Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 93: Linh ương học viện (7)




Tiêu Vận cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Chỉ cần một câu nói của Hoàng Bắc Nguyệt cũng có thể quyết định sinh tử của bọn họ a. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày phế vật này lại trở nên hữu dụng như vậy! Cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như lúc này.
Nếu nàng đối xử tốt với Hoàng Bắc Nguyệt hon một chút thì bây giờ cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy nữa.
Tiêu Dao Vương Tống bí cũng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, mới vừa rồi Tiêu Linh nói mấy câu cũng làm hắn mơ hồ biết được cuộc sống mấy năm qua của nàng cũng không dễ dàng gì.
Hiện tại hắn cảm thấy rất may mắn, có Hoàng Thượng vì nàng chủ trì công đạo, từ nay về sau hắn sẽ đỡ áy náy hơn.
Phong Liên Dực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt, có chút cười, hắn có dự cảm tiểu gia hỏa cao ngạo này sẽ không dễ dàng tiếp nhận sự trợ giúp của người khác.
Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nhìn đám người Tiêu gia quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút chua xót, nếu như Hoàng Bắc Nguyệt thật sự còn ở đây, đại khái từ nay về sau nàng cũng không cần phải chịu nhiều đau khổ như vậy nữa. Nếu nàng ta (Hoàng Bắc Nguyệt thật sự) có thể kiên trì thêm vài ngày nữa thôi thì đã có thể có cuộc sống bình an, vô ưu vô lo rồi.
Đáng tiếc, nàng không kiên trì được nữa, vài ngày trước đã bị đám người Tiêu gia kia bức đến chết trước linh vị của Trưởng công chúa rồi!
Nhìn bộ dáng run rẩy sợ hãi của bọn họ, nàng thay Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy may mắn, nhưng đồng thời nàng cũng nổi giận.
Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho các ngươi như vậy đâu.
“ Đương nhiên.” Nàng ôn nhu cười nói: “ Phụ thân cùng các ca ca tỷ tỷ, còn có di nương cũng đều đối xử với ta tốt lắm!”
Tiêu Viễn Trình nghe thấy câu đầu, tưởng nàng đang muốn cáo trạng, hắn mém chút đã ngất xỉu rồi, nhưng khi nghe câu nói kế tiếp, trong lòng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn, thản nhiên cười, trong nụ cười có vài phần quỷ dị khó lường, khiến cho Tiêu Viễn Trình trong lòng phát lạnh.
Tiêu Dao Vương nhíu mày, không nhịn được nói: “Bắc Nguyệt, ngươi không cần sợ hãi…”
“Ta không có sợ hãi, bọn họ quả thật đối xử với ta rất tốt.” Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt thanh thúy êm tai, nhãn quang trong suốt, không có một chút sợ hãi hay giả dối nào cả.
Tiêu Dao Vương trong lòng có chút trầm xuống, chẳng lẽ hắn đoán sai? Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện này có lẽ không đơn giản như bề ngoài, đang muốn tiếp tục nói lại bị Phong Liên Dực bên người kéo kéo tay áo.
Hắn quay đầu nhìn vị tri kỷ, thấy Dực cười nhạt lắc đầu, thấp giọng nói: “Nàng tự có chừng mực, tin tưởng nàng đi.”
Tiêu Dao Vương có chút kinh ngạc, Dực tựa hồ rất hiểu Bắc Nguyệt a!
Nếu Phong Liên Dực cũng đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Hoàng Thượng long nhan có chút hòa hoãn, nhưng vẫn mang theo một tia nghi ngờ: “Vậy vì sao nhiều năm như vậy ngươi không tiến cung gặp mọi người?”
Trong ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện vẻ u buồn, cúi đầu nói: “ Trong cung có nhiều ký ức liên quan đến mẫu thân, mỗi lần nhớ lại ta đều đau lòng không chịu nổi, bởi vậy cũng không dám tiến cung, làm cho Hoàng Thượng nhớ mong, đúng là lỗi của Nguyệt nhi.”
“ Thì ra là thế…” Hoàng thượng thì thào nói: “Hoàng tỷ qua đời, Trẫm cũng không thể tin được…”
Đến bây giờ cũng có chút không tin…
Nhìn thấy Hoàng Thượng nguôi giận, quần thần đều thở phào một hơi, mỗi người không khỏi nhìn Bắc Nguyệt quận chúa với cặp mắt khác xưa.
Vốn tưởng rằng sau khi Trưởng công chúa đã qua đời, nàng sẽ trở thành hài tử mồ côi không nơi nương tựa, chỉ sợ sẽ biến thành một phế vật mà thôi, nào ngờ Hoàng Thượng vẫn một lòng thương yêu che chở cho nàng.
“ Xem ra sau này cũng nên quá coi thường vị Bắc Nguyệt quận chúa này mới được.” Hoàng Hậu một lần nữa đánh giá lại Hoàng Bắc Nguyệt, tâm tư khẽ nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.