Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 138: Vạn Độc Trận





"Long Vân Ngạo bảo ta vào cung tìm ông ta, nhưng trước khi đi, ta còn có một chuyện phải làm."
Huyền Tịch nhìn nàng, mở miệng:
"Là chuyện tổng bộ Cửu Môn ?"
Lam Nguyệt nở nụ cười, quả nhiên chỉ có hắn hiểu rõ nàng, nàng còn chưa nói ra mục đích, hắn đã đoán được.
"Đại Thần, phiền chàng đưa ta đến Độc Vụ sâm lâm."
Với tốc độ của nàng, đến Độc Vụ sâm lâm sẽ rất lâu, nhưng Huyền Tịch thì khác, chỉ cần nháy mắt liền có thể đến.
"Được."
Huyền Tịch đáp một tiếng, một tay vòng lấy eo Lam Nguyệt, biến mất tại chỗ.
______
Hoàng Cung...
Long Vân Ngạo ngồi trước kỷ án, trên tay đang cầm tấu chương, nhưng tâm trí lại hoàn toàn không có cách nào tập trung.
Long Vân Ngạo đang ngây người, lúc này, một Ám vệ đột nhiên xuất hiện, quỳ trước mặt ông.
"Bệ hạ."
Long Vân Ngạo hoàn hồn, điều chỉnh lại trạng thái, lên tiếng.
"Có chuyện gì ?"
Ám vệ cúi đầu, báo cáo chuyện hắn điều tra được ở Phượng phủ.
Long Vân Ngạo nghe xong, từ tức giận lại chuyển sang thở dài.
Phượng Lâm Thiên ẩn giấu thật sự quá sâu, đến cả bằng hữu tốt nhất là ông cũng hoàn toàn không biết một chút gì cả.
Mười năm qua còn trách hắn...
"Bệ hạ, còn có một chuyện, thuộc hạ nhìn thấy Hoàng hậu qua lại với Huyết Sát lâu."
Huyết Sát Lâu ?
Long Vân Ngạo nhíu mày, trong khoảng thời gian nhạy cảm này, Hoàng hậu lại đột nhiên qua lại với người của Huyết Sát Lâu.
Nàng ấy muốn làm gì ?
Chẳng lẽ là nhằm vào Lam Nguyệt !?
Không thể nào ! Hoàng hậu và Lam Nguyệt hoàn toàn không có bất hòa gì.
Hơn nữa trước giờ nàng ấy chưa từng nhúng tay vào Phượng gia.
Tại sao lại phải ra tay với Lam Nguyệt chứ.

"Ngươi cho người đến Huyết Sát Lâu thám thính những nhiệm vụ mới nhất cho trẫm."
"Tuân mệnh !"
Ám vệ cung kính đáp một tiếng, nháy mắt liền rời đi.
Bộ Vân Nhan, hy vọng nàng không làm chuyện gì ngu ngốc tổn hại Lam Nguyệt.
Nếu không đến trẫm cũng không có tư cách cứu nàng.
Long Vân Ngạo thở dài một tiếng.
"Vân Nhan, xin lỗi."
Kiếp này của trẫm, trái tim đã không thể chứa được bất kỳ nữ nhân nào nữa.
Tình cảm của nàng, trẫm chỉ có thể chờ kiếp sau trả nợ này cho nàng.
Kiếp này của trẫm, chỉ có thể làm một đế vương vô tình.
_________
Phượng Nghi cung.
Bộ Vân Nhan ngồi dưới hiên, trong Phượng Nghi cung trồng đầy hoa mẫu đơn đủ loại màu sắc, trăm loại đua nở, xinh đẹp vô cùng.
Bộ Vân Nhan ngồi trên bộ ghế bằng cẩm thạch, động tác chậm rãi mà ưu nhã pha trà.
Thưởng trà ngắm hoa là việc yêu thích nhất của nàng.
Nàng yêu thích hoa Mẫu đơn nhất, bởi vì đơn giản nó là vương giả của các loài hoa, rất phù hợp với nàng.
"Nương nương, sát thủ của Huyết Sát Lâu đã bắt đầu hành động.
Hẳn là không bao lâu, đồ liền đến tay, tin tức nàng chết cũng sẽ truyền về."
Cung nữ bên cạnh Bộ Vân Nhan cung kính đáp, ở Phượng Nghi cung toàn bộ đều là tai mắt của Bộ Vân Nhan, hoàn toàn không cần sợ bất kỳ kẻ nào khác nghe được.
Bộ Vân Nhan khẽ nhấp một ngụm trà, thỏa mãn mà mỉm cười.
Nàng buông tách trà xuống, cầm lấy một khối bánh ngọt cắn một ngụm.
Bộ Vân Nhan nheo mắt thưởng thức, chậm rãi đáp lại cung nữ thân cận.
"Được rồi, lui ra đi."
Phượng Lâm Thiên đã chết, thứ kia chắc chắn ở trong tay Phượng Lam Nguyệt.

Chỉ cần nàng lấy được một mảnh này của Hắc Lệnh, thiên hạ này liền nằm trong tay nàng !
Đến lúc đó, dù là bệ hạ cũng phải quy phục nàng !
Phượng Lam Nguyệt, có trách thì trách ngươi ra đời không biết chọn phụ mẫu, lại chọn phải Dung Tuyết và Phượng Lâm Thiên, chỉ có thể trách ngươi xui xẻo !
"Bên Âm Dương Tông đã có phản hồi gì chưa ?"
"Đợi người đoạt được Hắc lệnh, vị kia tự sẽ giúp người đoạt giang sơn.
Thứ hắn cần chỉ là bức họa mà bệ hạ đang giữ mà thôi."
Trước giờ chỉ nghe người có được Hắc Lệnh, có được Thiên hạ.
Lại chưa ai nhìn thấy Hắc lệnh rốt cuộc ra sao.
Khó khăn lắm mới biết được nửa mảnh Hắc lệnh có thể nằm trong tay Phượng Lâm Thiên.
Nhưng không ngờ hắn lại chết rồi.
Nhưng không sao, chỉ cần nửa mảnh này, cũng có thể khiến nàng làm chủ cả Đại lục Huyền Linh này !
Đế Vương vô tình, nếu nàng đã không lấy được tình cảm của Đế vương, vậy thì lấy thiên hạ của hắn !
_______
"Vị trí này khá tốt."
Lam Nguyệt đứng trong giữa trung tâm Độc Vụ sâm lâm, xung quanh nàng có Thần lực của Huyền Tịch bảo vệ, ngăn cản độc khí xâm nhập cơ thể.
Huyền Tịch đứng bên cạnh quan sát, Lam Nguyệt bắt đầu viết trận đồ, bố trận.
Vạn Độc Trận cần mười hai con Độc Thú làm trận nhãn, may mắn Độc Vụ sâm lâm không thiếu Độc thú cường đại, còn có Huyền Tịch ở đây, Độc thú gần như đều ngoan ngoãn tôn nàng làm chủ.
Mỗi con Độc thú đều có Hồn ấn trên đầu, có Hồn ấn ở, Linh hồn của nó sẽ chịu trói buộc, thủ hộ Vạn Độc Trận.
Ngoài việc có Hồn ấn với Vạn Độc Trận, Độc thú cũng không chịu giới hạn gì.
Hơn nữa Độc Thú cũng không bị hạn chế di chuyển, chỉ mỗi khi nơi chúng thủ hộ bị công kích, chúng mới được triệu hồi về trận nhãn.
Lam Nguyệt tung mười hai viên linh thạch cực phẩm lên, trên mỗi viên linh thạch đều được nàng khắc trận đồ tương ứng.

Mười hai thủ hộ thú tiến đến phía trước linh thạch, đồng loạt nhỏ một giọt máu vào đó.
Dưới chân mỗi thủ hộ thú đồng loạt lóe sáng hóa thành mười hai vòng sáng, linh lực không ngừng được hấp thu.
Hai tay Lam Nguyệt kết ấn, lam đồng sẵn hiện, môi đỏ khẽ mở.
"Vạn Độc trận, kết !"
Lam Nguyệt vừa dứt câu, mười hai đồ án chậm rãi liên kết lại với nhau, thất thải quang mang lấy Lam Nguyệt làm trung tâm, bao trùm toàn bộ trận pháp, mười hai Độc thú đồng loạt rống lên, hóa thành mười hai luồng ánh sáng hòa vào Vạn Độc Trận.
Ước lượng thời gian chính xác, Lam Nguyệt trở tay, linh lực bùng phát mãnh liệt.
"Khai !"
Vạn Độc Trận lúc đầu chỉ là một vòng tròn không lớn không nhỏ, lần này lập tức mở rộng ra hơn trăm dặm.
Trận mở rộng đến đâu, Độc Vụ bị nó đẩy lùi đến đó.
Lam Nguyệt thu hồi linh lực, bước chân có chút lảo đảo.
Huyền Tịch đã ở sẵn phía sau đỡ lấy nàng.
"Ta...!thành công rồi đúng không ?"
Lam Nguyệt bám lấy tay Huyền Tịch trước mắt có chút hoa.
Nàng xoa xoa ấn đường, hỏi.
Huyền Tịch ôm lấy nàng, truyền cho Lam Nguyệt chút linh lực, nói.
"Ừm, nàng làm rất tốt."
Huyền Tịch liếc nhìn Vạn Độc Trận đang từ từ ổn định, hắn phất tay một cái, một tầng kim quang đem Vạn Độc Trận bao phủ.
Mặc dù hắn không phải Linh Trận Sư, nhưng gia cố Linh trận vẫn được.
Có chút Thần lực này của hắn, Vạn Độc Trận này dù là Thần Hóa Cảnh cũng rất khó cưỡng chế phá trận.
Được Lam Nguyệt truyền linh khí, Lam Nguyệt cũng khôi phục nhanh hơn.
Nàng đứng dậy, nhìn một phương thiên địa trong lành bản thân vừa tạo ra, cảm thán.
"Đúng là không dễ dàng a."
Nàng dừng một chút, lại nói:
"Một năm trước, ta đã giao chuyện chế tạo Đan dược chống lại Độc vụ ở Độc Vụ sâm lâm cho Tuyên Vọng, hắn cũng đã luyện chế ra Ẩn Độc Đan, giúp người uống có thể hít thở dưới bầu không khí tràn đầy độc tố.
Mặc dù chỉ có tác dụng trong hai canh giờ, nhưng đủ để đi vào Vạn Độc Trận rồi."
Hiện tại chỉ cần liên hệ đám người Diệp Tu bắt đầu xây dựng tổng bộ cho Cửu Môn mà thôi.
Chuyện còn lại để bọn họ lo liệu, chuyện Vạn Độc Trận khiến nàng trì hoãn mất năm ngày.

Hiện tại phải trở về Đông Nhạc rồi !
Long Vân Ngạo, ta thật sự muốn biết, thứ ông đang cất giữ là gì !
__________
Huyền Tịch ôm Lam Nguyệt, lần nửa thuấn di đưa nàng trở về Đông Nhạc Quốc.
Chỉ là vừa đến biên giới Đông Nhạc, thảo nguyên Tuyên Ngô, lại có một tử điệp truyền tin đến, khiến hắn phải bất ngờ dừng lại.
Huyền Tịch đọc xong tin báo, ngừng một chút, nhìn Lam Nguyệt nói.
"Nguyệt Nhi, phân điện Thần Điện ở Huyền Nguyên Thiên có chút chuyện, ta phải đến đó ngay lập tức."
Lam Nguyệt nghe vậy, gật đầu khẽ mỉm cười.
"Không sao, từ nơi này về Đế Đô không xa, ta có thể triệu hồi Thanh U ra, tốc độ cũng sẽ không chậm hơn bao nhiêu."
Huyền Tịch khẽ gật đầu, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng.
Nếu không phải Tử điệp truyền tin là chuyện cấp bách, hắn cũng sẽ không bỏ nàng lại.
Từ đây về Đế Đô cũng không xa, với tu vi của nàng ấy hiện tại, chắc sẽ không có gì nguy hiểm.
"Xong việc ta đến tìm nàng."
Lam Nguyệt gật đầu, triệu hồi Thanh U ra.
Huyền Tịch phất tay, người đã biến mất không thấy.
Lam Nguyệt có chút hâm mộ mà suy tư, đợi đến cấp bậc Thần Hóa, nàng liền có thể Thuấn Di như hắn, nháy mắt đi ngàn dặm.
Lam Nguyệt nhảy lên lưng Thanh U, nói.
"Thanh U, đi thôi."
"Vâng, chủ nhân."
Thanh U đáp một tiếng, hai cánh mở rộng, nháy mắt đã bay xa trăm dặm.
Đến ngoại thành Đế Đô, Lam Nguyệt vì tránh gây chú ý, liền để Thanh U tìm chỗ vắng vẻ đáp xuống, sau đó để nó quay về Phượng Linh Giới.
Nàng vừa bước ra khỏi khu rừng chưa bao lâu, lập tức cảm nhận được khí tức của nhiều người khác, bước chân Lam Nguyệt dừng lại.
Tinh thần lực cường đại quét ngang, nàng đã lập tức biết được số lượng người đến.
Ồ, hơn trăm cao thủ Động Thiên Cảnh, ba cao thủ Pháp Linh Cảnh, một cao thủ Thiên Dương cảnh.
Đội hình không tồi.
Kẻ đến đúng là xem trọng nàng rồi.
Ngay sau đó, hơn trăm hắc y nhân xuất hiện, lập tức đem Lam Nguyệt bao vây.
Tên cầm đầu từ phía sau bước ra, liếc mắt qua Lam Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Phượng Lam Nguyệt, có người muốn đầu của ngươi !"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.