Quan Đạo Vô Cương

Chương 278: Nhất cử lưỡng tiện





Sau khi Lục Vi Dân nửa giải thích nửa đề nghị nói thẳng hết suy nghĩ của mình ra,Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đều rất hưng phấn, đặc biệt là Vương Chu Sơn đã rất nhạy bén mà nhanh chóng cảm nhận được năng lượng to lớn ẩn chứa ở đó.
Khi mà ở các nơi đều kiểm soát nghiêm ngặt về hộ khẩu nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, nếu một khi Phong Châu được lấy làm thí điểm về dẫn đầu đột phá, vậy có thể tưởng tượng được, điều này sẽ mang lại một sự thúc đẩy lớn lao đến thế nào cho sự phát triển của cả thành phố Phong Châu. Chỉ là một việc làm, có thể sẽ đủ khả năng thu hút được vô số điều không thể tưởng tượng đến về cho thành phố Phong Châu. Trong đó đương nhiên ẩn chứa nhiều mạo hiểm, nhưng lợi ích mà nó mang lại cũng vô cùng rõ ràng.
- Vi Dân, ở đây còn có một vấn đề. Ê rằng chuyển hộ tịch sang phi nông nghiệp không chỉ đơn giản là thay đổi vài chữ trên tờ hộ khẩu, cứ cho là việc cung ứng lương thực mà cậu vừa nói không phải là vấn đề, như vậy từ góc độ quản lý của cơ quan công an, một hộ nông nghiệp làm thế nào để trở thành một hộ phi nông nghiệp? Họ ở đâu? Nếu là người địa phương thì đương nhiên dễ nói, tôi nghe ý của cậu là muốn nhằm vào người từ nơi khác đến, cũng chính là muốn thu hút những người đã không còn tham gia sản xuất nông nghiệp nhưng lại vẫn giữ hộ tịch nông nghiệp tới Phong Châu chúng ta trở thành cư dân thành phố, vậy bọn họ sẽ ở đâu?Nếu họ không có chỗ ở, cơ quan công an sẽ quản lí thế nào? Đó là điều thứ nhất; Sau khi chuyển từ nông nghiệp sang phi nông nghiệp sẽ liên quan đến vấn đề con cái của họ đi học, y tế, thậm chí việc làm, ba mặt này đều tồn tại rất nhiều vấn đề. Về giáo dục thì cơ sở vật chất của Phong Châu còn tạm được, nhưng y tế thì còn có một số vấn đề, vấn đề việc làm thì bây giờ chưa thể biết trước, nhưng chắc chắn dần dần sẽ xuất hiện, đó là điều thứ hai. Hai vấn đề này đều cần suy xét thận trọng.
Vương Chu Sơn cố hết sức kiềm nén cảm xúc trong lòng, ông ta sớm biết cậu Lục Vi Dân này đầu óc nhanh nhạy, nhưng lần này nêu ra lợi dụng thời cơ có lợi trước mắt để đẩy mạnh công tác vẫn khiến Vương Chu Sơn lại một lần nữa cảm nhận được quan niệm, ý thức vượt mức của cậu ta.
Địa khu Phong Châu mới thành lập, tỉnh cung cấp một số chính sách nhất định, thêm vào đó tinh thần tuần hành phía nam của đồng chí Tiểu Bình nhanh chóng truyền đạt quán triệt khắp cả nước, cũng khiến cho cả toàn tỉnh Xương Giang dấy lên một làn sóng dũng cảm đẩy mạnh mở cửa, dũng cảm thử nghiệm. Chính trong tình hình này, những vấn đề trước kia đến nghĩ cũng không dám cũng có thể cân nhắc một chút, việc không dám làm cũng có thể thử xem sao, ý kiến này của Lục Vi Dân lại quá táo bạo, khiến cho vị Phó bí thư luôn nghĩ đến việc thử nghiệm, đột phá như ông ta cũng cảm thấy có chút chấn động trong lòng.
- Phó bí thư Vương, hai vấn đề mà ngài nhắc tới tôi đều đã từng nghĩ đến. Phong Châu hiện nay về bản chất là một thị trấn, hơn nữa lại là thị trấn của một huyện nông nghiệp hạng hai, xây dựng thành phố khá lạc hậu. Việc thành lập địa khu có thể mang đến một số cơ hội nhất định, nhưng muốn tận dụng việc thành lập địa khu để xây mới các tòa nhà văn phòng và khu sinh hoạt mà đã có thể làm thay đổi diện mạo của thành phố một cách nhanh chóng là không thực tế. Tài chính yếu kém khiến trong việc đầu tư xây dựng thành phố Ủy ban nhân dân Địa khu chúng ta không thể có động thái quá lớn, nếu không chúng ta cũng không cần nhọc lòng cân nhắc cẩn thận về nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương nữa.
Lục Vi Dân đương nhiên cũng nghĩ tới vấn đề mà Vương Chu Sơn trăn trở:

- Đúng vậy, ý của tôi chính là muốn thu hút những người không còn tham gia sản xuất nông nghiệp nhưng vẫn giữ hộ khẩu nông nghiệp từ nơi khác đến. Bọn họ đa số là công nhân có tài trong các ngành công thương nghiệp, còn từ nông thôn đến nhưng không thật có khả năng muốn quay về nữa, tiến trình đô thị hóa đầu tiên chính là nhằm vào người đối tượng này. Phó chủ tịch Địa khu Tiêu cũng vừa nói, những “hộ khẩu nông nghiệp” muốn chuyển thành phi nông nghiệp, cũng không phải dựa theo chính sách truyền thống của chúng ta, như là đi học, tham gia làm việc hay quân đội mà là một kiểu thay đổi hộ tịch ở khu vực đặc thù, tình hình đặc thù. Phải chứng minh bọn họ có thực lực và năng lực chuyển đổi, như vậy thì một mặt bọn họ cần nộp đủ phí xây dựng cơ sở đồng bộ của thành phố, việc này dùng cho việc xây dựng hệ thống đồng bộ thành phố như: trường học, bệnh viện, giao thông công cộng, bưu điện, ngân hàng, một mặt khác là dành cho nhà ở của chính họ. Tôi nghĩ liền có thể chứng minh họ đã đủ tư cách trở thành cư dân thành phố.
Đổi lại là hai mươi năm sau, kiểu ngôn luận này quả thực vẫn là vô cùng hoang đường. Ngoại trừ hộ khẩu ở những thành phố lớn và cực lớn, hộ khẩu ở thành phố vừa và nhỏ như Phong Châu căn bản là một đồng không đáng, thậm chí có không ít trường hợp đã từng chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp giờ lại muốn quay lại làm nông dân.
- Chỗ ở? Bọn họ lấy đâu ra chỗ ở? Vi Dân, cậu nói là muốn lợi dụng cơ hội này để đẩy mạnh xây dựng nhà ở của thành phố?
Đầu óc quay cuồng, Tiêu Minh Chiêm dường như hiểu được, trong đôi mắt lấp lánh ánh hào quang của sự hăng hái.
Lục Vi Dân đã có chút danh tiếng trong Địa ủy, làm thư ký cho Hạ Lực Hành không cần nhiều lời, điều riêng từ huyện Nam Đàm lên, ngoài sự giúp đỡ của An Đức Kiện ra, nếu anh ta không có chút thực lực nào thì An Đức Kiện cũng không dám làm như vậy. Mà nghe nói Tôn Chấn cũng đánh giá Lục Vi Dân rất cao, trong việc đề bạt đặc cách một cán bộ cấp phó ban không bao lâu đã thăng tiến lên chức trưởng phòng, Tôn Chấn cũng có đóng góp không nhỏ, ngăn chặn một số điều tiếng trong Địa ủy.
Trước đây Tiêu Minh Chiêm không hiểu nhiều về con người Lục Vi Dân cho lắm, nhưng hôm nay ông ta mới coi như thực sự chứng kiến Trưởng phòng Tổng hợp Địa ủy không hề đơn giản, trẻ như vậy mà đã có thể ngồi vào vị trí đó không phải là ngẫu nhiên.
Điều khiến Tiêu Minh Chiêm cảm thấy ngạc nhiên chính là theo lý mà nói, Lục Vi Dân vừa mới công tác chưa bao lâu, bất luận là hắn thông minh như thế nào, nhưng những việc có liên quan đến hộ tịch chuyển sang phi nông nghiệp này đến những người làm nhiều năm hiểu rõ được cũng không nhiều, làm sao hắn có thể hiểu thấu đáo đến vậy. Hơn nữa hắn còn dựa vào tình hình thực tế của Phong Châu để đưa ra ý kiến như thế. Điều này thực sự khiến Tiêu Minh Chiêm phải nhìn Lục Vi Dân bằng con mắt khác.
- Phó chủ tịch Tiêu, điều này là không thể tránh khỏi. Thông thường cơ quan công an đều dựa vào nhà ở để quản lý nhân khẩu, đặc biệt là nhân khẩu thành phố, nếu có một lượng lớn dân ở khu vực khác vào Phong Châu của chúng ta, trở thành dân thành phố vậy thì cơ quan công an phải làm như thế nào để thực hiện quản lý cho hiệu quả? Nếu có tội phạm trà trộn vào thì sao? Ngoài việc phải tiến hành thẩm tra từ các nơi mà họ chuyển đi, biện pháp tốt nhất là yêu cầu họ phải có chỗ ở cố định ở Phong Châu, như vậy cơ quan công an mới có thể dựa vào nhà ở để quản lý một cách có hiệu quả.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Nếu đổi lại là vài năm trước, ý tưởng này cũng không thực tế, nhưng hiện nay tôi lại cảm thấy có thể thử được.
Tiêu Minh Chiêm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Vi Dân, lối suy nghĩ của cậu rất tốt, nhưng tôi cảm thấy vấn đề này có ảnh hưởng quá lớn, các cơ quan ban ngành có liên quan và trách nhiệm, nghĩa vụ quá phức tạp, vượt xa phạm vi công việc hiện nay của chúng ta, tôi cảm thấy rất khó thực hiện.
- Phó chủ tịch Tiêu, thật ra không có việc của nhà máy Trường Phong và nhà máy Bắc Phương chuyển tới, Phong Châu chúng ta muốn thực hiện phát triển vượt bậc, nhất là muốn đẩy nhanh tốc độ thực hiện tiến trình công nghiệp hóa, chúng ta không thể không đi con đường này. Dù sao đi nữa, so sánh chúng ta với những thành phố xung quanh, sự chênh lệch không phải là ngày một ngày hai mà là một năm, hai năm, vậy phải dùng năm năm, mười năm để hình dung. Trong tình hình đó ngài nghĩ chúng ta có thể ngồi yên được không?
Lục Vi Dân có khả năng đoán được tâm tư của các lãnh đạo tương đối tốt.
- Cải cách chế độ nhà ở thành phố đã bắt đầu được thử nghiệm ở một số tỉnh, thành phố trong cả nước. Căn cứ vào tình hình phát triển hiện nay, thương mại hóa nhà ở là con đường tất yếu, tuy vì nguyên nhân này kia vẫn chưa được phổ biến rộng rãi, nhưng mọi người đều thấy, thị trường bất động sản đang bắt đầu từ từ khởi động. Ủy ban nhân dân thành phố Xương Châu và các Ủy ban nhân dân huyện phía dưới đã thành lập vài công ty phát triển xây dựng, thực ra cũng là công ty phát triển bất động sản, bắt đầu thúc đẩy tiến trình thương mại hóa nhà ở, Phong Châu của chúng ta sớm muộn cũng phải đi con đường này, tại sao chúng ta không thể đi trước một bước? Nhất quyết chờ người khác làm hết rồi chúng ta mới làm theo, tôi thấy điều này không phù hợp với tinh thần dũng cảm sáng tạo, dũng cảm thử nghiệm mà Ủy ban nhân dân Địa khu đã đề ra trong năm nay.
Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đều không ngờ Lục Vi Dân lại dùng cách nói được đưa ra trong hội nghị sắp xếp nghiên cứu công tác đầu năm nay của Địa ủy để phản bác lại. Cả hai đều cười, Vương Chu Sơn vừa lắc đầu vừa chỉ vào Lục Vi Dân:
- Vi Dân, nói hay lắm, thế này đến Minh Chiêm cũng không có đường lui nữa rồi.
- Phó bí thư Vương, đây không phải là vấn đề có đường lui hay không, mà là công việc này có ảnh hưởng quá lớn. Cứ cho là Ủy ban nhân dân Địa khu không thể quyết định được thì chí ít cũng phải có được sự ủng hộ của tỉnh thì mới nói được là làm như thế nào để thi hành, bây giờ Bí thư Hạ lại đang học ở trường Đảng trung ương, còn chưa trở về, chuyện này căn bản không có cách gì.

Tiêu Minh Chiêm cũng lắc đầu không ngớt, nhưng ông ta trầm ngâm một chút.
- Tuy nhiên suy nghĩ của Lưu Vi Dân thực sự rất mới mẻ, phía Xương Châu về vấn đề khai thác đất đai và xây dựng nhà ở đã đi trước một bước, những công ty phát triển xây dựng do chính phủ đứng ra tổ chức đang dốc sức xây dựng nhà ở, sau đó bán cho tư nhân. Hơn nữa còn bán một bộ phận nhà công, số tiền thu được dùng để quay vòng khai thác xây dựng, giải quyết vấn đề nhà ở của công nhân viên chức và cư dân trong thành phố. Ở một số các thành phố lớn khác cũng như vậy, Phong Châu không phải không làm được, vấn đề mấu chốt là việc này liên hệ chặt chẽ với hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, liền có chút rắc rối.
- Phó chủ tịch Địa khu Tiêu, tôi lại thấy hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp và cải cách chế độ nhà ở gộp vào với nhau thì sẽ lợi cả đôi đường, việc rắc rối hơn một chút, nhưng nếu có thể thực sự khởi động, Phong Châu chúng ta nhất định sẽ từ đó mà được lợi không ít. Nhất là thị trường xây dựng đi đầu khởi động, cũng có thể hình thành một ngành công nghiệp trụ cột. Đối với tài chính từ thuế ít ỏi của Phong Châu, đây cũng là một nguồn thuế lớn.
Vương Chu Sơn chỉ nghe Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân nói chuyện, ông ta không nhạy cảm với vấn đề hộ tịch nông nghiệp chuyển sang phi nông nghiệp, nhưng đối với vấn đề thương mại hóa nhà ở lại không chút lạ lẫm.
Nhất là hiện nay thị trường bất động sản ở Hải Nam đang sôi động, một chiến hữu của ông ta cũng đang tham gia vào đó, nghe nói đầu năm nay thị trường bất động sản Hải Nam đã vô cùng sôi động, chiến hữu này của ông ta đã kiếm được bộn tiền. Qua điện thoại ông ta nói rằng thị trường bất động sản Hải Nam sẽ phát triển dẫn đầu cả nước, thương mại hóa nhà ở đã trở thành một trào lưu mạnh mẽ ở đó, cũng nói chắc chắn chế độ phân phối nhà ở trong cả nước chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất trong mớ giấy lộn cũ nát của lịch sử, vì vậy ông ta cảm thấy rất hứng thú.
Hôm nay nghe Lục Vi Dân và Tiêu Minh Chiêm nói tới hai vấn đề này, ông ta cảm thấy đây là một cơ hội tương đối tốt, làm ổn thỏa, chuỗi công việc này sẽ kết nối giống như một chuỗi dây ngọc trai, hình thành một mạch suy nghĩ công việc mạch lạc, nối dài. Đương nhiên giống như Tiêu Minh Chiêm đã nói, việc này nhất định phải đợi Hạ Lực Hành trở về, hơn nữa phải có được sự ủng hộ toàn lực của tỉnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.