Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 113: Bãi tắm lộ thiên




Người nọ quay lưng lại với Lưu Bình An, mái tóc vàng cuộn sóng bị nước làm ướt nhẹp, đuôi tóc dán trên cổ. Giọt nước từ gáy một đường chảy xuống, lướt qua cái lưng duyên dáng, cuối cùng ẩn vào khe hở giữa nơi mềm mại. Hai chân thon dài, làn da trắng nõn, eo mềm dẻo hữu lực, thân thể hoàn mỹ làm người ta nghĩ tới những bức tượng điêu khắc trong triển lãm nghệ thuật.
Lưu Bình An không khỏi nuốt mạnh một ngụm nước miếng. Hắn biết đối phương là ai, tim liền đập càng nhanh.
Tựa hồ nghe phía sau có động tĩnh, đối phương xoay đầu. Nhìn thấy Lưu Bình An, người nọ rõ ràng lắp bắp kinh hãi.
“Tiểu An?”
Lưu Bình An gượng cười tiếp đón, “Aslan, ngươi cũng trễ như vậy nha.”
Nói xong cuống quít xoay người quay lưng với Aslan, bắt đầu tắm rửa. Nhưng ngay cả như vậy, cũng có thể cảm giác được đôi mắt màu bích lục đang bồi hồi trên lưng hắn. Không biết vì sao, hắn cảm giác thực khẩn trương, cơ bắp cũng rất nhanh cứng cả lên. Nhưng như vậy ngược lại cảm giác toàn thân càng thêm sâu sắc.
Vừa rồi trùng kích thị giác đối với Aslan mà nói thật sự quá rung động. Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể thiếu niên không hề che đậy như thế. Lúc trước từng không cẩn thận xông vào phòng tắm, song thời điểm đó thiếu niên chỉ là một thân ảnh mơ hồ, căn bản là không có thấy rõ ràng.
Nhưng hiện tại lại......
Aslan nhịn không được lại quay đầu nhìn thiếu niên. Gầy là cảm giác đầu tiên của Aslan. Lồng ngực đơn bạc so với nam sinh bình thường, bởi vì không có quá nhiều cơ bắp mà tấm lưng có vẻ mỏng manh yếu ớt. Trên eo thon còn có thể nhìn thấy mấy cái xương sườn. Thế nhưng đường cong eo rất xinh đẹp, khiến cho mông cũng đặc biệt mượt mà.
Thế nhưng trên người thiếu niên phủ đầy các loại vết thương dữ tợn. Đặc biệt là vết từ bả vai kéo dài tới cổ tay, tổn thương phần lớn lưng. Tựa như một thứ hoa văn nào đó, quấn quanh thân thể thiếu niên.
Aslan đột nhiên cảm giác trong lòng rất đau, tựa như bị cắn một cái. Thương tiếc với thiếu niên càng bành trướng đến muốn trào ra ngoài.
“Tiểu An, ta giúp ngươi kì lưng đi.”
“Di?” Đột nhiên giọng nam tới gần khiến Lưu Bình An lắp bắp kinh hãi. Đang muốn từ chối, nhưng đối phương đã không phân trần cầm khăn chà xát lưng hắn.
“Tiểu An tựa hồ thực không thích cùng người khác tắm chung nha. Trong phòng tắm công cộng ở trường, một lần cũng không gặp ngươi.”
Bởi vì lo lắng không khí xấu hổ, Aslan định nói chút chuyện gì đó. Nhưng điều thốt ra cư nhiên lại là nghi hoặc trong lòng.
“Vết thương trên người ta ngươi cũng nhìn thấy rồi. Rất khó xem đi?”
Aslan muốn nói tuyệt không khó xem. Hắn chỉ là cảm giác đau lòng mà thôi. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói ra.
“Ta không muốn người khác tra hỏi chuyện này, phiền muốn chết. Cũng chán ghét người khác thương hại.”
Trên thực tế Aslan quả thật rất muốn truy vấn lai lịch vết thương, thế nhưng bị câu trả lời của thiếu niên ngăn chặn. Hắn biết mình quả thật không nên đi đào bới vết thương cũ của người khác. Mỗi một vết thương đều là hồi ức thống khổ với thiếu niên.
Lưu Bình An cảm thấy lưng bị một vật gì đó mềm mại mà cực nóng dán lên. Đến khi ý thức được đó là môi Aslan, toàn thân run lên.
“Aslan......” Hắn quay đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ của đối phương nhiễm một màu hồng. Con ngươi bích lục giống như bảo thạch mĩ lệ đang chuyên chú ngưng mắt nhìn mình. Thiếu niên lập tức cũng cảm thấy hai má nóng lên.
Cúi đầu không định tiếp tục đối mắt, lại chợt nhìn đến phản ứng hạ thân đối phương. Hắn nhất thời cảm giác bên tai như bị lửa đốt. Ánh mắt không biết hướng đi chỗ nào.
Aslan cũng biết mình dọa sợ thiếu niên, thế nhưng đó là phản ứng tự nhiên, căn bản không thể khống chế. Cách lớp vải sờ vào thân thể thiếu niên, hắn liền cảm giác cả người nóng lên, môi khô lưỡi khô.
Hai người đều không có nói chuyện, chỉ có thanh âm những giọt nước soạt soạt rơi xuống. Không khí trầm mặc làm người ta càng thêm xấu hổ. Lưu Bình An cảm giác không thể lại tiếp tục như vậy, tất yếu phải nói cái gì đó. Loại thời điểm này phải nói là......
“Cái kia...... Cần ta giúp ngươi làm ra tới không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, thiếu niên thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình. Ta x! Làm gì lại nói loại chuyện này. Aslan thấy thế nào cũng không giống người sẽ cùng đồng học tại bãi tắm ‘Cầm súng lục’.
“Được nha.”
Thanh niên một câu đem Lưu Bình An đang miên man suy nghĩ dọa nhảy dựng. Hắn kinh ngạc nhìn đối phương cầm tay hắn ấn xuống chỗ đó.
“Cái kia...... Vẫn là không tốt lắm đâu......” Lưu Bình An cảm thấy nhiệt độ dưới tay, nhịp tim tăng tốc, thanh âm cũng trở nên mất tự nhiên.
“Không sao đâu.” Aslan cong khóe miệng, càng thêm gần sát thiếu niên. Một chân tiến vào giữa hai chân thiếu niên, thấp giọng nói bên tai thiếu niên: “Dù sao mọi người đều là nam nhân. Việc này là tất yếu. Ta cũng đến giúp ngươi đi.”
Cảm giác cực nóng đó truyền khắp toàn thân, Lưu Bình An nghiêng đầu thở dốc, trong mắt đều là một mảnh bích lục trong suốt sáng lấp lánh. Đôi mắt Aslan, trong bóng đêm tỏa sáng như những vì sao trên trời. Trong con ngươi xanh ngọc bích càng thêm thâm trầm tựa hồ nhen lên một đoàn hỏa diễm.
Sắc thái mĩ lệ kia thật sâu hấp dẫn Lưu Bình An, khiến hắn say mê.
Trong bãi tắm phiêu đãng tiếng giọng nam ức chế rên rỉ, dòng nước cũng không thể cọ rửa sạch khí tức ái muội nơi đây. Dưới ánh sao bàng bạc, tứ chi kích thích tận tình tản mát ra nội tâm nhiệt tình của hai người.
Mặc quần áo, hai người cầm đồ dùng tắm rửa chậm rãi đi về doanh trướng. Gió đêm thổi tới rất là thoải mái, giữa thiên không lam sắc giăng ngang một đường ngân bạch giống như dải lụa tinh hà.
“Thật xinh đẹp nha, là chòm sao Tiên nữ.” Aslan chỉ vào chòm sao hình tứ giác nơi chân trời dần sáng.
“Đó là quý công tử lãng mạn sao?” Lưu Bình An nhún nhún vai, đối với lĩnh vực này luôn có chút khinh thường.
Aslan cũng không giận, hắn mỉm cười nói: “Không phải nga. Chòm sao có thể hỗ trợ chúng ta phân rõ phương hướng. Chòm sao Tiên nữ, chòm sao Orion, chòm Thiên nga tạo thành tam giác lớn mùa hạ. Chỉ cần có thể tìm thấy chúng nó, liền có thể tìm được phương hướng. Lúc đóng quân dã ngoại trước đây, phụ thân đã dạy ta.”
Lưu Bình An nhìn thanh niên đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, mái tóc vàng kim gợn sóng trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng, con ngươi bích lục, khuôn mặt tuấn mỹ, trên người thanh niên còn tản mát ra khí chất cao quý ưu nhã.
Lưu Bình An nhìn mà sững sờ. Thật sự rất khó tưởng tượng chính mình cư nhiên vừa rồi cùng người này tại bãi tắm làm cái loại chuyện kia. Thanh niên có gia thế tốt, dung mạo tuấn mỹ, thông minh tài trí, còn có danh vọng hơn người. Trước kia hắn thực khó chịu người này, vậy mà hiện tại lại bị hắn hấp dẫn thật sâu.
Bất quá, Lưu Bình An rất rõ ràng, Aslan và hắn không phải người của cùng một thế giới. Loại người như mình chỉ có thể sinh hoạt tại tầng xã hội âm u thấp nhất. Dơ bẩn không chịu nổi như mình căn bản không thể ở cùng một chỗ với Aslan. Quyến luyến công tử thế gia đã định trước là sẽ tan biến như bọt biển.
Aslan tựa như một khối bảo thạch mĩ lệ quý giá, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nếu thật sự nắm giữ trong lòng bàn tay, vậy sẽ chỉ làm mất đi ánh sáng của hắn.
Aslan phát hiện tầm mắt Lưu Bình An, quay đầu nhìn hắn lộ ra nụ cười hiểu ý. Hắn vươn tay cầm tay thiếu niên.
“Tiểu An, kỳ thật ta vẫn luôn......”
Lưu Bình An vươn tay ngăn hắn lại, “Aslan, nếu ngươi về sau còn định làm ‘Pháo hữu’ của ta thì cũng có thể. Bất quá kỹ thuật cần phải cải tiến mới được nga. Ta chán ghét gia hỏa kỹ thuật yếu kém.”
Kỹ thuật yếu kém...... Kỹ thuật yếu kém......
Vài chữ này không ngừng vang vọng trong đầu Aslan, bị người mình thích chê kỹ thuật yếu kém, gần như đẩy hắn xuống tận đáy cốc. Nhìn bộ dáng đối phương vô cùng uể oải, Lưu Bình An ở trong lòng cười trộm.
Đại khái Aslan thật sự rất ít làm loại sự tình này, tuy rằng thực mới lạ, nhưng Lưu Bình An có thể cảm giác được hắn đối với mình rất ôn nhu. Ngón tay Aslan lại thon dài linh hoạt như vậy, kỳ thật hắn cũng thực hưởng thụ.
Đáng tiếc không thể nói cho người này biết.
Đột nhiên một tiếng rên rỉ thống khổ theo gió đêm ẩn ẩn truyền đến. Còn có lời nói xấu xa, thô kệch của nam tử cùng thanh âm nắm tay đánh vào người ai đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.