Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 28: Cùng Gối 3





Ngày thứ hai, tờ mờ sáng ngày mới, khi hắn tỉnh lại, vừa mở mắt, chính là một cơn buồn bã thất vọng mông lung.
Áo ngoài trên người hắn, là cái áo hôm qua khoác cho Chu Lê, bề mặt lây dính mùi hương của nàng
Cũng là nguyên nhân hắn chịu tội cả đêm
Sau khi rời khỏi giường, vọt vào tịnh phòng tắm nước lạnh, lại giặt sạch hết thảy xiêm y đã mặc, đặc biệt là tiết khố (quần lót), hắn giặt sạch năm lần.
Giặt xong phơi trên dây thừng, chờ làm xong hết thảy, trời đã sáng choang, xiêm y vừa mới giặt vẫn còn tích nước, hơi hơi lay động trong gió
Đến khi ra cửa, hắn liếc mắt nhìn tiết khố đang treo ở nơi đó một cái, trong mắt tràn đầy ghét bỏ, sau đó mở cửa đi ra
Chu Lê bên này, cửa hàng mới sắp khai trương, Lý thị ở trong tiệm quét tước vệ sinh, nàng liền về Thẩm gia thôn một chuyến, đậu nành làm đậu hoa nàng tính lấy từ trong nhà, trong nhà còn rất nhiều, không cần phải mua bên ngoài.
Nàng cõng sọt đậu nành ra cửa, khi đi đến bờ sông, lại bị Ngô nương tử cản đường
Ngô nương tử cũng nghe nói chuyện Chu Lê thuê cửa hàng mặt tiền ở trấn trên, vừa thấy mặt liền châm chọc mỉa mai, nói cái gì hiện tại buôn bán không tốt, chỉ sợ ngay cả tiền thuê cũng không thể thu hồi được vân vân
Chu Lê không muốn nhiều lời cùng nàng, cười nhạt tùy ý đáp lại vài câu rồi đi.
Nào biết Ngô nương tử kia lại không thuận theo, bám riết không buông tha, một hai phải quấn lấy nàng, nói từ khi Chu Lê không bán ở bờ sông, đậu hoa Ngô Tây Thi của nàng ta buôn bán khỏi phải nói là quá tốt.
Khi nàng nói lời này, không biết sao, Chu Lê liền nhớ tới hán tử râu quai nón, chui vào rừng cây nhỏ cùng nàng ta không lâu trước đây
Chu Lê thật sự lười nghe tiếp, liền đi thẳng đến trên cầu.
Sau khi Ngô nương tử chế nhạo nàng một phen, tâm tình rất tốt, trở lại trước quầy hàng của mình, kiều thanh kiều khí rao hàng
Chu Lê đi xuống Tứ Động Kiều, vừa lúc đi ngang qua một đội nam tử trang phục quan sai.
Chu Lê quay đầu nhìn lại, liền thấy các quan sai đi thẳng qua cầu, đến chỗ bên bờ sông kia
Những người đi trên đường đều dừng chân nhìn, chỉ thấy những quan sai đó sau khi tới bờ sông, dựng một tấm bảng gỗ lại đi vòng trở về.
Chu Lê không biết chữ, lại nghe bên cạnh có người kinh hô: “Về sau nơi này không cho đỗ thuyền? Chặc chặc, những người buôn bán bên bờ sông làm sao mà bán!”
Chu Lê hiểu rõ, từ trước đó tam thúc cũng đã nói với nàng chuyện này.

Nếu không nàng cũng sẽ không hạ quyết tâm đi trấn trên mở cửa hàng.
Nàng nhìn về phía Ngô nương tử, chỉ thấy nàng ta cùng nhóm người đang vây quanh xem bảng gỗ kia, biểu tình trên mặt cũng đủ mọi sắc thái
Giờ khắc này, đáy lòng nàng thế nhưng lại sinh ra một tia vui sướng.
Nàng đột nhiên ý thức được mình có hơi xấu.
Nhưng nghĩ lại, xấu thì xấu thôi, người khác đối với ngươi cũng không tốt, ngươi cần gì một hai phải buộc mình đối tốt với họ?
Nàng lại không phải Bồ Tát trong miếu
Cõng sọt đậu nành đi vào trong tiệm, thấy Lý thị còn đang lau cái bàn, liền nhắc bà đi nghỉ ngơi.
Sắp khai trương cửa hàng, Lý thị cũng hưng phấn, nơi nào cảm thấy mệt, liền cùng nàng đi nhà bếp làm đậu hoa
Chu Lê tự nhiên không lay chuyển được nương, chỉ phải để bà đi.
Mẹ chồng nàng dâu hai người, một người nhóm lửa, một người ngâm đậu, vội đến khí thế ngất trời.
Không bao lâu, liền nghe gian ngoài cửa hàng có người gọi Chu Lê.
Chu Lê vừa nghe, là tiếng Vương Hứa, liền đi ra ngoài xem.
Vương Hứa thấy nàng vén rèm cửa màu xanh đen đi ra, có lẽ là đang lúc làm việc, trán đầy mồ hôi mỏng, khuôn mặt trắng như tuyết cũng phiếm hồng như hoa đào, kiều mị vô cùng, liếc mắt lại nhìn hắn một cái, Vương Hứa liền cảm thấy tâm can mình đập lỡ một nhịp.
“Vương đại ca, hôm nay còn chưa khai trương, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
Vương Hứa gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng lấy từ trong túi ra một cái hộp.
“Vương đại ca cũng không có đồ gì đáng giá, trong nhà có đôi vòng tay bạc cũ, ta cầm đi nấu chảy, làm thành một mặt dây chuyền Tì Hưu, cùng một cây trâm hoa lê.
Đều đã mang đến miếu khai quang, coi như Vương đại ca đưa cho muội làm quà khai trương cửa hàng đi, muội cứ nhận lấy.”
Chu Lê vừa nghe là làm từ vòng tay bạc, nơi nào chịu nhận, uyển chuyển cự tuyệt nói: “Vật quý trọng như vậy A Lê không nhận được, ta chỉ là một thôn phụ hương dã, cũng mang không được đồ bạc này.”
Vương Hứa nhét toàn bộ vào tay nàng: “Muội cứ nhận lấy đi, ta còn khắc tên muội trên Tì Hưu cùng cây trâm kia, khi khai quang đại hòa thượng cũng đều đọc ngày sinh của muội, ta lấy về cũng không thể đeo, càng không thể tặng người khác.” Nói xong, không chờ Chu Lê trả hộp cho hắn, liền nói mình còn có việc, vội chạy không ngừng
Chu Lê thấy người đi rồi, mở nắp hộp ra nhìn nhìn, bên trong quả nhiên là một con Tì Hưu cùng cây trâm hoa lê, sáng lấp lánh
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Lý thị tránh sau rèm cửa nhìn hết cảnh này, tuy lỗ tai bà không tốt, nhưng đôi mắt lợi hại, nhìn khẩu hình miệng là có thể phân biệt người khác đang nói cái gì.
Chu Lê nhìn bà bà một cái: “Nương, Vương đại ca thật tốt, đối với ai đều như vậy, hắn chính là xem con như muội muội.”
Lý thị thở dài: “Mặc kệ có phải xem con như muội muội hay không, tóm lại nương nói với con, nương cũng không phải như những bà bà ác độc đó, nếu con tái giá, nương chính là nương nhà mẹ đẻ của con.”
Chu Lê vô thức nhìn phía bên ngoài đường phố, cũng thật trùng hợp, trên đường tới lui nhiều người như vậy, nhưng vào lúc nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, Thẩm Việt đúng lúc đi ngang qua.
Thoáng nhìn thấy thân ảnh vội vàng kia, làm lòng Chu Lê hốt hoảng.
Chỉ là nỗi lòng lướt qua như chớp mắt, làm nàng không thể nào bắt lấy.
Nàng tuy rằng đã thành thân, nhưng với chuyện nam nữ vui sướng, cũng không hiểu lắm.
Nàng chỉ biết nam nữ ở một chỗ sẽ sinh ra ngọn lửa nào đó, không phải ngươi thiêu đốt hắn, chính là hắn thiêu đốt ngươi.
Nàng với tam thúc, dù sao cũng là nữ nhân với nam nhân.
Những nỗi lòng nho nhỏ không thể phát hiện của nàng, bất quá đại khái chỉ do ngọn lửa nguyên thủy kia mà thôi.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sau, Chu Lê cửa hàng chính thức buôn bán, mọi người trước đó được nàng mời đã lần lượt tới, ngồi ba bốn cái bàn.
Vương Hứa tự nhiên cũng tới, hắn tiến vào cửa hàng liền thấy trên đầu Chu Lê đeo trâm hoa lê hắn đưa nàng, tức khắc thoả mãn, trong lòng bốc cháy lên một tia hy vọng.
Có phải A Lê cũng đối với hắn……
Chu Lê tất nhiên không biết ý nghĩ của Vương Hứa, cây trâm này, vẫn là sáng nay Lý thị giúp nàng mang lên.
Lý thị nói trong nhà cũng không có trang sức nào, hiện giờ nàng phải kinh doanh cửa hàng, cần tiếp đãi khách, không thể quá mức sơ sài, huống hồ cây trâm này đã khai quang, cát lợi.
Chu Lê không lay chuyển được, cũng đành mang lên.
Nàng cùng Lý thị vẫn luôn bận trước bận sau tiếp đón khách, mới đầu chỉ có mấy bàn người quen, bọn họ còn vội đến không kịp, nhưng sau đó, người qua đường thấy bên này có cửa hàng mới khai trương, nổi lên tò mò, cũng vào không ít người nếm thử thức ăn mới
Dần dần, trong tiệm đã ngồi đến tràn đầy.
Vương Hứa thấy A Lê chạy trước chạy sau, có chút lo không hết quá nhiều việc, liền đứng dậy giúp nàng.

Chu Lê mới đầu không chịu, Vương Hứa nhìn Lý thị, Lý thị hướng hắn gật đầu.
Hắn liền không hề để ý Chu Lê, hãy còn giúp đỡ tiếp đón khách, mang chén rót trà
Thẩm Việt vốn không tính đi lên phố, cũng không biết vì sao, vẫn đi tới bên này.
Hôm nay, bên cạnh hắn còn đi theo một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, cô nương bộ dáng thanh tú, thanh âm giòn vang: “Biểu ca, đây là chỗ mợ nói, cửa hàng đậu hoa của vị A Lê tỷ tỷ cạnh nhà chúng ta sao?” Nàng chỉ vào chỗ cửa hàng mặt tiền náo nhiệt kia, cười khanh khách nhìn Thẩm Việt nói.
Thẩm Việt liếc mắt nhìn chữ mình tự tay viết, lại tự tay dán lên cạnh cửa, gật đầu nói đúng
“Biểu ca, chúng ta đây đi ủng hộ buôn bán của A Lê tỷ tỷ đi?” Nói, cô nương liền xoay người đi đến trong tiệm
“Nhân Nhân……” Thẩm Việt chưa kịp gọi nàng lại, đành phải đuổi theo
Chu Lê thấy lại có khách tới, gương mặt nhanh chóng tươi cười đón chào, mà khi thấy nam tử phía sau cô nương kia, tươi cười trên mặt ngưng trong nháy mắt.
“Tam thúc?”
Ngưu Nhân Nhân thấy Chu Lê, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm: “Biểu ca, đây là A Lê tỷ tỷ ở cạnh nhà chúng ta sao?”
Chu Lê nhìn thiếu nữ như chú chim nhỏ rúc vào bên cạnh Thẩm Việt, nháy mắt sửng sốt một cái, nhưng thực mau khôi phục như thường, cười đưa hai người tới trước một bàn trống ngồi xuống.
“A Lê tỷ tỷ, ta muốn một chén đậu hoa ngọt, biểu ca ta thích ăn mặn.”
Chu Lê cười nhạt: “Cô nương gọi tam thúc một tiếng biểu ca, A Lê trăm triệu gánh không nổi một tiếng tỷ tỷ của ngươi, chỉ gọi ta A Lê được rồi.” Nói xong, liền đi đến sau bếp
Ngưu Nhân Nhân nghiêng đầu nhìn bóng dáng nàng xuyên qua giữa bàn ghế, nữ tử bất quá chỉ lớn hơn mình ba bốn tuổi, lại có tư vị nữ nhân hơn mình nhiều, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.
Không giống nàng, ngoại trừ giới tính, toàn bộ đều di truyền từ cha nàng
Thẩm Việt nhìn chung quanh trong tiệm, thấy gần như không còn chỗ ngồi, đáy lòng cũng vui vẻ cho Chu Lê.
Nhưng thực mau, ánh mắt hắn như ngừng lại trên bóng dáng Vương Hứa bận rộn
Vương Hứa ra ra vào vào, bưng trà rót nước, tiếp đón khách khứa, trên mặt thần sắc rạng rỡ.
Thẩm Việt nhìn nhìn, liền nhấp môi lên.
Suy nghĩ đúng lúc bay đến một hoàng hôn nọ, hắn đứng sau đống rơm khô, nghe hai nữ tử trước đống rơm khô nói chuyện với nhau.
Nữ tử nói: Vương đại ca khá tốt.
Chu Lê ở trong nhà bếp múc hai chén đậu hoa, một chén thả đường, một cái khác bỏ gia vị mặn.
Chỉ là khi múc muối nghe Lý thị bên cạnh đang nói, biểu muội kia của Thẩm Việt, đặc biệt từ trấn bên cạnh tới, là do nhà bọn họ cố ý tác hợp hai người.

Chu Lê nghe xong thất thần một chút, theo bản năng múc thêm một muỗng muối, chính nàng cũng không phát hiện ra.
Chờ chuẩn bị xong xuôi, liền tươi cười bưng ra ngoài.
Chu Lê đặt đậu hoa ngọt trước mặt Ngưu Nhân Nhân, lại đặt đậu hoa mặn trước mặt Thẩm Việt.
Khi khom lưng, liếc nhìn Thẩm Việt một cái, lại phát hiện Thẩm Việt cũng đang nhìn nàng.
Nàng lập tức dời tầm mắt: “Nhị vị dùng thong thả.”
Thẩm Việt đột nhiên mở miệng: “A Lê, cây trâm này của người mua chỗ nào, nhìn thật độc đáo.” Cũng là trâm hoa lê……
Chu Lê không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, có chút ngoài ý muốn, đúng sự thật đáp: “Vương đại ca đưa.”
Thẩm Việt nghe vậy, cái muỗng trong tay đột nhiên buông lỏng, muỗng bằng sứ đụng tới chén sành, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Chỉ là trong cửa hàng náo nhiệt, thanh âm này chìm vào tiếng người, biến mất không còn tung tích.
Có khách muốn tính tiền, Chu Lê vội đi.
Thẩm Việt lần nữa cầm muỗng lên, múc một ngụm đậu hoa bỏ vào trong miệng, lại lập tức nhíu mi.
Đậu hoa này cũng quá mặn đi……
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Vội một ngày, sau hoàng hôn, Chu Lê chuẩn bị đóng cửa, trong cửa hàng đã không còn khách, buổi tối Lý thị phải về thôn ngủ, nên đã rời đi trước khi trời tối
Trong tiệm cũng chỉ còn một mình Chu Lê.
Nàng ngồi ở trước quầy, chậm rãi đếm thu hoạch hôm nay, ước chừng 300 văn.
Đây chính là tiền lời hơn mười ngày lúc nàng còn bày quán ở bờ sông.
Nàng vui mừng bỏ tiền vào tráp, đứng dậy cầm lấy chổi quét rác.
Trời thật sự quá nóng, Chu Lê mở đai lưng, nới rộng cổ áo, lại nghĩ cửa tiệm còn cái cửa nhỏ chưa đóng, liền buông cây chổi đi đóng cửa, ai ngờ, cửa vừa đẩy qua, còn chưa kịp cài chốt, liền bị người chống lại từ ngoài, đẩy ra.
Chu Lê ngước mắt thấy rõ người tới, vẫn cả kinh.
Thẩm Việt tay chống ván cửa, ngực phập phồng, hơi thở thô nặng, trên trán tất cả đều là mồ hôi, dưới hoàng hôn vàng rực ánh lên thủy quang, như là chạy mấy dặm đường
“Tam thúc? Sao thúc lại tới đây?”
Thẩm Việt không trả lời, lập tức chen vào cửa nhỏ, thở hổn hển nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.