Khi Chân Kính Tài tiễn Quách Chinh, Lục Vi Dân vẫn chưa đi.
Ngày mai thì hạn nghỉ phép mười ngày đến rồi, Lục Vi Dân nhất định phải quay về. Chân Ny với vẻ quyến rũ kia thật khiến cho Lục Vi Dân chỉ hận mình không thể có một căn phòng riêng cho mình, nếu không thì đêm nay cũng có thể tận hưởng niềm vui sướng thân mật rồi.
Tuy nói Chân Kính Tài và Nhạc Thanh hiện tại đều rất hài lòng với mình, nhưng muốn để cho Lục Vi Dân quang minh chính đại ở trong phòng Chân Ny thì Lục Vi Dân cũng không thể làm được. Hơn nữa dù sao cũng nên suy nghĩ đến thể diện của người lớn. Tuy rằng việc ở cùng với vị hôn phu thì cũng không còn là chuyện gì ghê gớm như xưa những vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Lục Vi Dân biết là Quách Chinh sắp đi. Hắn nghĩ một chút vẫn quyết định rút tay từ phía dưới vạt áo của Chân Ny ra:
- Anh đi tiễn chú Quách.
- Vâng.
Chân Ny ngoan ngoãn đáng thương ngồi dậy ở trên giường.
- Đại Dân, hay là đêm nay anh ở đây đi. Bố mẹ em sẽ không nói gì đâu, coi như không nhìn thấy.
- Còn nhiều thời gian, anh vẫn muốn giữ ấn tượng tốt đối với cha mẹ em.
Lục Vi Dân khẽ vỗ vào hai má ửng hồng của thiếu nữ rồi đứng dậy.
Thấy Chân Kính Tài đã tiễn Quách Chinh ra đến cửa, Lục Vi Dân đi tới:
- Chú Chân, cháu sẽ tiễn chú Quách thay chú.
Hơn mười một giờ, đi qua nhà máy thì đã không còn mấy người đi lại nữa. Lục Vi Dân cùng Quách Chinh đi trên đường, trong lúc đó không biết nên nói gì.
-Vi Dân, chuyện của chú Chân xảy ra như vậy thực sự là đáng tiếc. Tuy nhiên cũng may cháu đã tìm được đường lui cho ông ấy, cũng coi như là mất cái này được cái khác.
Quách Trưng khoanh tay bước chậm đi về phía trước, đi rất chậm, hiển nhiên là có ý muốn nói chuyện nhiều hơn với Vi Dân một chút.
- Chú cũng nói chuyện với ông Chân rồi, chuyện của cháu không thành vấn đề, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nếu cháu đồng ý thì bây giờ cũng có thể quay trở về nhà máy 195. Nhà máy cần những sinh viên đại học trẻ tuổi có đầu óc lại dám nghĩ dám làm như cháu. Cũng như cháu nói, nhà máy 195 không thể cứ như thế này mãi được, xây dựng một chế độ xí nghiệp hiện đại là điều bắt buộc, hơn nữa là điều vô cùng cấp bách. Mà dự án máy bay lớn hiện tại cũng đang chính thức đi vào chương trình. Đầu năm sau chú sẽ liên hệ với một số đại biểu hội đồng nhân dân để đưa ra dự án này ở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, đề nghị với họ cho thêm dự án này vào kế hoạch 5 năm lần thứ tám. Thời gian này chú đã sắp xếp một số công việc, một khi dự án này có thể khởi động thì nhà máy 195 cũng sẽ đón chào một cơ hội phát triển mới. Chú hy vọng trong nhà máy có càng nhiều những người trẻ tuổi như cháu.
Nói được đến như thế thì có thể thấy được sự tín nhiệm và coi trọng của Quách Chinh đối với mình. Lục Vi Dân trong lòng có chút phấn chấn. Có thể tham gia vào dự án máy bay lớn, có thể khiến dự án máy bay lớn của Trung Quốc sớm được khởi động lại, tạo ra một ngành hàng không lớn mạnh có thể sánh với Boeing và Airbus thì mình sống kiếp này cũng không uổng.
- Chú Quách, cảm ơn chú đã quan tâm và yêu quý. Hiện tại trong nhà máy xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, lại còn điều người đến nữa thì chắc chắn sẽ gây ra một số dư luận. Cá nhân cháu vẫn là có khuynh hướng muốn đợi một chút. Hơn nữa trong nhà máy cũng có rất nhiều sinh viên ưu tú. Lục Vi Dân cháu so với bọn họ thì cũng chẳng là gì, cùng lắm là thường ngày có thể cháu đọc sách và nhiều thứ linh tinh khác nhiều hơn chút thôi, chỉ là thích tìm hiểu những thứ đó thôi ạ.
Lục Vi Dân nói rất khiêm tốn.
- Sau thời gian này, tình hình trong nhà máy ổn định rồi thì cháu lúc nào cũng sẽ nghe theo sự triệu tập của chú.
- Được, cái này là cháu nói đó. Vi Dân, chúng ta một lời đã định đấy nhé.
Quách Chinh cười. Ông ta rất thích thái độ không quan tâm được mất của Lục Vi Dân. Những người thanh niên trẻ tuổi bình thường nào nghe xong những lời nói này của mình, chỉ sợ liền vội vội vàng vàng cảm ân tạ đức rồi. Lục Vi Dân này lại có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại trả lời mình một cách rất lễ nghĩa, chả trách Chân Kính Tài khen cậu ta không ngớt, chỉ tiếc không thể gả ngay con gái mình cho hắn.
- Ha ha, chú Quách, lẽ nào chú sợ cháu sẽ chạy mất hay sao? Đến lúc đó cháu có khi sẽ đến tận cửa tìm chú thực hiện lời hứa ấy chứ.
Lục Vi Dân nói nửa đùa nửa thật.
- Ha ha!
Quách Chinh bật cười:
- Được rồi, cháu không cần phải tiễn chú đâu. Chú nghe Chân Ny nói ngày mai cháu cũng sẽ quay về Nam Đàm. Về sớm nghỉ ngơi đi.
Nhìn bóng dáng to lớn của Quách Chinh dần biến mất trong bóng đêm, Lục Vi Dân day day hai bên má của mình rồi cười.
Đối phương đương nhiên không hề thoải mái, phóng khoáng giống như vẻ bề ngoài, có thể làm đến chức Phó bí thư Đảng ủy một nhà máy lớn như thế, đó là được tôi luyện ra từ bao sóng gió. Bối cảnh, các mối quan hệ, năng lực, thủ đoạn, cơ hội, có thể nói là không thể thiếu một cái nào trong số đó. So với Quách Chinh, về tính toán và sự sắc sảo thì Chân Kính Tài đều kém một bậc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quách Chinh có thể đứng vững ở nhà máy 195 như thế, ngay cả Lương Quảng Đạt cũng phải nể Quách Chinh vài phần.
Không biết Quách Chinh có cảm nhận được phía sau việc nhà họ Diêu xảy ra chuyện có bóng mình ở bên trong hay không? Có lẽ sớm đã phát hiện ra nhưng lại ung dung không nói gì, có lẽ chuyện xảy ra rồi mới biết. Nói tóm lại, lúc này nếu như cho rằng Quách Chinh không biết gì về chuyện này thì quá là ấu trĩ. Chỉ sợ đến Lương Quảng Đạt và Trần Phát Trung, thậm chí Diêu Chí Bân không được bao lâu thì có thể đoán ra được một hai phần từ tình hình mà họ đã biết. Dù là không biết là có mình nhưng Lục Vi Dân đoán rằng sớm muộn cũng phải nghi ngờ từ phía mấy người Tiêu Kính Phong rồi đến mình.
Lục Vi Dân cũng không hề quan tâm đến điều này. Nhà họ Diêu làm được như thế thì đừng sợ người khác không làm như thế. Diêu Chí Bân dám tìm người đến để phục đánh mình, Diêu Chí Thiện dám mua chuộc người khác để đánh đổ Chân Kính Tài. Như thế thì cũng phải có sự giác ngộ bị người khác tính kế lật đổ. Nếu như ngay cả điều này mà cũng không làm được thì Diêu Chí Bân cũng thế mà mấy anh em nhà họ Diêu cũng vậy, chẳng đáng để nhắc đến.
…
Chiếc xe khách chậm rãi đi trên đường vào bến xe, ngay trước mặt là một biểu ngữ rất lớn treo ngay ở cổng bến xe “Nhiệt liệt chúc mừng địa khu Phong Châu chính thức thành lập!”. Mấy chữ lớn trở lên càng bắt mắt trong ánh nắng trời thu.
Địa khu Phong Châu đã thành lập?
Lục Vi Dân có chút mờ mịt không hiểu. Mình mới đi chưa đến mười ngày mà địa khu Phong Châu liền thành lập rồi? Lục Vi Dân nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử, là ngày 29 tháng 9, còn cách ngày Quốc khánh có hai ngày nữa thôi. Đại hội mừng địa khu Phong Châu thành lập thì phải diễn ra cùng với ngày mừng lễ Quốc khánh 1 tháng 10, nhưng có vẻ như không khí đón chào ngày lễ Quốc khánh đã đến, ít nhất là ở Nam Đàm này là như vậy.
Lục Vi Dân đeo ba lô không đi vào ký túc ngay mà trực tiếp tới văn phòng.
Giống như bình thường, phòng làm việc ngoài tiểu Trình ra thì không còn ai khác.
- Phó chủ nhiệm Lục, anh về rồi à?
- Ừ, Tiểu Trình, tặng cho cô.
Lục Vi Dân lôi từ trong túi ra một chiếc đồng hồ điện tử, đưa cho tiểu Trình.
- Hả? Phó chủ nhiệm Lục, như thế này sao được?
Tiểu Trình mặt vui mừng cầm lấy chiếc đồng hồ điện tử đẹp đẽ, nụ cười tươi rói trên mặt đã nói rõ tâm trạng của cô gái này.
Chiếc đồng hồ điện tử này không giống như đồng hồ điện tử màu đen, nó tinh xảo hơn, lại thêm màu trắng ở bên ngoài, thực sự rất được các cô gái yêu thích. Đây là trong lô hàng Tiêu Kính Phong đem về từ bên Lĩnh Nam, Lục Vi Dân tiện tay lấy mấy chiếc, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đem về bên Nam Đàm này, tặng cho những cô gái như tiểu Trình thì vẫn là rất thời thượng.
- Ôi, không đắt đâu. Một người bạn của tôi từ phố Trung Anh ở Thẩm Quyến đi một vòng mang về mấy chiếc. Tôi thấy chiếc đồng hồ này thanh tú, phù hợp với con gái. Bạn gái tôi không thích đeo đồng hồ, vì thế nên tôi đem về tặng cô.
Lục Vi Dân ngồi trên chiếc ghế mấy thở phào. Quay trở về phòng làm việc thì liền có cảm giác quay về nơi của chính mình, dường như bản thân mình sinh ra đều đã phù hợp với môi trường làm việc này.
- Vậy thì xin cảm ơn Phó chủ nhiệm Lục.
Tiểu Trình cũng là một cô gái đơn thuần thẳng thắn. Trước mặt Lục Vi Dân liền đeo chiếc đồng hồ lên luôn, lật đi lật lại tay xem mấy lần, vui tươi nói:
- Phó chủ nhiệm Lục, mấy thứ này ở Hồng Kông rất là tinh xảo, tôi rất thích!
- Ha ha, thích là được rồi.
Lục Vi Dân vừa cầm cốc trà lên cho trà vào thì Tiểu Trình đã cầm phích nước nóng tới, rót nước vào đó cho Lục Vi Dân:
- Phó chủ nhiệm Lục, anh đi mấy ngày hôm nay, cơ quan chúng ta thật là bận rộn.
- Làm sao vậy?
Lục Vi Dân có chút tò mò, bên Ủy ban công tác Đoàn này từ trước đến nay không nhiều việc lắm, chỉ có một chút công tác. Về cơ bản vẫn là Liễu Tuấn Thành sắp xếp, tiểu Trình chỉ gửi công văn, gọi điện thoại thúc giục là xong. Nếu như nói là bận thì là có chút khoa trương rồi.
- Nghe nói Phó bí thư Tôn ở Địa ủy địa khu Phong Châu chúng ta chính là Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác đoàn tỉnh, khá là coi trọng công tác của Ủy ban công tác Đoàn. Bí thư huyện ủy Tần lần trước khi tham gia hội nghị mở rộng tổ lãnh đạo trù bị địa khu Phong Châu, nghe nói bị Phó bí thư Tôn gọi lại hỏi chuyện tình hình công tác của Ủy ban công tác đoàn huyện Nam Đàm chúng ta. Bí thư Tần sau khi trở về liền gọi Chủ nhiệm Lương và Phó chủ nhiệm Liễu đến và cùng với Phó bí thư Từ nghe báo cáo công tác của Ủy ban công tác Đoàn chúng ta. Chính là lo lắng Phó bí thư Tôn nếu như về sau đến Nam Đàm chúng ta điều tra, có hỏi đến tình hình công tác của Ủy ban công tác Đoàn thì chúng ta lại không có cái gì để đưa ra.
Tin tức của tiểu Trình xem ra khá là nhanh nhạy. Có điều bên trong Ủy ban nhân dân Huyện ủy Nam Đàm này những người thích buôn chuyện thì không ít, không ít thông tin thông qua những người này được truyền đạt ra ngoài. Xem ra Tần Hải Cơ và Từ Hiểu Xuân vẫn là có chút hiểu về tình hình của Tôn Chấn, vì thế nên mới coi trọng Tôn Chấn như thế.
- Công việc của Ủy ban công tác Đoàn chúng ta còn gì cần chuẩn bị? Mỗi năm công tác đều là từng đó. Chỉ dựa vào tư liệu chuẩn bị ở nhà thì chỉ sợ không được. Tôi nghe nói vị Phó bí thư Tôn này là một người rất thích người thật việc thật. Nếu như thực sự muốn xem xét tình hình công tác của Ủy ban công tác Đoàn huyện chúng ta thì chỉ sợ sẽ không đến để nghe mấy báo cáo đơn giản như thế này đâu, phải có chút gì mới mẻ để báo cáo mới được
Lục Vi Dân lắc đầu, hắn đương nhiên biết điều tiểu Trình nói bận là bận làm cái gì.
Với tác phong làm việc của Liễu Tuấn Thành, khó tránh việc đốc thúc tiểu Trình làm thêm chuẩn bị thêm các loại tài liệu, lại thêm một số thí dụ tiên tiến. Sau đó căn cứ vào những chuyện như thế để chắt lọc kinh nghiệm, cũng coi như hoàn thành được từ lý luận đến thực tiễn, lại từ thực tiễn đến lý luận cũng không khác nhau là mấy.
Việc này lừa gạt các lãnh đạo khác thì có lẽ được. Nhưng Tôn Chấn thì Lục Vi Dân rất hiểu. Ở kiếp trước vị lãnh đạo này làm Bí thư ba năm, phong cách của Tôn Chấn hắn rõ như lòng bàn tay, căn bản sẽ không bị lừa. Nếu anh muốn dùng mồm mép để đùa với ông ta hoặc đưa ra mấy thứ tài liệu na ná nhau cho ông ta thì ông ta chỉ hai câu thôi cũng sẽ chặn họng anh một cách không khách khí, muốn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, muốn anh đưa ra tài liệu thực tế. Nếu không đưa ra được thì sẽ nhìn anh chẳng ra gì, lần sau nếu như vẫn còn như thế thì anh sẽ không có kết cục tử tế.