Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 114: Hậu cần




“Di?” Hai người trở nên cảnh giác, nhìn nhau một cái, đồng thời đi đến hướng phát ra âm thanh trong rừng rậm.
Vô thanh vô tức nấp sau một gốc đại thụ, chỉ thấy trong rừng cách đó không xa, vài nam tử đang dùng tay chân đánh một thiếu niên. Thiếu niên cuộn mình trên mặt đất, bọn nam tử một bên mắng thô tục một bên quyền đấm cước đá với hắn.
Thiếu niên tuy rằng rên rỉ thống khổ, nhưng một câu cầu xin tha thứ cũng không nói ra. Điều này làm cho bọn nam tử càng thêm phẫn nộ, quyền cước càng thêm thô bạo.
Aslan đang muốn lao ra, bả vai lại bị Lưu Bình An đè lại.
“Tiểu An?”
Lưu Bình An nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn quan sát. Dưới ánh sao, có thể nhìn thấy thiếu niên kia đang dùng ánh mắt đạm mạc nhìn nam tử đánh hắn. Cho dù bị đánh thê thảm cũng không sợ hãi, chỉ lãnh đạm mà đối diện.
Nhưng lúc tầm mắt thiếu niên dời về phía bọn Lưu Bình An bên này, rõ ràng xẹt qua một tia kinh ngạc. Cho dù phát hiện bọn họ, nhưng hắn không gọi, cắn môi dưới, trong con ngươi đen như mực tràn ngập quật cường.
Lưu Bình An nhận ra đối phương, chính là thiếu niên hôm nay cãi nhau với đại cá tử trong lúc chia cơm.
“Là hắn?” Aslan thấp giọng nói.
“Ngươi biết hắn?”
“Là Bộ trưởng Bộ hậu cần.” Xem trên mặt Lưu Bình An đầy vẻ nghi hoặc, Aslan tiếp tục nói: “Chính là người theo lời Eugene ‘Vắt cổ chày ra nước’.”
“Khó trách bị như vậy, bị người giáo huấn cũng là đương nhiên.” Kỳ thật, lấy kinh nghiệm của Lưu Bình An, lúc ấy liền cảm giác thiếu niên này chắc chắn sẽ bị người giáo huấn. Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.
Có người đột nhiên đề nghị lăng nhục tên thiếu niên kia, khiến hắn vĩnh viễn cũng vô pháp ngẩng đầu làm người. Những người khác lập tức phụ họa.
Aslan không thể nhịn được nữa, nhưng bả vai bị Lưu Bình An đè lại, hắn lại không thể bỏ tay đối phương ra. “Tiểu An!” Hạ giọng bức thiết kêu một tiếng.
Lưu Bình An nhíu mày, hắn thế nhưng không thích Aslan vì người khác nôn nóng như vậy.
“Đừng nóng vội. Tên kia không có cầu cứu chúng ta, ngươi gấp cái gì?” Nếu thiếu niên vẫn cứng đầu như vậy, tuyệt đối không thể sinh tồn trong quân đội.
Những người đó bắt đầu cởi quần áo thiếu niên. Con ngươi đạm mạc dần dần hiển hiện ra nét thất kinh. Đến khi quần bị cởi, hắn rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, hô to: “Đừng! Cứu... cứu ta.”
Đám người kia theo tầm mắt thiếu niên quay đầu lại, thế nhưng còn chưa nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe, từng người kêu lên rồi ngã xuống.
“Học viện quân sự nào nha? Kỹ thuật cận chiến kém như vậy, so với Connor còn không bằng nữa là.” Lưu Bình An vỗ vỗ tay, Aslan nghĩ: Vô luận là học viện nào, thời điểm ‘làm việc’ đại khái không có bao nhiêu người có thể tránh được đánh lén đi.
“Không việc gì chứ?” Aslan vươn tay với người vẫn cuộn mình trên mặt đất, nhưng đối phương lại dùng một loại ánh mắt oán độc trừng hắn.
“Bỏ đi, Aslan. Người này không cảm kích đâu.” Lưu Bình An sớm biết sẽ là loại kết quả này. Loại người như thế quá quen rồi.
Nhưng thân là một trong đội ngũ cán bộ, Aslan rất có trách nhiệm, cúi lưng ôn nhu hỏi: “Nếu ta không nhớ lầm, ngươi tên là Đồng Âm đúng không? Chúng ta đưa ngươi trở về đi. Lần sau không nên một mình một người hành động.”
Đồng Âm cúi đầu không chút nào để ý, mặc quần áo lại. Cặp kính gọng đen to lớn che khuất ánh mắt hắn, trên người tràn ngập một cỗ khí tức tuyệt nhiên. Hắn đẩy Aslan ra, nhanh chóng rời đi.
“Chờ một chút!” Lưu Bình An xoay xoay di động của mình, “Ngươi định bỏ cái này mà đi sao?”
Đồng Âm ngừng lại, quay đầu nhìn thấy di động trên tay Lưu Bình An, cả người run lên.
“Không cảm tạ chúng ta một chút sao?” Lưu Bình An dùng ngữ khí đáng giận nói: “Vừa rồi chụp được thứ tốt nga. Nếu đăng lên diễn đàn nhất định thực oanh động.”
“Tiểu An!” Aslan cảm giác loại đùa cợt này rất ác liệt, định khuyên bảo lại bị Lưu Bình An ngăn lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lưu Bình An tiến đến trước mặt Đồng Âm, nói bên tai hắn: “Chỉ là muốn ngươi tỏ một chút lòng biết ơn mà thôi nha. Ta đêm nay còn chưa có ăn cơm, bụng rất đói nga.”
“Ti bỉ!” Đồng Âm tức giận đến cả người phát run, ánh mắt phẫn hận như đao tựa hồ muốn chẻ Lưu Bình An ra. Nhưng người sau không chút nào sợ hãi, ngược lại ngang ngược ngẩng đầu cười đến đắc ý đầy mặt.
Trầm mặc trong chốc lát, Đồng Âm chậm rãi cúi đầu, “Được rồi, đi theo ta.”
Tuy rằng bên trong toa xe ăn chỉ còn cơm nguội. Đồng Âm đem cơm đã lạnh hấp nóng lại làm thành cơm nắm cho Lưu Bình An, “Lương thực cung cấp có hạn, chỉ có nhiêu đó thôi.” Khi nói lời này, Đồng Âm nhíu chặt mi. Đó vẫn là vấn đề phức tạp của hắn.
“Không nghĩ tới tổng huấn luyện viên cũng rất lợi hại. Xem ra ngươi cũng thực vất vả nha.” Aslan biết không phải là lương thực cung ứng không đủ, mà căn bản chính là đầu trên hạn chế cung ứng. Trên chiến trường cũng có khả năng sẽ phát sinh loại tình huống này, tổng huấn luyện viên là đang khảo nghiệm năng lực Bộ hậu cần.
“Có cái gì chúng ta có thể giúp đỡ không?”
Đối với Aslan tỏ ra thân mật, Đồng Âm xì mũi. Trong mắt hắn, đối phương là đang làm bộ làm tịch.
Nhìn cơm nắm nóng hôi hổi, Lưu Bình An lập tức mắt tỏa sáng. Cầm lấy một nắm lại một nắm ăn ngon lành, “Ăn rất ngon nha. Ngươi bỏ thêm thứ gì vậy?”
“Quả dại, hái ngoài rừng.”
“Thực không tệ a. Trong rừng có rất nhiều thứ này nọ ngon miệng. Nếu bữa sáng ngày mai cũng có thể ăn như vậy thì tốt.”
Nghe Lưu Bình An nói, con ngươi Đồng Âm chợt lóe, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
Ôm cơm nắm cảm thấy mỹ mãn đi ra toa xe ăn, không quên quay đầu nói với Đồng Âm: “Ngày mai cũng phải chuẩn bị cơm ngon nga.” Người sau đứng ở chỗ tối âm u, căn bản nhìn không thấy vẻ mặt của hắn.
Nhưng Aslan lại cảm giác không quá thích hợp, “Tiểu An, ngươi vẫn là không cần ăn ngon.”
“Tại sao nha? Thực không tồi nha.” Lưu Bình An nói, cắn một ngụm cơm nắm, không chút nào để ý từ bên trong lấy ra một con đinh ốc bé xíu.
“Tiểu An!”
“Không sao đâu.” Lưu Bình An ăn luôn phần cơm nắm còn lại, “Hương vị không tệ nha. Tên kia cũng quá đáng yêu. Cư nhiên chỉ trộn đinh ốc.”
Nếu không ngươi cho rằng sẽ nhét cái gì? Aslan bất đắc dĩ thở dài, “Tiểu An, ngươi vì cái gì lại cố ý trêu chọc hắn?”
“Nhìn hắn khó chịu mà thôi.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên thực tế nhìn đến thiếu niên kia, hắn tựa hồ thấy được chính mình trong quá khứ. Quật cường, không hiểu uyển chuyển, vì cái gọi là tôn nghiêm kia mà nhận hết tra tấn.
Hắn không hy vọng đối phương giống như mình, sau khi nếm qua vô số lần đau đớn, chịu nhiều đau khổ như vậy, mới hiểu được phương thức sinh tồn trong quân đội.
Vì cái gì chính mình đột nhiên tốt bụng như vậy? Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể đi thẳng.
“Tiểu An.”
Thanh âm Aslan theo gió đêm truyền vào tai, ôn nhu làm người ta thư thái. Ngẩng đầu nhìn thanh niên cười vươn tay ra với mình, Lưu Bình An không tự giác nắm lấy.
Thật lâu về sau, Đồng Âm hỏi Lưu Bình An khi đó tại sao muốn giúp hắn. Lưu Bình An chỉ cười mà không đáp.
Đó là bởi vì Aslan vươn tay với ngươi. Lý do đơn giản như vậy, Lưu Bình An nếu nói ra, nhất định sẽ bị Đồng Âm cười nhạo đi. Cho nên, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra.
Buổi sáng hôm sau, mọi người được ăn cơm nắm rau dại trộn trái cây xắt nhỏ. Lúc ăn điểm tâm cũng không còn ai tranh cãi ầm ĩ. Nhìn bữa sáng trên bàn, Vân tướng quân xoa xoa đầu, tựa hồ rất cao hứng.
“Xem ra Bộ hậu cần của chúng ta có không ít biện pháp a.”
Lúc này phó quan kính lễ với tướng quân, báo cáo: “Bộ hậu cần xin sử dụng thuyền.”
“Bọn họ muốn rời bến?”
“Vâng. Bọn họ muốn đi bắt cá.”
Vân tướng quân cười ha ha, “Xem ra đêm nay có đồ biển tươi ăn rồi. Đám nhóc Bộ hậu cần bộ thật có nhiệt tình nha. Ta phê chuẩn.”
Ngày hôm qua tổ chức hội nghị cán bộ các học viện quân sự, tuyển chọn các chức vị đội trưởng, tư lệnh viên cho đội ngũ. Cho nên hôm nay là mệnh lệnh huấn luyện cuối cùng do tổng tư lệnh trực tiếp hạ đạt.
“Tư lệnh viên là ai?” Học viên đứng bên cạnh Eugene nhỏ giọng hỏi. Hắn cảm giác Eugene khẳng định có tin tình báo này.
“Không phải Aslan sao?” Kỉ Vũ nhìn Aslan vẫn đứng phía trước đội ngũ bọn họ, cũng hiếu kì hỏi Eugene.
Eugene bị hai mặt giáp công, đành phải nhún nhún vai, “Đương nhiên không phải. Tuy rằng Aslan cũng thực xuất sắc, thế nhưng núi cao còn có núi cao hơn nha. Chúng ta cũng bất quá chỉ là năm nhất mà thôi.”
Lưu Bình An đứng kế bên Kỉ Vũ, cảm giác biểu tình Eugene có điểm không quá tự nhiên. Chẳng lẽ tư lệnh viên kia là tên biến thái?
“Rất lợi hại, trăm ngàn lần đừng trêu chọc hắn.”
Nghe xong kết luận của Eugene, đồng học bên cạnh xì mũi coi thường, “Có người biến thái hơn huấn luyện viên Edward sao?”
“Sai! Edward là phúc hắc. Mà vị điện hạ kia nha, là ác ma trong ác ma!”
Lúc này, một nam tử mặc trang phục lấp lánh ánh sáng, cước bộ ưu nhã đi đến trước mặt mọi người. Bình tĩnh, lại khí thế mười phần, làm người khác nghĩ đến hoàng đế đi tuần. Mà làm người chú ý tới trước hết là ánh mắt của hắn. Màu thâm lam như đại dương làm người ta rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung. Nếu chăm chú nhìn một hồi lâu, tựa hồ ngay cả linh hồn cũng sẽ bị hút vào, nếu nói xấu thì chính là đầy ma tính.
Nam tử đứng thẳng tắp trước mặt mấy ngàn học viên, cong khóe miệng.
“Ta là Eric * Douglas. Tư lệnh viên của các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.