơ bản đã được xác định, sẽ đi qua ba huyện, coi như đã đạt được mục đích của Phong Châu, coi như là đã chắc chắn.
Còn việc thứ hai là cải tạo, xây dựng đường giao thông toàn thành phố và cải tạo đường dây điều khiển tự động. Việc này chính là thúc đẩy công tác đã định, cũng chỉ là vấn đề tiến độ, do Lý Chí Viễn toàn quyền phụ trách, tiến triển cũng rất thuận lợi. Toàn tuyến đường Phong - Cổ được cải tạo mở rộng, Lý Chí Viễn liên tục tới công trường đốc thúc. Mà công việc cải tạo hệ thống đường dây điều khiển tự động đã hoàn thành trước kế hoạch một tháng, Phong Châu từ đó cũng bước vào thời đại điện thoại điều khiển từ động. Còn mạng lưới máy nhắn tin cũng phủ sóng toàn địa khu, và nhanh chóng trở nên phổ biến trong các cán bộ lãnh đạo cơ quan chính quyền Phong Châu và những người làm kinh doanh.
Bây giờ bên thắt lưng Lục Vi Dân đã mang theo chiếc máy nhắn tin lô đầu tiên của địa khu Phong Châu. Máy nhắn tin của hai thương hiệu National và Motorola đồng thời bước vào thị trường Phong Châu. Chất lượng hai bên ngang nhau, Lục Vi Dân chọn National, hắn thích tiết tấu nhẹ nhàng của máy “Tích tích tích” của máy nhắn tin Matsushita, tiết tấu kêu ở máy của Motorola quá nhanh.
Mà công việc thứ ba cũng là công việc khó giải quyết nhất, đó chính là việc thu hút nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển đến, công việc này đang đè nặng trên người Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm. Công tác này ban đầu có hy vọng lớn rồi ngày càng ảm đạm, đến nay đã lâm vào tình trạng bế tắc. Nhiệt tình và niềm tin của Phong Châu cũng bị tiêu hết, Thanh Khê ngày càng lọt vào mắt xanh của hai xí nghiệp này, khiến cho Phong Châu mất đi động lực, nhưng việc này lại không dám nói rút lui.
- Ồ, việc khó này giao cho cậu rồi?
Ánh mắt của Phùng Khả Hành khẽ lay động.
- Vi Dân, đây là lãnh đạo đang khảo nghiệm cậu đấy, càng là việc khó có khả năng thực hiện, đưa đến tay cậu mà cậu làm tốt, vậy càng nói rõ vấn đề, he he, đúng không?