Quan Đạo Vô Cương

Chương 226: Có duyên





- Vi Dân, như vậy không phải rõ rồi hay sao? Đồn trưởng Đồng có ý đến gặp, chẳng lẽ ngay thời gian ăn bữa cơm cũng không có sao?
Từ Binh giả vờ giận dữ nói.
- Đây cũng là việc đã bàn xong xuôi. Chúng tôi chờ đợi chạy từ huyện lên đây, tốt xấu thì cũng đã từng cùng nhau làm việc, hai chúng ta còn là bạn cũ, ăn bữa cơm cũng không được sao?
- Ôi, cái miệng của cậu chỉ đúng là dùng để lôi kéo người khác, không phải mình đã nói rồi sao? Bạn gái minh khó khăn lắm mới đến được một chuyến, lại là cả nhà cùng tới, chẳng lẽ mình không phải đi cùng họ sao? Bọn họ khó khăn lắm mới đến một lần, mình có thể bỏ lỡ sao?
Lục Vi Dân bị Từ Binh ép quá, vừa thở dài vừa nói:
- Cậu đừng ở đây mà chia rẽ quan hệ của mình với anh Đồng. Mình và anh Đồng là từ thân nhau trong khó khăn, chiêu đó của cậu không có tác dụng đâu!
- Ha ha, bạn gái cậu đến thật đúng lúc, ăn cơm mà còn được gặp người đẹp, mình vẫn chưa nhìn thấy bạn gái cậu, thế nào, người đẹp giấu kĩ thế, còn sợ người khác làm gì sao?
Tài ăn nói của Từ Binh cũng không vừa, cợt nhả nói:
- Chúng tôi ăn cơm xong rồi đi, còn phải về Nam Đàm mà, chẳng lẽ thời gian cả buổi tối mà không đủ sao? Để cho cậu và bạn gái thích làm gì thì làm, chẳng ai nán lại mà cản trở cậu đâu?
Đồng Lập Trụ nhìn đồng hồ, cười rất điềm đạm rồi nói:
- Vi Dân, cùng ăn bữa cơm đi. Cậu đi, chúng tôi cũng chưa có bữa cơm riêng mà tiễn cậu, ai biết được cậu chẳng mấy chốc mà chạy đến Địa ủy này, anh Đồng sau này còn nhờ cậu chiếu cố đấy, bữa hôm nay coi như là nịnh cậu trước đi. Từ Binh, cậu cũng phải lo mà nịnh khéo người bạn lâu năm này của mình đi, sau này sẽ có lúc cậu được hưởng phúc.
- Ha ha, Vi Dân, Đồn trưởng Đồng đã lên tiếng rồi, thế nào, ngay đến cơ hội nịnh bợ mà cũng không cho người bạn học cũ này sao?

Từ Binh mỉm cười nói.
Lục Vi Dân cũng cảm thấy không dễ từ chối. Đồng Lập Trụ tuy rằng miệng nói là đến Phong Châu làm việc, nhưng hôm nay là chủ nhật, tới để làm việc gì? Với lại chỉ đưa theo Từ Binh, xem ra cũng là có ý đến để liên lạc với mình, tăng thêm tình cảm.
Có điều Lục Vi Dân cũng có thể hiểu được. Suy cho cùng bản thân bây giờ cũng là thư kí của Bí thư Địa ủy, thân phận vô cùng đặt biệt. Mà trước đây quan hệ giữa hai người cũng tốt, Lục Vi Dân thậm chí ngưỡng mộ tác phong mạnh mẽ, quyết đoán của Đồng Lập Trụ, mà hai người nói chuyện lại cũng rất hợp nhau, nhưng cũng không hoàn toàn là do Từ Binh ở giữa tác động. Đối với người bạn như vậy đến làm thân với mình, Lục Vi Dân hoàn toàn không bài xích, trái lại còn rất vui mừng.
- Hài, đừng nói nghe buồn nôn như vậy, ai nịnh bợ ai? Mình bây giờ chỉ là một chân làm việc vặt, làm sao có thể so sánh với những người quan trọng như các cậu được chứ?
Lục Vi Dân vừa trêu đùa vừa nhận lời:
- Được, cùng ăn cơm thì cùng ăn cơm, nhưng đừng trách mình dẫn theo bạn gái và chị của cô ấy đến nhé.
- Chà chà, cậu còn mong một mũi tên trúng hai đích sao? Bạn gái đến thăm sao lại còn dẫn thêm chị gái?
Từ Binh hơi cảm thấy ngạc nhiên, tiện miệng hỏi.
- Đừng có nói bừa, bọn họ là có việc, tiện đường qua thăm mình thôi.
Lục Vi Dân cũng không giải thích nhiều:
- Em à, ở đâu vậy? Đến giờ anh sẽ trực tiếp qua đón.
- Vậy cứ như thế nhé, khách sạn Phong Châu được không? 6 rưỡi, đến lúc đó em trực tiếp qua đó luôn, anh bảo Từ Binh đợi đón em ở cửa.
Tâm trạng của Đồng Lập Trụ lập tức vui vẻ.
Nói thực, Đồng Lập Trụ đến Phong Châu thăm Lục Vi Dân cũng phải do dự rất lâu. Tuy nói y và Lục Vi Dân có quan hệ trong Ban quản lý Khu kinh tế mới khá tốt. Nhưng đối phương suy cho cùng lại nhỏ hơn mình gần 10 tuổi, nếu đến chỉ để mời Lục Vi Dân ăn bữa cơm, da mặt cũng có chút vuốt không xuôi.
Thế nhưng Cục trưởng Ngưu nói phải, mối quan hệ tốt như thế, nếu như anh không biết duy trì, thì đó chính là một kế sách sai lầm thảm hại nhất. Mối quan hệ này một khi đã mất đi, sau này muốn nối lại, đừng nói phải phí nhiều tâm sức như thế nào mà độ vững chắc đó cũng không biết sẽ thấp hơn so với cứ duy trì như hiện nay đến bao nhiêu. Cho nên Đồng Lập Trụ cuối cùng vẫn quyết tâm đi chuyến này.
Hai chị em Chân Tiệp, Chân Ny cùng Chân Kính Tài đi dạo phố. Tất nhiên các con phố của thành phố Phong Châu này chẳng thể nào so sánh được với Xương Châu, nhưng hai chị em vẫn rất hào hứng. Cùng với mặt trời đẹp đẽ trên cao chiếu rọi, hai chị em cùng Chân Kính Tài - người suốt ngày vùi đầu vào công việc lâu như vậy đi dạo loanh quanh.
Có điều Chân Kính Tài vẫn phải vội chạy về nhà máy ăn xong cơm. Khoảng thời gian này là lúc nhà máy bận rộn nhất, lại thêm Lôi Đạt không có ở đấy, tất cả mọi việc trong nhà máy hầu như đều đè nặng trên vai Chân Kính Tài. Chân Kính Tài quả thật không dám lơ là.
- Đây coi như là khách sạn tốt nhất của Phong Châu các anh?
Chân Ny hơi chút tò mò mà nhìn toà nhà mang kiến trúc cũ. Tuy nói bất luận là từ vị trí con phố hay khí thế của nó, đều có thể nhận ra toà nhà này cũng coi như là kiệt tác của thành phố Phong Châu. Nhưng nếu nhìn với con mắt của nơi khác thì khách sạn này cũng thực sự hơi khó coi một chút.
Ở thành phố Xương Châu chọn bừa ra một khách sạn cỡ bốn, năm sao, bất luận là cách sắp xếp bài trí hay là các thiết bị các loại đều cao hơn toà nhà này ít nhất một bậc. Nhưng dựa vào việc dùng cái tên “Khách sạn Phong Châu” thì có thể biết tối thiểu khách sạn này cũng được coi là đứng nhất nhì trong thành phố Phong Châu này.
- Thế nào, em coi thường à? Phong Châu vốn chỉ là một huyện, khi trở thành nơi đặt Ủy ban nhân dân Địa khu thì mới đổi thành thành phố, chưa được ba tháng. Em mong ước xa xôi là ba tháng thì có thể thay đổi lớn đến thế nào?
Lục Vi Dân cười liếc nhìn Chân Ny một cái.
Cô ấy có chút không ưng, luôn cảm thấy mình không nên ở lại đây, mà nên nghĩ cách mau chóng được điều về nhà máy. Đặc biệt là khi nghe thấy mình làm thư kí cho Bí thư Địa ủy, cô ấy vừa có chút đắc ý, nhưng lại có chút thất vọng. Đắc ý là bởi vì mình được lãnh đạo xem trọng, thất vọng đương nhiên là vì nếu như được làm thư kí cho Bí thư Địa uỷ, trong thời gian ngắn thì tính khả thi của việc điều về nhà máy liền trở nên rất xa vời.
- Đại Dân, anh thực sự muốn ở lại cái thị trấn thôn quê này sao?
Chân Ny thân mật kéo tay Lục Vi Dân, xoay người, hơi chút hờn dỗi mà nói:
- Ở lại nơi đây có nghĩa lí gì chứ? Cứ coi như là anh có thể làm Bí thư Huyện ủy thì đã làm sao? Ở đây cái gì cũng không có. Hôm nay em và chị cùng cha đi dạo mấy vòng trên phố, đường phố thì tàn tạ, cửa tiệm cũ kỹ, quả thật là chẳng có cái gì đáng xem. Duy nhất chỉ có dòng sông Phong Giang nước trong hơn dòng Xương Giang của Xương Châu. Nhưng mà cuộc sống nơi đây không thể dựa vào dòng nước trong đó mà sống mãi được?
Chân Ny mặc một chiếc áo gió màu trắng, chiếc áo rộng, chiếc áo len cao cổ màu hồng đào bên trong khiến bộ ngực trông càng nở nang như muốn làm mê hoặc con mắt người khác. Hành động xoay người làm nũng dựa sát lấy bờ vai Lục Vi Dân, bộ ngực mê đắm chết người đó lại áp vào cánh tay Lục Vi Dân, một cảm giác xác thịt tràn trề truyền đến, khiến cho Lục Vi Dân không kìm nổi làn môi khô khốc, hơi thở lập tức nặng nề hơn mấy phần.
Cô nhóc này, chẳng lẽ cố ý khiến cho mình phải lòi mặt xấu đây? Đã biết mình rất thích bộ ngực mềm mại nở nang của cô ấy, trong những ngày mùa đông lại mặc cái áo ngực của mùa hè, còn là loại mặc nửa ngực nữa chứ, tưởng chừng như muốn để mình không thể nhịn nổi mà hành động với cô ấy ngay tại đây sao?
Lục Vi Dân vừa ngầm kiềm chế lại dục vọng tình ái của bản thân, vừa hưởng thụ cảm giác mà cánh tay trái kia đang mang lại.
- Tiểu Ny, ở đây cũng không phải quá kém. Suy cho cùng cũng là nơi đặt trụ sở địa khu, tuy rằng vừa mới thành lập, chị thấy sớm muộn gì cũng phải có thay đổi. Chị lại thấy rất có hứng thú với những con phố cổ ở nơi đây, khiến cho người ta như đi lạc vào một đường hầm thời gian và không gian, trở về mấy chục năm trước. Nếu như trong lúc xây dựng mà phá bỏ ngay lập tức, thì không khỏi có phần tiếc nuối.
Chân Tiệp lại rất thích khung cảnh của Phong Châu. Không ít những con phố cổ của những năm 40, 50 vẫn còn được lưu lại, thậm chí có thể thấy đâu đó những con phố cổ của những năm 20, 30, tuy rằng đã mục nát cũ hỏng nhiều, nhưng những cơn gió lịch sử từ những công trình này khiến cô rất hối hận khi không mang theo máy ảnh. Nếu không cũng có thể đem mấy bức hình về trường đại học, để cho chúng bạn chiêm ngưỡng cảnh sắc thành cổ.
- Chân Tiệp, chị theo chủ nghĩa lí tưởng quá mức đấy. Nếu như ở đây một hai ngày chị còn cảm thấy mới mẻ, thú vị, nhưng nếu như để chị sống cả đời ở đây, chị có đồng ý không?
Cái mũi nhỏ của Chân Ny nhăn lại, không đồng ý:
- Em lại thấy Xương Châu tốt hơn. Đến Côn Hồ hay Thanh Khê đều kém hơn Xương Châu quá nhiều. Khoảng cách giữa thành phố lớn và thành phố vừa và nhỏ thật khó mà san lấp được, bởi vì sống ở đó dễ chịu hơn, thuận tiện hơn. Đây cũng chính là nguyên nhân mà mọi người đều muốn ở lại Xương Châu mà không muốn tới thành phố khác sinh sống.
Trong lúc nói chuyện, Lục Vi Dân và Chân Tiệp, Chân Ny đã đến trước cửa của khách sạn. Từ Binh sớm đã đứng đợi ở đó, vừa nhìn đồng hồ vừa đi tới:
- Vi Dân, rất đúng giờ đấy, mình là sợ nhất bị cậu cho chúng mình leo cây, thế thì mình và Đồn trưởng Đồng quả thật quá mất mặt.
- Đến nỗi đó sao? Mình có lúc nào nói lời không giữ lời chưa? Chân Ny, Chân Tiệp, đây là bạn hồi cấp ba Từ Binh của anh, hiện giờ đang làm ở Phòng công an huyện Nam Đàm. Từ Binh, đây là bạn gái mình Chân Ny, đây là Chân Tiệp.
Lục Vi Dân cũng không khách sáo, giới thiệu đơn giản.

Từ Binh có chút hiểu ra, khó trách ngay cả Thư Nhã, Hà Lâm xinh đẹp như thế mà Lục Vi Dân cũng đều lạnh lùng khi đối mặt. Có bạn gái xinh đẹp như vậy, không những cách ăn mặc, trang điểm vừa nhìn qua cũng đã thấy rất khác con gái Phong Châu, mà khí chất, dung mạo cũng là hoa thơm cỏ lạ, đi vào cửa khách sạn Phong Châu này không thiếu những ánh mắt nhìn theo.
- Tôi nói Vi Dân này giấu người đẹp, cậu ấy vẫn không thừa nhận. Mấy cô bạn lớp chúng tôi đều để ý Vi Dân, mà cậu ta không chút động lòng, hoá ra có người bạn gái đầy khí chất như thế này, thảo nào!
Câu nói của Từ Binh trong chốc lát đã khiến cho ấn tượng của Chân Ny đối với Từ Binh tốt hơn hẳn, nụ cười còn rạng rỡ hơn bông hoa khi nở rộ.
Lục Vi Dân cũng không ngờ tài ứng biến của Từ Binh lợi hại đến thế. Câu nói khen con gái có khí chất tốt nếu ở 20 năm sau thì chính là nói dung mạo người khác không dám ca tụng, nhưng ở trong thời này lại khiến cho con gái nghe xong là hài lòng nhất.
- Anh Đồng cũng đến rồi à?
Lục Vi Dân cười nói.
- Ừ, đến từ sớm, món ăn cũng đã gọi xong rồi, chỉ đợi các cậu đến thôi.
Từ Binh vừa đưa tay ra, có thể thấy anh ta không chút lạ lẫm với khách sạn Phong Châu này.
- Đi bên này.
Lúc đi vào đại sảnh, Lục Vi Dân liếc mắt đã nhìn thấy nguyên nhân mà mình và đoàn người An Đức Kiện xung đột với con trai thứ hai của Cẩu Trị Lương là Cẩu Diên Sinh – Cô gái dáng cao cao tên Phạm Liên đang đứng ở hành lang, xem ra lại là cô ta trực ban.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.