Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 29: Ví Dụ





Chu Lê bị ánh mắt hắn nhìn đến nóng mặt, quay mặt qua chỗ khác, lại nghĩ tới mình vừa rộng mới nới rộng y phục, vội xoay người một lần nữa buộc đai lưng.
Thẩm Việt thấy nàng quay người mới hoàn hồn lại: “Biểu muội nhà ta làm rơi một bên khuyên tai, ta đi lại đường cũ tìm xem.”
Tay buộc đai lưng dừng lại, rất nhanh lại khôi phục động tác.
Chu Lê buộc xong đai lưng quay người qua: “Khuyên tai? Vừa rồi ta mới quét rác, chưa từng thấy khuyên tai nào.”
Thẩm Việt nga một tiếng: “Nếu không có, vậy khả năng rớt ở nơi khác, ta lại đi nơi khác tìm xem.”
Một cái khuyên tai mà để bụng như vậy.
Chu Lê sinh ra tò mò, đó là dạng khuyên tai gì.
Liền hỏi: “Khuyên tai bằng vàng sao? Nếu bị người khác nhặt mất thì thật đáng tiếc.”
Thẩm Việt lắc đầu: “Không phải vàng, chỉ là đôi khuyên tai làm từ hạt bồ đề thôi”
Hạt bồ đề? Chu Lê có chút ngoài ý muốn, khuyên tai làm bằng hạt bồ đề nàng cũng có, rất rẻ, chỉ mấy văn tiền là có thể mua được một đôi.
Đồ không đáng giá mấy đồng tiền cũng đáng được tam thúc tìm như vậy, Chu Lê nghĩ, không phải khuyên tai kia có ý nghĩa đặc thù, vậy cũng do chủ nhân của khuyên tai có ý nghĩa đặc thù
“Vậy tam thúc mau đi nơi khác tìm xem đi, ta bên này nếu nhặt được, khi về thôn sẽ mang về cho thúc.”
Trên mặt nữ tử mang theo ý cười, lại kéo cửa nhỏ ra cho hắn
Thẩm Việt nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn cửa.
Tựa như đã không còn lý do ở lại, đành phải cáo từ nàng, bước ra cửa
Chu Lê lần nữa khép cửa lại, không hề ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cánh cửa khép kín, ánh sáng trong mắt hắn tối sầm xuống, một loại cảm xúc mất mát tựa như sương mù bao phủ tràn lan
Hắn bệnh đến không thể hiểu nỗi rồi
Trở lại nhà trong thôn, Ngưu Nhân Nhân chạy tới chỗ hắn, hai khuyên tai hạt bồ đề lung lay trên lỗ tai, linh động hoạt bát.
“Biểu ca, huynh hạ học?”

Thẩm Việt liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, nhưng hắn lại không có nửa phần tinh thần nói nhiều với nàng, chỉ nói: “Biểu muội, ta có chút mệt, về phòng trước.” Nói xong, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi
Ngưu Nhân Nhân có chút thất vọng nhìn về phía Ngưu thị, Ngưu thị bất đắc dĩ lắc đầu với nàng
Thẩm Việt đóng cửa phòng, đi đến trên giường, nằm nhoài ra thành một chữ đại , đưa mắt nhìn xà nhà, ánh mắt đình trệ.
Giây lát sau, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Việt lang, mở cửa.”
Là tiếng Ngưu thị.
Thẩm Việt xuống giường mở cửa, Ngưu thị đi vào, liền trở tay đóng cửa lại.
Thẩm Việt có chút kinh ngạc: “Nương, sao vậy?”
Ngưu thị giận liếc mắt nhìn hắn một cái: “Làm sao? Đại biểu muội từ trấn bên cạnh xa xôi lại đây, con rảnh rỗi nên đưa nàng đi dạo khắp nơi.”
Thẩm Việt không nói, đi đến trước án thư ngồi xuống, tùy ý mở sách trước người ra
Ngưu thị chỉ vào hắn: “Con thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu dụng ý của ta và cha con?”
Thẩm Việt nhấp môi: “Nương, con sắp tham gia thi hương, hiện tại không muốn nói đến những việc đó.”
“Cũng không kêu con lập tức thành thân, chỉ là để hai con tiếp xúc, như thế nào, chê biểu muội con không đủ xinh đẹp?”
Thẩm Việt bất đắc dĩ: “Biểu muội tất nhiên là xinh đẹp, nhưng con muốn thi xong rồi lại nói.”
Ngưu thị thấy nhi tử nhìn chằm chằm vào sách, cũng biết hắn sắp tới khảo thí, đọc sách rất nghiêm túc, liền chỉ nói: “Vậy thôi đi, biểu muội con dù sao cũng còn nhỏ, không vội.
Chỉ là nương phải nhắc nhở con một câu, mấy tháng này, biểu muội con đều sẽ ở lại nhà chúng ta, nhà chúng ta tuy muốn tác hợp hai đứa, nhưng vẫn chưa nói chính thức, một đại nam nhân như con, không cho khi dễ người ta, có việc gì, sau thành thân mới có thể làm, biết chưa?”
Thẩm Việt nhíu mày, ném thư lên án thư: “Nương! Người xem nhi tử thành dạng người gì rồi?”
Ngưu thị biết hắn sinh khí, lại nói thêm vài câu liền rời đi.
Thẩm Việt lại nằm trở về trên giường, nghĩ lời nương mới nói, cười nhạt trong lòng.
Hắn thật ra cũng hy vọng mình có thể có ý tứ này với các nữ tử khác, hoặc đối với ai cũng tốt như đối với A Lê
Tưởng tượng đến A Lê, hắn liền không khống chế được nghĩ đến Vương Hứa, nghĩ đến Vương Hứa ở trong tiệm nàng vội tới vội lui, nghiễm nhiên thành bộ dạng……
Thôi.

Không nghĩ nữa
Sáng sớm hôm sau, Chu Lê mở cửa tiệm ra liền nhìn thấy lão tiên sinh ở cửa nhìn xung quanh, nàng còn nhớ rõ vị tiên sinh này, đó là người giúp nàng viết chiêu bài, còn tưởng rằng hôm nay hắn tới ăn đậu hoa, liền cười khanh khách tiếp đón: “Lão tiên sinh, tiến vào ngồi không? Đậu hoa mới làm sáng nay, mới ra lò đấy.”
Lão tiên sinh không nhìn nàng, hãy còn nhìn cạnh cửa: “Tiểu cô nương, chiêu bài này của ngươi không phải là bảng ta viết a, đây là do người nào viết giúp ngươi vậy?”
Chu Lê kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía cạnh cửa trên.
Hai ngày trước không chú ý, bây giờ nhìn kỹ một chút, thật sự có chút không giống
Lão tiên sinh vuốt chòm râu còn đang bình phẩm, Chu Lê lại nhớ tới ban đêm hai ngày trước.
Trong lòng có một phỏng đoán, chắc tám chín phần mười.
Lão tiên sinh sau một phen bình phẩm, cũng không đi vào cửa hàng ăn đậu hoa mà đã rời đi.
Nàng liền trở lại trong cửa hàng, ngồi ở quầy hàng, đến giờ vẫn chưa có khách, nàng buồn chán, đôi tay chống cằm phát ngốc
Nghĩ tới bảng chữ trên cạnh cửa, tam thúc vì sao phải đến hơn nửa đêm hôm qua mới đến dán chiêu bài cho nàng? Hành vi này thực sự cổ quái.
Hắn rõ ràng có thể giáp mặt làm cho mình.
Trừ phi…… Hắn vì tị hiềm, cố ý muốn phủi sạch quan hệ với nàng, nhưng lại cảm thấy đã đáp ứng viết chữ cho nàng từ trước, người đọc sách trọng chữ tín, liền chỉ phải ra hạ sách này
Tuy nói là thân thích, nhưng có sự khác biệt, rất khó tránh khỏi không bị người ta nghĩ theo chiều hướng khác.
Đưa chiêu bài viết riêng còn đỡ, nếu bị ai biết được nàng từng nằm trên giường tam thúc ngủ hai lần, chỉ sợ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đến lúc đó càng là một con đường chết
Trong Chu gia thôn không phải đã có một ví dụ sao?
Cậu họ và cháu gái họ không cùng chi, khi nàng còn nhỏ chơi ở ruộng lúa mạch, đã trộm nhìn thấy vài lần, nam nhân và thiếu nữ cùng nhau ẩn nấp trong sóng lúa cao cao, khi đó nàng không hiểu lắm, chỉ nhìn thấy vạt áo hai người lay động, khi nằm, khi đứng, nương theo tiếng nước chảy ào ạt trong mương, sóng lúa lả lướt, thập phần vi diệu.
Sau đó, bọn họ bị người nhà bắt tại trận, ngay bên trong ruộng lúa mạch, nghe nói lúc ấy toàn bộ đầu nam nhân đều trốn vào trong váy hoa dài của thiếu nữ, hết sức khó coi.
Chu gia thôn từ trên xuống dưới đều mắng hai người bọn họ đồi phong bại tục.
Rồi sau đó, thiếu nữ nhảy vào sông, hương hồn chìm vào vũng lầy dơ bẩn, nam nhân rời khỏi thị trấn, rốt cuộc không có trở về.
Lúc trước Chu Lê vẫn luôn không hiểu, vì sao thiếu nữ kia lại làm chuyện như vậy với cậu họ mình, nàng cho rằng, chỉ cần xưng hô một tiếng trưởng bối, tự nhiên không có khả năng sinh ra tà tâm nam nữ
Chỉ là gần đây, nàng mới biết mình nghĩ sai rồi.
Ai…… Nàng nghĩ nghĩ liền thở ra một hơi, chiêu bài kia, cũng chỉ có nàng không biết thôi
Đang lúc suy nghĩ mông lung, một bàn tay lung lay nhoáng qua trước mặt nàng, nàng phục hồi lại tinh thần, nhìn người tới, lại là Vương Hứa.
Vương Hứa nhếch miệng cười: “A Lê, ngẩn người làm gì vậy?”
Chu Lê đứng lên: “Vương đại ca sao tới đây?”
Vương Hứa có chút chần chờ: “Ta…… Ta đi ngang qua nơi này, liền vào nhìn xem muội có bận không, nếu lo liệu không hết nhiều việc, có cần thì ta sẽ phụ muội.”
Chu Lê cười phất tay cho hắn xem bàn ghế trống rỗng trong tiệm: “Sáng tinh mơ mới mở cửa, hiện nay còn chưa có người tới đâu.”
Lời nói mới vừa ra khỏi miệng, phía trước phía sau liền có hai ba người vào, giống như đã hẹn trước.
Chu Lê kinh ngạc một chút, nhanh chóng tiếp đón khách nhân.
Vương Hứa cũng quen tay quen chân dẫn khách vào ngồi uống trà.
“A Lê, bên này hai chén đậu hoa mặn, nhiều ớt chút.”
“A Lê, bên này một chén ngọt!”
……
Chu Lê nhìn Vương Hứa thậm chí còn nhiệt tình hơn cả chủ tiệm là nàng, ít nhiều có chút xấu hổ, nhưng khách đang chờ, cũng không thể kêu Vương Hứa đi trước mặt mọi người, chỉ phải vén rèm cửa lên tiến vào sau bếp
Khi múc đậu hoa, nàng còn đang suy nghĩ, nên tìm cái cớ gì nói bóng nói gió một chút, để Vương Hứa đánh mất ý niệm với nàng, chỉ là người ta chưa bao giờ chính thức nhắc tới, nàng đột nhiên đi nhắc, ngược lại có vẻ kì quái
Nàng đang ở bên trong bận việc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô, nàng vội không ngừng chạy đến trước cửa xem.
Lại thấy cạnh cửa trên, vừa rớt xuống một tấm ván cũ khắc hoa, trên tấm ván còn dán giấy Tuyên Thành viết tên cửa hàng, nện xuống trên mặt đất làm bụi bay đầy, gãy làm hai nửa.
Các khách nhân tò mò mà chạy đến cửa xem, Chu Lê ngồi xổm xuống, đỡ mặt vỡ cạnh cửa lên, ẩn ẩn mà có thể thấy được hai tầng giấy Tuyên Thành.
Vương Hứa cũng ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: “Đang yên đang lành sao lại rơi xuống vậy chứ?”
Chu Lê nhớ tới nửa đêm kia, bình tĩnh nói: “Chắc là bị lỏng ra.”
Vương Hứa sợ nàng cảm thấy không may mắn, liền cố ý an ủi: “Trên phố này đều là nhà cũ, ít nhiều cũng bị mối mọt làm tổ, thỉnh thoảng không chống đỡ được, rớt xuống cũng hết sức bình thường, A Lê yên tâm, ta sửa lại rồi ngày mai mang tới cho muội.”
Chu Lê nhìn giấy Tuyên Thành bị hư hại kia: “Vậy chiêu bài này của ta……”

Vương Hứa cũng nói là việc nhỏ, chờ lát nữa hắn liền đi tìm tiên sinh viết lại, suốt đêm là có thể khắc được chiêu bài gỗ cho nàng
Chu Lê nghe hắn nói nhẹ nhàng như vậy, hứa gửi tiền công cho hắn, rồi đưa cạnh cửa cho hắn.
Vương Hứa dọn dẹp nơi cửa, mang vào tiệm để trước, tiếp tục tiếp đón khách nhân, nói là chờ đến giữa trưa lại lấy về thôn tu bổ.
Chu Lê nhìn chữ kia vài lần, cuối cùng nhịn ý niệm muốn kéo tấm giấy kia xuống giữ lại
Tới buổi trưa, trong tiệm khách khứa càng ngày càng nhiều, Chu Lê vẫn luôn bận rộn ở phía sau bếp, đằng trước toàn do Vương Hứa tiếp đón.
Khi Thẩm Việt đi ngang qua cửa hàng đậu hoa, đi bên phố đối diện, vô thức liếc mắt một cái qua hướng bên này, xuyên qua cửa tiệm rộng mở thấy được Vương Hứa, ánh mắt dò tìm trong tiệm, lại không thấy thân ảnh Chu Lê
Lại nhìn phía trên cửa tiệm, trống rỗng, đừng nói chữ hắn viết, ngay cả cạnh cửa đều không thấy.
Trong lòng dâng lên chút khả nghi, nhưng cũng không đi tìm hiểu, vẫn đi về viện thuê nghỉ trưa
Đợi đến buổi chiều ngày thứ hai hạ học, hắn lại lần nữa đi lên phố này, kết quả nhìn thấy, cư nhiên là Vương Hứa bắt thang chữ A, đang khiêng một tấm chiêu bài.
Chất gỗ dùng để khắc chiêu bài, chữ mặt trên kia, vẫn là năm chữ “Tiệm đậu hoa A Lê” như cũ, nhưng lại không phải bút tích của hắn
Thẩm Việt ngừng hẳn, đứng ở chỗ kia nhìn hồi lâu.
Đến lúc một thân ảnh nữ tử quen thuộc từ trong cánh cửa đi ra, đỡ thang chữ A, ngẩng đầu lên nói chuyện với nam nhân đang bận rộn trên cái thang kia
Ánh tà dương buổi chiều muộn, chiếu vào mặt đường ồn ào tiếng người, xung quanh không khỏi nóng bức, làm người xao động bất an.
Từ chỗ hắn nhìn lại, chỉ thấy được một mảnh mặt nghiêng của nữ tử, thu thủy mắt hạnh, lúc này đang cong như trăng non, hai má dù chưa đánh phấn, lại có ánh nắng chiều điểm trang cho nàng.
Dáng người lả lướt, giống như liễu rũ mùa xuân thàng ba, tóc đen búi cao, đúng như mây rũ trăng cao
Nữ tử không biết khi nào quay đầu lại, nhìn qua bên này phố, hai người liền nhìn nhau như cách chân trời góc biển, ngựa xe như nước, xung quanh ồn ào, nhưng khi tầm mắt chạm nhau, toàn bộ đều an tĩnh lại
Hai người đều có một lát thất thần, phảng phất như một cái liếc mắt này, thời gian như đã qua ba thu
Nam tử phản ứng lại trước, lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng rời đi.
Chu Lê nhìn bóng dáng kia dần dần đi xa, đáy lòng có thứ gì sôi trào lên, ngay sau đó, nàng kéo váy đuổi theo.
“Tam thúc!”
Đuổi theo sau, nàng gấp gáp gọi
Thẩm Việt quay đầu lại, trong lòng một trận binh hoang mã loạn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.