Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 137: Khí Linh





"Thiếu chủ."
Giọng nói Thiếu Ninh vang lên phía sau Lam Nguyệt.
Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người lại.
"Thiếu Ninh cô cô, bí cảnh này hiện tại thuộc quyền sở hữu của ta sao ?"
"Vâng."
Thiếu Ninh rũ mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lam Nguyệt gật đầu.
Bí cảnh này không lớn, có vẻ phụ mẫu nàng chỉ dùng nơi này để sinh sống mà thôi.
"Cô cô, con muốn bí cảnh này trở thành cấm địa của Phượng gia."
"Mọi việc theo ý thiếu chủ...!không, chủ thượng."
Thiếu Ninh cung kính quỳ trước mặt Lam Nguyệt.
Giống hệt như năm xưa, bà quỳ trước mặt Dung Tuyết, hô một tiếng chủ thượng.
Lam Nguyệt chôn cất Phượng Lâm Thiên bên trong bí cảnh, sau đó lại đi vào căn nhà tranh kia.
Mọi thứ bên trong vô cùng bình dị, cũng không có gì đặc biệt.
Có lẽ nơi này Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết đã sống như một cặp vợ chồng bình thường.
Lam Nguyệt đến bên chiếc giường cũ ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt v e chiếc chăn cũ.
Mặc dù đã rất nhiều năm không ai sống trong này, Lam Nguyệt cũng chưa từng sống ở đây, nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bàn tay Lam Nguyệt vô tình chạm phải một thứ gì đó gói trong chăn.
Nàng nhíu mày, đưa tay sờ vào.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu bên trong.

Chiếc hộp rất bình thường, không có gì đặc sắc, rõ ràng không khóa, nhưng khi Lam Nguyệt muốn mở ra, lại không cách nào mở được.
Có cấm chế !
Một vật bình thường chắc chắn không có cấm chế.
Lam đồng xuất hiện, Lam Nguyệt thông qua dị năng, nhìn rõ ràng linh trận được bày bố.
Một Linh trận cực kỳ phức tạp, Lam Nguyệt chưa từng gặp qua.
May mắn lam đồng có thể hỗ trợ nàng phá trận, chỉ là cần tốn không ít thời gian.
Mẫu thân của nàng quả nhiên xuất thân gia tộc của các Linh trận sư, trận pháp này cực kỳ cao thâm, dù biết cách phá trận, nhưng linh lực của nàng hiện tại không đủ để làm điều đó.
Loay hoay thật lâu, Lam Nguyệt cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nàng đem hộp gỗ cẩn thận thu hồi vào Phượng Linh giới.
Thật ra Lam Nguyệt trước giờ vẫn luôn tò mò, rõ ràng Phượng Linh Giới là một thượng cổ Thần khí, nhưng lại không có khí linh.
Trước đây nàng cứ nghĩ là chuyện bình thường, nhưng hiện tại không gian Đào Hoa là một không gian cấp thấp ở hạ giới cũng có thể có khí linh, vậy Thần khí như Phượng Linh sao lại không có ?
Chuyện này mặc dù nàng rất muốn biết, nhưng lại không thể giải đáp.
Người có thể giúp nàng giải đáp, có lẽ chỉ có thể là Huyền Tịch.
________
Lam Nguyệt tiếp quản Phượng Gia Quân, nàng không để Phượng Gia quân gia nhập Cửu Môn, mà muốn để Phượng gia phát triển riêng nó.
Nàng tập trung tất cả Phượng gia quân lại, tổng cộng có hơn một ngàn quân.
Lam Nguyệt vẫn để những Phượng Gia quân giả dạng thê nhi của Phượng Lâm Thiên tiếp tục trở thành người Phượng gia, để Phượng Vân Tường lên làm gia chủ, Phượng Lam Vũ cũng trao quyền quản lí.
Thiết lập lại một gia tộc có hệ thống, lập các vị chức cao vọng trọng làm trưởng lão, tìm tổng quản, sắp xếp hạ nhân trong phủ, gần như đổi mới toàn bộ Phượng gia.
Lam Nguyệt chỉ đứng phía sau làm hậu thuẫn, hoàn toàn chỉ là danh nghĩa.
Dù sao, sau này nàng cũng sẽ rời khỏi đây, nàng có thể giúp bọn họ phát triển gia tộc thật tốt, nhưng lại không thể vĩnh viễn ở lại nơi này.

Lúc đầu bọn họ cũng không đồng ý, nhưng họ biết để nàng làm gia chủ, hiện tại chỉ kéo chân sau nàng mà thôi.
Bọn họ hiện tại quá nhỏ bé so với chủ thượng.
Tin tức Phượng Lâm Thiên mất truyền ra, có người than thở có kẻ mừng thầm.
Phượng Thương vương một đời vì nước vì dân thủ hộ Đông Nhạc đã mất, cả nước để tang 3 ngày liền.
Đến Đông Nhạc Đế cũng đích thân đến tang lễ của Phượng Lâm Thiên.
Ngày đó, trên mái nhà đối diện Phượng Thương Vương phủ, đứng hai hắc y bào nhân.
Bọn họ đều che kín một màu đen từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có chút đặc điểm nhận dạng nào lộ ra.
"Hắn chết rồi."
Một hắc bào nhân lên tiếng, là giọng một nam tử.
Chất giọng khàn trầm hữu lực, hoàn toàn là giọng đặc trưng của nam tử.
"Ừm."
Người còn lại lên tiếng, chỉ phát ra một tiếng, nhưng âm điệu trầm bỏng nhẹ nhàng, rõ ràng là giọng của nữ tử.
"Đồ vật nàng đã lấy được chưa ?"
"...!một vật trong tay Long Vân Ngạo đã lấy được.
Nhưng còn một mảnh trong tay Phượng Lâm Thiên vẫn chưa có tung tích."
Hắc bào nam có vẻ đã đoán được phần nào, hắn nhìn khắp Đế Đô đều chìm vào một màu trắng tang thương mà cười nhạt một tiếng.
Hắc bào nữ quay sang nhìn hắn, hắn lại chậm rãi cảm thán.
"Một thiên tài như Phượng Lâm Thiên, lại rơi vào kết cục như vậy, ta đúng là không ngờ đến."
"Chuyện chàng không ngờ đến còn rất nhiều."
"Vậy còn nữ nhi của hắn ?"
Hắc bào nam đột ngột đổi giọng chuyển đối tượng.

Hắc bào nữ hơi dừng một chút, lại dùng giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng.
"Hiện tại nó được một cường giả bảo hộ, nếu nó không ngu ngốc nhúng tay vào đại sự của ta, tạm thời ta sẽ không động vào nó."
Hắc bào nữ ngừng một chút, thanh âm lại vang lên lần nữa.
"Chỉ là đồ trên người nó, ta chắc chắn lấy lại, hy vọng chúng ta không đối mặt quá sớm, Phượng Lam Nguyệt."
Hắc bào nam cười nhẹ một tiếng, chỉ trong chớp mắt kia, trên mái nhà làm gì còn bóng người nào.
______
Sau khi để tang Phượng Lâm Thiên xong, Lam Nguyệt bàn giao Phượng Thương Vương phủ lại cho Phượng Vân Tường.
Hiện tại trong mắt người ngoài, Phượng Thương Vương phủ chỉ là một cái vỏ rỗng, mất đi Phượng Thương Vương, thiên tài Phượng Lam Uyển lại không màn chuyện thế tục ở quốc gia nhỏ bé này nữa, Phượng Thương Vương Phủ bây giờ chỉ có hư danh, không có thực quyền.
Không ai biết Phượng Lâm Thiên còn có Phượng gia quân, con cháu Phượng gia cũng không phải phế thải như biểu hiện bên ngoài, phía sau còn có Cửu Môn thần bí chống lưng.
Chỉ là Lam Nguyệt chưa muốn đem chuyện này bại lộ, tốt nhất để Phượng gia âm thầm phát triển, trở thành thế gia mạnh nhất đại lục, hẳn bại lộ thực lực chân chính, chấn nhiếp tất cả.
________________
"Chi chi, nha..."
Tiểu Mao run run nằm trong tay Huyền Tịch, đáng thương kêu vài tiếng, lại không dám động đậy.
Lam Nguyệt có chút buồn cười nhìn nó, lại nhịn không được giúp nó hướng Huyền Tịch cầu tình.
"Đại thần, hay là chàng để nó đi đi ?"
Không nghĩ tới Huyền Tịch trước giờ đều là một bộ ung dung hờ hững, lạnh nhạt không để bất kỳ thứ gì vào mắt, lại biết ghen !
Đây tuyệt đối là ghen a ! Tiểu Mao chẳng qua chỉ nhào vào ngực nàng, hắn đã lập tức nhìn nó bằng ánh mắt chết chóc ! Nếu nàng không ở đây, nói không chừng Huyền Tịch thật sự đem tiểu Mao bóp chết !
Hắn đúng thật là, động vật nhỏ cũng có thể ghen được ! Nhưng mà, ngược lại nàng lại cảm thấy hắn như vậy lại có chút đáng yêu...
Huyền Tịch vẫn nắm chặt nó, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.
Hắn đưa mắt nhìn nàng, chậm rãi mở miệng:
"Nàng muốn biết cái gì ?"
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, chỉ có thể bỏ qua chuyện của Tiểu Mao Tử, nghiêm túc hỏi.
"Ta thấy không gian Đào Hoa chỉ là một không gian cấp thấp, lại có thể có khí linh tồn tại.
Nếu như vậy, chàng nói xem, Phượng Linh Giới của ta rõ ràng cấp bậc cao hơn, lại không có khí Linh ?"
Lam Nguyệt kéo tay áo lên, để lộ Phượng Linh Giới trên cổ tay ra.
Huyền Tịch lúc này mới thả Tiểu Mao ra, nó vui mừng lập tức chạy vụt đi, tựa hồ sợ Huyền Tịch đổi ý đem nó bắt lại.
Huyền Tịch không bắt nó lại, một tay nắm lấy tay Lam Nguyệt, tay còn lại chậm rãi vuốt v e Phượng Linh Giới.
Vòng tay màu xanh ngọc trong suốt, lại chạm nổi Phượng đồ đằng, trong màu xanh lại chạy dọc nhiều tia huyết tuyến yêu dị, lại vô cùng hài hòa đẹp mắt.
Trong đầu Huyền Tịch chợt lóe hiện qua hình ảnh, nhanh đến mức hắn không nhìn rõ bất kỳ thứ gì, ấn tượng duy nhất chính là hắn từng nhìn thấy Phượng Linh Giới trước đó, nhưng chắc chắn không phải trên tay Lam Nguyệt.
"Đại Thần ?"
"Huyền Tịch !"

Huyền Tịch bị giọng Lam Nguyệt làm hoàn hồn.
Hắn lấy lại tinh thần, chậm rãi mở miệng giải thích.
"Là do chủ nhân nó lúc tạo ra nó không dùng bất kỳ linh hồn nào cùng luyện hóa.
Nhưng bên trong lại giam giữ Quân Vô Nhai, Phượng Linh Giới mặc dù không có khí linh, nhưng chung quy vẫn là Thần khí, linh tính cực kỳ mạnh mẽ.
Quân Vô Nhai bị giam giữ ở thể linh hồn, hơn nữa còn là thời gian Phượng Linh Giới vừa luyện chế không lâu, đã cùng Phượng Linh Giới hòa hợp vô cùng.
Nói cách khác, hắn hiện tại cũng có thể coi như khí linh của Phượng Linh Giới."
Quân Vô Nhai sao ?
Nhắc đến hắn, lão phượng hoàng này ngủ say cũng hơn một năm rồi, tại sau vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh ?
Chẳng lẽ lần đó ra ngoài tổn thương nặng như vậy sao ?
"Vậy...!nếu hắn rời đi, Phượng Linh Giới có bị gì không ?"
Huyền Tịch trầm mặc một chút, mới mở miệng trả lời:
"Trở thành một thần khí vô dụng."
Lam Nguyệt sửng sốt, không nghĩ hậu quả lại lớn như vậy.
Nhưng mà, Quân Vô Nhai giúp nàng nhiều như vậy, nàng có hôm nay hơn một nửa là nhờ có hắn.
Nếu có thể giúp hắn tự do, mất một thần khí cũng không....!sao.
Nàng thừa nhận, có chút thịt đau.
Huyền Tịch nhìn bộ dạng nhíu mày lại suy tư của nàng, khóe môi khẽ cong, hắn đưa tay sờ sờ đầu nàng, nói:
"Nếu có một linh hồn thay thế hắn trở thành khí linh, thì Thần khí sẽ không sao cả."
Chỉ là linh hồn có độ phù hợp cao với Phượng Linh giới không dễ tìm.
"Thật sao ?"
Lam Nguyệt lập tức ngẩng đầu, cũng không bất mãn hắn sờ đầu, trong lòng vui vẻ.
Nếu vậy thì tốt quá ! Đợi nàng tìm được khí linh phù hợp với Phượng Linh giới, hẵn thả Quân Vô Nhai.
"Chàng muốn cùng ta đến hoàng cung một chuyến không ?"
Lam Nguyệt ôm tay Huyền Tịch, lên tiếng đề nghị.
Hắn nhướng mi, hỏi.
"Nàng muốn làm gì ?"
Lam Nguyệt rũ mắt, thu lại nụ cười, nàng nhỏ giọng nói.
"Có vài thứ cần biết, có một thứ cần lấy."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.