Lục Vi Dân cũng rất vui vì Chân Kính Tài có thể có đường thoái lui như vậy, vừa giải quyết được vấn đề khó khăn bên Lôi Đạt, lại vừa tránh được việc Chân Kính Tài thực sự phải rời nhà, ít nhất có thể cho hai chị em Chân Tiệp, Chân Ny một gia đình coi như hoàn chỉnh.
Chân Kính Tài đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc thường trực nhà máy xi măng của tập đoàn Thác Đạt ở Phong Châu, phụ trách việc xây dựng và các công việc thường ngày trong nhà máy về sau này, cũng coi như là một trọng trách lớn. Chỉ cần Chân Kính Tài có thể tạo dựng nên sự nghiệp ở đây thì ba năm sau, đợi đến khi nhà máy xi măng Phong Châu thực sự lớn mạnh thì chưa chắc không có cơ hội để cho Chân Kính Tài áo gấm về làng.
Bị câu nói của Lục Vi Dân khiến cho ngẩn ra, thật lâu sau Chân Kính Tài mới bình thường lại, có chút thương cảm nói:
- Vi Dân, may là có cháu nhắc nhở chú, nếu không thì chú thực sự đã bị đắm chìm trong tâm trạng này, đến Phong Châu để lại ấn tượng không tốt cho người ta thì không hay. Đúng thế, nhà máy 195 bây giờ không còn quan hệ gì với chú nữa. Nhưng tuổi thanh xuân của chú đã cống hiến cho nhà máy 195, không ngờ đến khi về già lại phải rời xa, thực sự có chút không chấp nhận được.
- Chú Chân, chú vẫn chưa già, mới hơn năm mươi tuổi làm sao coi là già được?
Lục Vi Dân lắc đầu, khích lệ đối phương.
- Nhà máy 195 là nhà máy quốc doanh lớn, thể chế cứng nhắc quá mức. Cháu có thể khẳng định, nếu sau này nhà máy 195 không tiến hành cải cách căn bản, không thi hành chế độ doanh nghiệp hiện đại thì tình hình sẽ ngày càng sa sút, không ai có thể cứu vãn được.
- Còn nhà máy xi măng Phong Châu là xí nghiệp theo hình thức đầu tư cổ phần, trên thực tế chính là thi hành chế độ giám đốc chịu trách nhiệm. Anh Đạt không có quá nhiều đầu óc lắm để quản lý xí nghiệp này, có thể nói việc kinh doanh thường ngày của xí nghiệp đều sẽ giao cho chú. Cháu cảm thấy đây chính là một cơ hội thể hiện tài năng của chú. Ở nhà máy 195, chú muốn lên đến vị trí của Cô Minh Lương hoặc là Lương Quảng Đạt thì chỉ sợ thêm ba năm, năm năm nữa cũng chưa chắc được. Hơn nữa dù cho là chú ngồi lên được vị trí của Cô Minh Lương hoặc là Lương Quảng Đạt thì cũng chưa chắc có thể triển khai theo đúng ý của mình. Thể chế quyết định nhà máy 195 phải tuân theo các chính sách phương châm lớn của nhà nước để tiến hành. Chẳng phải có một câu ngạn ngữ “Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi bò” đó sao? Nhà máy xi măng Phong Châu này cháu tin tưởng được coi như một con gà chứ? Chỉ chờ xem chú làm thế nào để nuôi dưỡng con gà này thành một con gà vàng vừa có khí thế, lại vừa có thể đẻ ra trứng vàng.
Chân Kính Tài không kìm nổi bật cười:
- Đại Dân, cháu thật biết an ủi chú đấy. Tình hình hiện tại này của chú, đừng nói là Tổng giám đốc Lôi chân thành tiếp đón mà ngay cả đạo đức tối thiểu nhất trong nghề nghiệp thì chú cũng phải làm tốt. Điều này còn chưa nói đến việc chú thực sự không chịu phục lần này, muốn thử xem nửa cuộc đời về sau có thể làm được chút thành tựu gì ra trò hay không.
Hai chị em Chân Tiệp và Chân Ny vẫn lặng lẽ trốn trong thư phòng nghe cha mình và Lục Vi Dân nói chuyện, nghe thấy cha mình muốn đến một nhà máy xi măng mới xây dựng ở Phong Châu làm Phó tổng giám đốc, trong lòng lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai cô gái đều đã trải qua chuyện của mấy ngày nay, đều biết tình hình của cha mình sợ là không thể ở lại nhà máy 195 nữa, thậm chí ngay cả có ở lại ngành này. Đã xảy ra chuyện như thế thì danh tiếng của cha có thể nói là bị hủy hoại trong chốc lát, thậm chí mãi mãi bị bôi lên bóng đen và vết dơ. Nếu như ở lại đây thì mãi mãi sống trong sự chỉ trỏ và ánh mắt soi mói của người khác.
Cha rời khỏi Xương Châu đã là điều tất nhiên. Nếu như có thể đến thành phố khác của tỉnh thì dù là nơi có điều kiện kém hơn một chút tìm một công việc nào đó cũng liền cảm thấy hài lòng rồi. Không ngờ Lục Vi Dân lại nhanh chóng tìm được cho cha mình một nơi phù hợp để đi, mà như cách nói của hắn thì dường như mời cha mình đảm nhiệm chức vụ người phụ trách nhà máy xi măng. Mà tâm trạng của cha cũng có vẻ khá tốt, bộc lộ ra hào khí và có ý định gây dựng một sự nghiệp lớn.
Hai chị em rón ra rón rén rời khỏi cửa thư phòng, trở lại phòng khách nói lại nội dung câu chuyện của hai người kia cho mẹ biết. Nhạc Thanh cũng là có rất mừng.
Vì chuyện của chồng mà hai ngày nay bà ăn không ngon ngủ không yên. Tuy nói là nhà họ Diêu gặp chuyện không may đã phân tán sức chú ý đối với chuyện của chồng mình, nhưng bà cũng là một cán bộ cấp trung ở Công đoàn nhà máy, cũng biết chồng mình không thể ở lại nhà máy 195 được nữa. Dù là điều đến đơn vị khác thì cũng sẽ chịu ánh mắt ghét bỏ của người khác, với tính cách của chồng mình thì chưa chắc có thể chịu đựng được thực tại đó. Không ngờ lại có hy vọng mới như vậy. Chàng trai Lục Vi Dân này thực sự là có bản lĩnh, lại có thể khiến cho ông Chân có thể đến một nhà máy có quy mô không nhỏ khác làm lãnh đạo, hơn nữa lại còn là người phụ trách. Chẳng cần quan tâm là xí nghiệp tư nhân hay là xí nghiệp chế độ cổ phần, chỉ cần thỏa mãn được tâm trạng hiện tại của ông Chân là được rồi, làm tốt còn có thể khiến ông Chân phấn chấn lên nữa.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cảm nhận của Nhạc Thanh đối với Lục Vi Dân có sự thay đổi rõ rệt. Cũng giống như Chân Kính Tài, bà cũng có chút lo lắng cho con gái nhà mình có chút không xứng với Lục Vi Dân. Đặc biệt là con gái mình có tính cách ham chơi đùa bay nhảy, lại thêm việc bây giờ Lục Vi Dân không ở Xương Châu, vì thế nên đang tính về sau phải quản chặt Chân Ny, tránh xảy ra những chuyện không hay. Nếu như Lục Vi Dân thực sự thích Chân Ny thì mình cũng bớt lo.
Quách Chinh sang lúc hơn mười giờ. Chân Kính Tài và Lục Vi Dân cũng không giấu diếm gì, nói với Quách Chinh ý muốn rời khỏi nhà máy 195 của Chân Kính Tài. Quách Chinh hơi kinh ngạc nhưng cũng tỏ vẻ hiểu và tôn trọng. Sau đó ý thức được Chân Kính Tài và Quách Chinh có một số điều gì đó bí mật muốn nói riêng với nhau, Lục Vi Dân liền chủ động đi ra ngoài.
Trên thực tế Chân Kính Tài và Quách Chinh muốn nói điều gì với nhau thì Lục Vi Dân cũng mơ hồ biết được.
Chân Kính Tài lần này, so sánh với Hoắc Liên Như - người mà Quách Chinh càng tin tưởng hơn, vốn là Diêu Chí Bân chiếm ưu thế cạnh tranh càng thêm rõ ràng, điều này cũng khiến cho Quách Chinh rất đau đầu. Nhưng không ngờ đường đi quanh co, ai mà ngờ được Diêu Chí Thiện lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bị cơ quan công an lấy đi mất phòng kinh doanh vật tư cũ của anh ta. Hơn nữa bản thân anh ta cũng bị cơ quan công an tạm giữ để thẩm tra, đề cập đến rất nhiều nhân viên trong nhà máy và càng nhiều hơn là các bảo vệ giám sát, chẳng những sôi sục trong nhà máy 195 mà “Nhật báo Xương Châu” cũng đăng tin vụ án này, thu hút sự chú ý vô cùng lớn của cấp trên.
Mà quan hệ giữa Diêu Chí Bân và Diêu Chí Thiện thì càng khiến cho những người có dụng ý lan truyền một cách rất sôi động. Không ít người bao gồm cả các cán bộ trung tầng trong nhà máy cũng trực tiếp chỉ ra có khả năng phân xưởng của Diêu Chí Bân chính là hợp lại âm mưu bán trộm nguyên vật liệu với Diêu Chí Thiện. Điều này khiến cho Diêu Chí Bân phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có nỗi khổ mà không nói ra được, chỉ có thể ôm trong bụng đau.
Hiện tại chẳng những khả năng đề bạt Diêu Chí Bân là gần như bằng không, ngay cả bên trên vốn đã về cơ bản xác định khả năng Diêu Phóng có thể điều đến Ủy ban công tác Đoàn tỉnh cũng bị gác lại. Chuyện này đối với với nhà họ Diêu mà nói là sự đả kích chưa từng thấy, cũng khiến cho Diêu Chí Bân hận đến nghiến răng.
Chỉ có điều người nhà họ Diêu tạm thời còn chưa liên hệ chuyện này với Chân Kính Tài và Lục Vi Dân. Bào Thành Cương vẫn là rất có kinh nghiệm trong việc xử lý chuyện này. Lục Vi Dân chỉ gặp qua anh ta và hai viên trinh sát tâm phúc, còn Tiêu Kính Phong và Ngô Kiện thì rất ít khi lộ diện. Bình thường trinh sát viên cũng đều không rõ nội tình, Bào Thành Cương cũng đã nói riêng với những nhân viên tham dự vào vụ án này, nghiêm lệnh bất cứ ai cũng không được đề cập đến sự tồn tại ba người trong vụ án này.
Nhưng điều này cũng không thể đảm bảo chuyện này có thể giữ bí mật cả đời. Lục Vi Dân cũng không có hy vọng xa vời như thế.
Đã hình thành nên thế cục không đội trời chung với nhà họ Diêu, cũng có nghĩa là chẳng cần kiêng kỵ sợ đầu sợ đuôi nữa. Làm sao để chén ép nhà họ Diêu ở mức độ lớn nhất, làm sao để làm tổn thương nặng nhất nguyên khí nhà họ Diêu, khôi phục càng chậm, đó mới là điều quan trọng nhất.
Điều mình cần là thời gian. Thành công lần này đã cản trở việc Diêu Chí Bân và Diêu Phóng thăng chức, đã đánh một đòn nặng vào họ. Dao này khiến cho bọn họ trong ba năm cũng chưa chắc có thể trở lại bình thường.
Lục Vi Dân cũng biết lúc này hơi gấp một chút nhưng nếu như có thể tiến hành xử lý một năm rưỡi theo đúng ý của hắn thì tốt nhất có thể khiến cho Diêu Chí Bân cũng bị trực tiếp cuốn vào bên trong, như thế mới là tốt nhất. Về cơ bản có thể trực tiếp hủy hoại căn cơ nhà họ Diêu. Nhưng hiện tại xem ra vẫn còn thiếu một thời khắc quan trọng.
Diêu Chí Thiện đương nhiên hiểu rõ Diêu Chí Bân có ý nghĩa thế nào với nhà họ Diêu. Cây đại thụ Diêu Chí Bân này vừa đổ xuống thì chẳng những y không có cơ hội ngoi lên mà còn liên đới cả đến việc anh em Diêu Phóng, Diêu An cũng sẽ chịu sự liên lụy. Nhà họ Diêu có thể nói là dốc toàn lực cũng không có kết quả. Vì thế nên cách duy nhất chính là bảo vệ gắt gao Diêu Chí Bân, không cho bị liên lụy vào, chỉ có giữ chặt được cửa này thì mới có thể nói đến những cái khác. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y chủ động đến cơ quan công an đầu thú.
Chỉ cần đảm bảo Diêu Chí Bân vượt qua cửa ải này thì tất cả còn có hy vọng vùng lên được. Đây là nhận thức chung của nhà họ Diêu. Còn Bào Thành Cương cũng nói một cách mập mờ với Lục Vi Dân rằng biểu hiện của Diêu Chí Thiện thật sự rất lưu manh, đều giữ rất chặt tất cả, không tiết lộ, không nắm được bất cứ điểm yếu nào của Diêu Chí Bân. Điều này có nghĩa là từ trách nhiệm hình sự mà nói, về cơ bản cũng chỉ là dừng ở Diêu Chí Thiện mà thôi.
Lục Vi Dân cũng biết đạo lý đánh rắn không chết sẽ bị rắn cắn lại. Nhưng nhà họ Diêu ai nấy đều là cáo già bao nhiêu năm, đều thành tinh lươn lẹo cả rồi. Đặc biệt là Diêu Chí Thiện biểu hiện lại càng ghê gớm, cũng khiến cho Lục Vi Dân không thể không bỏ qua một số hy vọng không hiện thực.
Cũng may thông qua Thẩm Tử Liệt dùng cách của Trương Tĩnh, dùng truyền thông để dấy lên sức oanh tạc đã phát huy tác dụng khá là mạnh. Không những khiến rất nhiều người trong nhà máy đều quay sang hoài nghi Diêu Chí Bân. Chỉ ngay điều này thôi cũng đủ để khiến ưu thế của Diêu Chí Bân trước Hoắc Liên Như đều trở về số không, thậm chí còn rơi hoàn toàn vào thế yếu. Làm thế nào để vận dụng ưu thế này để nắm bắt trúng thời cơ rèn sắt khi còn nóng, Lục Vi Dân tin tưởng Quách Chinh và Hoắc Liên Như sẽ nắm chặt lấy cơ hội này.
Quách Chinh đến nhà họ Chân thực sự cũng có nghĩa là ông ta đang suy nghĩ đến việc làm thế nào để nắm vững được “công việc chủ yếu” sau khi Chân Kính Tài rời đi. Ông ta đến tìm Chân Kính Tài chính là muốn nghe ý của Chân Kính Tài. Tuy Chân Kính Tài đã xác định là rời đi, hơn nữa lại là rời đi trong không khí ảm đạm u tối. Nhưng Quách Chinh cảm thấy ông ta vẫn nên đến hỏi ý kiến của Chân Kính Tài một chuyến. Không thể ngờ Chân Kính Tài không hề có sự sa sút tinh thần như trong tưởng tượng của ông ta mà lại biểu hiện ra sự bình tĩnh, thậm chí còn có một sự giải thoát và mong chờ. Điều này không giống với gượng cười. Điều này càng khiến cho ông ta càng không hiểu, cũng muốn hiểu sâu thêm về dự định tiếp theo của người đồng nghiệp, người đồng minh cũ của mình.